Chương 22: Thảng thốt

"Đêm nay khó ngủ, lại nhớ đến trước kia, lúc đó ra đi không từ giã, phần lớn là hành động do tức giận, mỗi lần tỉnh mộng, nhớ nhung nồng đậm, trong lòng cũng cảm thấy hối hận, mà thân đã như mũi tên bay ra khỏi dây cung, không thể quay đầu lại nữa, ước hẹn hai mươi năm xa xa chưa tới, nay cắn đầu ngón tay mà viết chữ, tạm gác lại đến thời điểm đoàn tụngày sau, nếu như có ngàycó duyên gặp lại, mới chứng tỏtình cảm phu thê là không giả."

Đứng trong thạch thất, liền dùngngọn đèn nhỏ lờ mờ đọc văn tựđỏ sậm trong cuộn da dê kia, phần lớn đều là những đoạn viết giống nhau, có chút không đầu không đuôi, phần ghi nhớ về thời gian càng là khi có khi không, trong đó khoảng cách dài nhất giữa hai đoạn văn thậm chí kéo dài hơn một năm, thay vì nói là nhật ký, chi bằng nói là bút ký tâm tình của sư phụliền càng thêm chuẩn xác.

Nhưng màcho dù chỉ là loại tâm tình ngẫu nhiên vụn vặt, ta xem qua một lượt, dần dần từ trong những hàng chữ, tìm một chút đường nét phát thảo về quá khứ của sư phụ.

Thì ra sư phụ đã sớm thành gia*, mà thoạt nhìn trượng phu của ngườicũng đồng dạng là một kiếm sư, tình cảm của hai người rất sâu đậm. Lúc trước, sư phụ đã từng nói với ta, người muốn sáng tạo ra một loại kiếm pháp độc đáo được tinh luyện từ sở trường của các môn phái khác nhau, hiện tại xem ra, ban đầu người có ý tưởng này chínhlà sư công, hắn tựa hồ còn dùng việc này trêu đùa sư phụ, đáng tiếc hai người đều là cao thủ, tính tình sư phụ lại cao ngạo, làm sao có thể chấp nhận chuyệntrêu đùa chọc tức này, tuyên bố bản thân mình cũng sẽ sáng lập ra một môn phái kiếm pháp độc đáo, hai mươi năm sau lại đến so tài, xem xem ai là kẻ mạnh! Sau đó liền thật sự mang theo kiếm phổ của sư công không từ mà biệt, vài năm đầu khi biết sư công đang tìm kiếm người, còn du tẩu bốn phía trốn tránh không gặp, mới có một năm gặp gỡ và phiêu bạt cùng ta trước kia.

(*Đã kết hôn có gia đình)

Sau đó, dần dần không còn nghe đến tin tức sư công tìm người, sư phụ cảm thấy hắn đã tuyệt vọng rồi, cho nên mới mang theo ta định cư ở Tây Nhạc, dốc lòng nghiên cứu kiếm thuật, nhưng mà vẫn còn tình, qua một thời gian dài vẫn sẽ nhớ nhung bận tâm, cũng có hồi tưởng, chỉ là tâm tình này không thể giải bày cùng người khác, lúc này mới dùng máu gửi tâm tư, viết xuống những văn tự này, tạm gác lại chờ ngày sau gặp mặt.

Dù sao tính tình của sư phụ là cứng rắn, cho dù là dùng máu gửi tâm tư, cũng viết rất giản lược, phần lớn tâm sự được gởi gắm qua vài nét bút, không bao lâu đã xem xong hết, ngoại trừnhững dòng chữ bằng máu, phía sau chỉ là ghi chú về một vài tư tưởng luyện kiếm, tiến độ và chuyện trong cuộc sống hàng ngày, cuối cùng là những quá trình khi thu nhận ta và Luyện nhi làm đồ đệ cũng được ghi nhớ lại trong đó.

Không bao lâu ta đã đọc xong, tất cả tiền căn hậu quả đều rất trùng hợp, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm khái, trước kia khi theo sư phụ phiêu bạt bốn phía, còn cảm thấy người nhất định là có chuyện ân oán tình cừu khó lường trên giang hồ, nhưng kết quả cố tìnhlại chỉ đơn giản như vậy, tất cả mọi thứ, lại đều chỉ vì một câu nói vui đùa cùng một hành động bộc phát khi tức giận.

Trong lúc nhất thời, chỉ lo suy nghĩ đến những cảm tưởng của mình, lại quên mất bên cạnh còn có một người dùng đội mắt chăm chú chờ đợi.

