Chương 23: Phôi*

(*Đồ sành đồ gốm chưa nung)

Ở kiếp này, ta rất ít cố chấp chuyện gì.

Cho tới nay sống qua mười lăm mười sáu năm, quyết định chân chính muốn làm, bất quá chỉ có hai chuyện —— thứ nhất là quyết định sau khi sinh ra liền có, chỉ muốn thoát khỏi cái gọi là gia đình và người nhà khô khan lạnh lùng luôn coi nữ nhi như đồ vật kia, muốn cho bản thân khá hơn một chút, chuyện này từ sau khi đi theo sư phụ xem như đã thỏa mãn nguyện vọng, về chuyện thứ hai, liền chính là hôm nay, muốn bảo vệ đứa bé này.

Kỳ thật ý niệm này cũng không tính là hôm nay mới vừa xuất hiện, vào buổi chiều hôm đó, từng câu từng chữ từng lời khi xoa xoa mái tóc nàng nói ra cùng nàng, tuyệt đối không phải là tùy ý nói lung tung, mà là chân tình hứa hẹn, tuy rằng lúc đó cón chưa nghĩ đến, trong tương lai cuộc đời của đứa nhỏ này có thể gặp phải một đạo tình kiếp khắc cốt minh tâm.

Chỉ mong cái gọi là kiếp, chẳng qua là do chính mình suy nghĩ miên man quá nhiều mà thôi.

Vô luận như thế nào, ta muốn bảo vệ nàng, là chuyện riêng củata, cho nên cũng không nói gì với nàng, là nói không nên lời cũng không cần phải nói, về những chuyện trongtương lai chưa thể xác định kia, bản thân cũng không thể phán đoán rõ ràng sẽ phát sinh cái gì, cái loại khái niệm mơ mơ hồ hồnày, chỉ có bản thân rõ ràng, cũng chỉ cần bản thân hiểu rõ là được rồi.

Đối với mộtLuyện nhi hoàn toàn không biết gì cả mà nói, bình thản là phúc, cũng như phiền não lớn nhất mà nàng phải đối mặt bây giờ, chỉ là không biết nên mua thứ gì để chúc thọ sư phụ mà thôi.

Đương nhiên, nếu như để cho nàng biết được ta âm thầm dùng từ 'chỉ là' để hình dung mối phiền não này, hơn phân nửa là sẽ phát cáu a.

Chuyến đi vào thạch thấtlần này, có thể nói là đã khiến cho ta thu hoạch được tương đối khá, nhưng đối với Luyện nhi mà nói cơ hồ là không có chút ý nghĩa nào, tuy rằng nàng còn để trong lòng chuyện sư phụ hữu tình cùng người khác, bất quá vẫn vô pháp có thể so sánh được với sự quấy nhiễu trước mắt này.

May mắn là bên trong thạch thất rất đơn giản, sắp xếp lại bộ dáng ban đầu cũng không khó, sau khi sư phụ trở về cũng không có phát hiện ra cái gì khác thường, xem như an toàn vượt qua kiểm tra, nhưng thời gian vẫn đang trôi qua từng chút một, dựa theo tính tình của Luyện nhi, đã là nóng lòng khó an, đêm hôm ấy ta nghe thấy tiếng nàng lật qua lật lại trên chiếc ghế dài cả đêm ngủ không an ổn, ngày hôm sau chỉ có thể khích lệ nàng nói rằng không bằng chúng ta xuống núitrước, lúc đi chợ lại xem thêm những vật khác nhau, hai người vừaxemvừa chọn lựa, có lẽ có thể từ đó trong đó tìm được vật gì làm cho sư phụ hài lòng cũng không chứng?

Biện pháp này chỉ là ngộ biến tùng quyền*, không muốn thấy nàng lo lắng mà thôi, nàng cũng hiểu rõ, cho nên có vẻ mất hứng, chỉ là ước chừng bị cảm giác không cam lòng quấy phá, cuối cùng vẫn là gật đầu.

(*Ý là phải tuỳ theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp)

Khi đó vẫn còn là sáng sớm, sắc trời còn sớm, nàng gật đầu, chúng ta liền đến trước mặt sư phụ xin phép, không thể nói nhiều, chỉ nói là hôm qua sư phụ xuống núi, chúng ta cũng dâng lên tâm tư muốn được đi ra ngoài dạo chơi, muốn xin phép sư phụ cho chúng ta đi ra ngoài nửa ngày.

Chuyện này cũng không tính là quá thuận lợi, sư phụ vốn đã không hài lòng chuyện chơi bời lêu lỏng, lại thêm ngày hôm qua người vừa xuống núi, hành động của chúng ta lần này ít nhiều là theo hướng đối nghịch với người, bất quá không chịu nổi sự đeo bám dai dẳng, rốt cuộc miễn cưỡng cho phép, điều kiện là không được phô trương, không thể để bắt mắt, đội mũ rộng vành, trước khi về núi là không thể tháo xuống.

Ta mỉm cười đồng ý, ba chuyện này, mỗi một điều đều là nhắm vào Luyện nhi.

Luyện nhi ít nhiều cũng hiểu rõ ràng dụng ýcủa sư phụ, không vui vẻ mà đáp ứng, đi đến vách đá bên ngoài động lấy một cái nón lá vành trúc có mạng che mặttùy tiện đội lên, liền luôn miệng thúc giục xuất phát, ta biết tâm tình của nàng không được tốt, vội vàngcáo từ sư phụ, cầm lấy nón trúc, đi ra ngoài vài bước đuổi theo.

Một đường hạ sơn không nói chuyện, đi tới phiên chợ lớn nhất của thị trấn tồi tànphụ cận, nói là thị trấntồi tàn, kỳ thật cũng có quy mô của một thị trấn nhỏ, đúng vào ngày họp chợ lớn nhất mỗi tháng diễn ra một lần, đám người hối hả rất náo nhiệt, ngày thường thầy trò chúng ta là không thích loại tình cảnh nàylắm, cho nên sư phụ luôn chọn xuống núi mua những đồ dùng cần thiết trước khi ngày họp chợ này diễn ra, nhưng bây giờ bởi vì phải chọn lựa lễ vật một cách mờ mịt không có căn cứ, loạihọp chợ của thị trấn này chính là không thể thích hợp hơn được nữa.

Dựa vào thân pháp linh hoạt, ta và Luyện nhi đặt mình trong đám người đang chen chúc vẫn coi như là tự tại, hai bên con đường bằng đá xanh chính là đủcác loại quán nhỏ rực rỡ muôn màu bao quanh lấy, cũng có không ít những món đồ chơi nho nhỏ tinh xảo, thỉnh thoảng Luyện nhi lạingừng chân trước một vài quán nhỏ, liếc nhìn một chút, lại bỏ qua xem nhẹ các chủ quán lớn giọng hò hét.

Số lần ta xuống núi tương đối nhiều, bình thường cũng càng lưu ý, cho nên đối với tình huống ở nơi này cũng quen thuộc hơn, nghiêng đầu từ khe hở dưới vành nón trúc nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn không hài lòng, biết rõ nàng không hài lòng với những gì nhìn thấy, dứt khoát kéo nàng bỏ qua những quán nhỏ ven đường này, trực tiếp đi đếnvài cửa hiệu khá lớn, có tiệm quần áo Luyện nhi đã quen thuộc, cũng có tiệm trang sức mà bình thường nàng triệt để xem nhẹ, cửa hiệu thi họa, thậm chí có một cửa hiệu chuyên làm các loại vải dệt tinh tế, ta đưa nàng đến từng tiệm từng tiệm, để cho nàng từ từ tìm, nàng xác thực cũng dụng tâm tìm kiếm, nhưng mà cuối cùng, rốt cuộc vẫn là không tìm được thứ vừa mắt.

Này đã không phải làvấn đề do nhãn quang cao, bình tĩnh mà xem xét, những vật kia tùy ý chọn ra vài thứ, nếu so với thứ Luyện nhi muốn làm thật sự là tốt hơn rất nhiều, chỉ là suy cho cùng, khúc mắc trong lòng nàng chính là nàng không thể đưa cho sư phụ thứ tự tay nàng làm ra, lại tìm không thấy thứ sư phụ yêu thích, ôm lấy khúc mắcnhư vậy, tất nhiên là nhìn cái gì cũng cảm thấy không hài lòng.

Dường như để chứng minh suy nghĩ này là đúng, lúc xế trưa, đã đi dạo được một trận, ta cùng Luyện nhi đi vào một tiệm trà không quá đông đúcmà nghỉ ngơi, trong lúc ngồi ở trong một góc uống trà ăn điểm tâm, nàng đột nhiên ngẩng đầu nói với ta: "Không được, ta vẫn là muốn đưa cho sư phụ thứ tự tay mình làm."

Từ từ nhấp một ngụm trà nóng, ta để lyxuống, nhìn nàng hỏi: "Vẫn là một đôi đá màu kia sao? Nếu như ngươi không để ý đến những khuyết điểm nho nhỏ kia, vậy thật sự cũng không sao."

"Ngươi không hiểu ý của ta." Nàng lắc đầu, nghiêm túc trả lời: "Năm nay không tặng đá màu, chỉ là ta vẫn muốn tặng thứ tự mình làm, không phải năm ngoái ngươi cũng xuống núi tự mình làm lễ vật sao? Ta đây cũng muốn làm, ngươi dẫn ta đi."

"Năm ngoài?" Ta hơi sững sờ, lập tức buồn cười, mỉm cười giải thích: "Luyện nhi, làm đồ gốmcũng không phải là đơn giản như vậy, chưa kể không biết lần này người ta có thời gian để giúp đỡ hay không, chính là tự tay làm những khâu này, chưa từng học qua nhất định là làm không tốt, ta...Ta trước kia cơ duyên xảo hợp từng thử qua hai ba lần, mới xem như miễn cưỡng làm được, nhưng mà ngươi chưa bao giờ...Ý nghĩ nảy sinh tạm thời này chỉ sợ..."

"Sao lại có nhiều 'chỉ sợ' đến như vậy a." Nàng nghe không vào, khoát tay nói: "Ngươi dẫn ta đi là được, có làm tốt hay không thì phải làm rồi mới biết được, chưa làm đã lo lắng nhiều như vậy làm cái gì?"

Cứ như vậy giằng co trong chốc lát, cuối cùng không có biện pháp gì với nàng, sau khi ăn xong trà bánh, ta đi mua chút ít lễ vật, liền cùng nhau đi tìm lò nung mà ta đã từng đến đó một lần, lão nhân gia khoảng năm sáu mươi tuổi, tinh thần quắc thước, mở một cửa hàng nhỏ trong một con hẻm hẻo lánh ở vùng ngoại ô, bình thường tựnung tự bán, đều là làm những dụng cụ bình thường của bách tính.

Lần trước ta nghiêm mặt không mời mà tới tìm người ta, khi đó là muôn phần xấu hổ, lúc này lại đến, thật ra cũng quen thuộc hơn không ít, ta trước đưa lễ vật cảm tạ lần trước đã giúp đỡ, khách khí đôi câu, lại nói ra ý định lần này đến đây, nơi đây rốt cuộc là dân phong mộc mạc, khi nghe thấy ta đưa tiểu sư muội đến đây cũng muốn tự tay làm lễ vật chúc thọ sư phụ, lão nhân gia vuốt vuốt chòm râu bật cười ha ha, liền nói một tiếng có hiếu đạo coi như khen tặng, không có vấn đề gì.

Lúc ta nói chuyện cùng lão giả, Luyện nhi đứng ởbên cạnh không lên tiếng, thỉnh thoảng hết nhìn đông lại tới nhìn tây, chỉ là khi nghe ta nói tới tiểu sư muội liền trợn mắt nhìn ta một cái, đợi đến lúc lão giả cười ha ha khen nàng, nàng cũng hướng lão giả tự nhiên cười nói, cũng may đã đáp ứng với sư phụ không tháonón lá vành trúcxuống, cho nên giờ phút này nét mặt tươi cười cũng được che giấu hơn phân nửa, nếu không ta liền lo lắng choan nguy của hai tiểu học đồ bên cạnh lão nhân—— nếu có ai dám không mở mắt mà tới đây mượn cớ lấy lòng thân cận, dựa theotính khí của Luyện nhi, e rằng đảo mắt liền nhìn thấy màu đỏ.

Khách sáo như vậy trong chốc lát, lão nhân liền đưa chúng ta đến hậu viện, đây là một tiểu viện khép kín, ta đã tới một lần, biết rõ tận cùng bên trong tiểu viện chính là lò nung gốm sứ, mà mấy gian phòng cách lò nunggần nhất đều là phòng làm đồ gốm, lão nhân dẫn chúng ta tiến vào một gian phòng nhỏ, nói là phòng làm gốm của riêng mình, bên trong đầy đủ mọi thứ công cụ, hôm nay cho chúng ta mượn dùng, từ từ làm không nóng vội.

Cám ơn lão giả, đóng cửa quay đầu lại, thấy Luyện nhi đã tháo nón lá vành trúcxuống, đang tò mò đông nhìn nhìn tây sờ sờ.

Nói là chính mình làm, kỳ thật bùn phôi gì gì đó đều đã được nhào trộn sẵn, cũng giống như ta lúc đó, mấu chốt nhất là tạo hình nặn ra được chiếc phôi này, dù sao đã từng làm qua, bản thân cũng coi như biết được chút ít da lông, liền kéo Luyện nhi qua ấn nàng ngồi xuống trước bàn xoay, cẩn thận nói cho nàng biết cách dùng bàn xoay này, nàng nghe xong, kích động, rất nhanh liền biến thành hành động.

Nhưng màngười làm lần đầu tiên làm sao có thể làm tốt được, không ngoài dự liệu, bàn xoay vừa chuyển động, phôi vốn rất mềm không thể định hình, mỗi lần bàn tay đυ.ng vào liền nghiêng đi, Luyện nhi dựa theo phương pháp ta nói mà thử đi thử lại nhiều lần, đều là vừa chạm vào liền nghiêng ngã, rốt cuộc trở nên không còn tự tin, tức giận vỗ vỗ vào bùn phôi, lại cắn môi giương mắt nhìn ta, đôi con ngươi thanh thanh sáng sáng.

Thứ ta không thể chịu đựng nổi nhất chính là ánh mắt cầu trợ này, rất muốn đi ra ngoài mời người đến chỉ dẫn cho nàng một chút, nhưng mà lại cảm thấy không ổn, Luyện nhi đã tháo nón lá vành trúcxuống, lại nói trong phòng đội nón có màn che lờ mờ làm việc không hiệu quả, nhưng nếu không đội đã gọi người vào, vậy rõ ràng chính là ngỗ nghịch ý của sư phụ...Ta suy nghĩ một lát, thầm nghĩ đến một phương pháp, chần chờ một chút, vẫn là kéo ghếđến, thấm ướt bàn tay kề sát phía sau lưng nàng mà ngồi xuống, tỏ ý bảo nàng đạp chuyển động bàn xoay.

Lúc đầu Luyện nhi không biết đây là đang làm gì, chỉ là theo bản năng mà nghe theo, thẳng đến khi bị ta duỗi cánh tay ra vòng ôm lấy, dùng lòng bàn tay áp vào bàn tay của nàng, dẫn dắt đầu ngón tay của nàng chạm vào bùn phôi, nàng mới hiểu được, tựa hồ cũng cảm thấy biện pháp này không tệ, an tâm dựa vào ta, bình ổnnhịp thở, tập trung tinh thần cảm nhận lực độ cùng sự điều khiển mà ta dẫn dắt cho nàng.

Phần phôi vốn vừa chạm vào liền bịnghiêng, lần này ngay dưới đầu ngón tay của chúng ta từ từ biến hóa, dần dần xoáy ra hình dạng ban đầu của một cái ống đựng bút.

Không liên quan đến tài năng và tay nghề của người chế tác, chỉ dựa vào xoay tròn cùng tiếp xúc, liền từ những khối bùn đất mềm mại vô dụng, dần dần biến hóa, sinh ra một hình thái hoàn toàn mới, từ bản thân điều này đã là một sự mỹ lệ không thể nào tưởng tượng nổi.

Người trong lòng càng trở nên hết sức chuyên chú, Luyện nhi mở to đôi mắt, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào sự biến hóa trước mặt, tựa hồ cảm thấy rất là mới lạ, ta nhìn không thấybiểu lộ chính diện của nàng, chỉ là an tĩnh ôm nàngnhư vậy, thân thể dán vào thân thể, cánh tay vòng ôm lấy cánh tay, bàn tay áp vào bàn tay, từng tiếng hít thở cùng nhịp tim nhỏ bé nhất của nàng đều có thể cảm giác được, nhịp tim của nàng có chút chậm rãi, bởi vì nàng đang cẩn thận từng li từng tí tập trung tinh lực, muốn dùng lực đạo nhẹ nhàng nhất để tiếp xúc vớiđồ vật trước mắt, mà nhịp tim của bản thân mình, lại hơi nhanh một chút.

Hẳn là vẫn còn lúng túng a, ta muốn giải thích, trong đầu có một chút hình ảnh mơ hồ, thời khắc đều đang nhắc nhở ta động tác này đại biểu cho một loại hình thức thân mậtđặc thù, cho nên lúng túng, là khó tránh khỏi a.

Vừa phân thần, ngón tay liền mất đi độ chính xác, mảnh phôi vốn đã gần được hoàn thành lại phát ra một tiếng bụp rất nhỏ trên bàn xoay, chứng minh lần nặn hình tạo phôi này lần nữa phải tuyên bố thất bại.

Ta ho nhẹ một tiếng rồi đứng dậy, xoay người đi đến bên chậu nước rửa sạch vết bùn đất trên tay, mở miệng nói ra: "Tương tự như vậy, ngươi dựa theo phương pháp kia làm thử vài lần đi, nhớ kỹ, khụ, nhớ kỹ cảm giácvừa rồi."