Hẳn là lúc trước khi cả hai xem sách thuốc tạo thành sự ăn ý a, chỉ cần là những lúc ta đọc thứ gì đó, nhất là những khi đọc những thứ quan trọng đang cần dùng đến, Luyện nhi thường sẽ dằn lòng thật tốt mà chờ đợi, sẽ không tùy tiện ồn ào thúc giục, chỉ là bây giờ thấy ta xem xong rồi lại vẫn luôn yên lặng không nói, rốt cuộcvội vàng, kéo ống tay áo của ta lại hỏi: "Này, làm sao vậy? Những thứ có vẽ nho nhã viết trên đó là gì vậy? Có ích hay không?"

Ta lắc đầu, suy nghĩ một chút, vẫn là đem những chuyện sư phụ ghi chép trên này, thêm vào những phần chính mình lý giải, từ đầu chí cuối đều nói cho nàng nghe, tuy rằng trong đó có thật nhiều những tâm tình trong lòng của sư phụ, chỉ là xác thực không có liên quan gì đến sở thích của người.

Nàng nghe xong tất nhiên sẽ không hài lòng, hơn nữa tựa như còn tương đối không vui, chỉ thấy nàng nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào tấm da dê kia hơn nửa ngày, đột nhiên lại ngước mắt nhìn ta, thần sắc ngoài nét không vui, tựa hồ còn có chút cảm giác bối rối: "Ngươi nói, ngoại trừ chúng ta, sư phụ còn yêu thích những người khác sao? Người đối với người nam nhân này là hữu tình? Cũng giống như tình đối với chúng ta sao?"

"...Nha đầu ngốc." Còn tưởng rằng nàng đang không vui chuyện gì, đang suy nghĩ xem nên an ủi thế nào, bỗng nhiên nhắc đến một vấn đền như vậy chọc ta bật cười: "Ngươi đang suy nghĩ lung tung để ý cái gì vậy? Sư phụ đối với chúng ta là tình thầy trò, đối với hắn là tình yêu nam nữ, hai loại tình này vốn không giống nhau."

"Tình yêu nam nữ?" Quan hệ thầy trò Luyện nhi đã hiểu rõ ràng, cho nên đối với tình thầy trò nàng không có gì nghi vấn, liền trực tiếp nhảy sang từ phía sau, nghiêng đầu nghi ngờ nói: "Tình yêu nam nữ là bộ dáng gì? Có cái gì khác biệt sao?"

Đây thực sự là một...Vấn đề không dễ trả lời.

Trong nháy mắt, ta gần như đã hiểu được cảm giác lúng túng của trưởng bối khi phải đối mặt với những vấn đề ngây ngô của hài tử nhà mình, cho nên, cũng rất tự nhiên lựa chọn biện pháp ứng đối mà phần lớn trưởng bối đều lựa chọn, hàm hàm hồ hồ hồi đáp cho qua: "...Ân, chuyện này sao, Luyện nhi bây giờ còn nhỏ, chờ sau này lớn lên tự nhiên sẽ hiểu..."

Nói đến đây, cũng không biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên có chút thắt lại!

Trưởng thành tự nhiên sẽ hiểu về tình yêu nam nữ sao? Đúng vậy a, không phải lúc trước đã ý thức được rồi sao? Đứa bé bên cạnh này, đang dần dần từ nữ hài trở thành thiếu nữ, tuy rằng giờ phút này bất quá chỉ mới mười hai tuổi, chỉ là, ở nơi này mười ba mười bốn tuổi liền có thể bàn luận về hôn sự rồi, tình yêu nam nữ, nói xa xôi, e rằng cũng không xa a.

Nhưng mà...Nhà trai, sẽ là ai?

Cho tới bây giờ, ta đều gọi nàng là Luyện nhi, nàng là Luyện nhi của ta và sư phụ, là Luyện nhi bị phụ thân vứt bỏ, được sói mẹ nuôi sống, được chúng ta cơ duyên xảo hợp mang về từ hang sói, lúc trước, ta chính là nói với bản thân như vậy.

Những năm qua vẫn luôn gọi nàng như vậy, hầu như đã quên mất, nàng còn có một cái tên.

Luyện Nghê Thường.

Trước đây khi nàng còn rất nhỏ, một lang hài nhinho nhỏ, khi đó ta căn bản là không có cách nào đem bản thân nàng và cái tên của nàng liên tưởng cùng nhau, cho nên rất nhanh liền trở lại bình thường, vài năm tiếp theo trôi qua, triệt để ném đến sau đầu, cũng không còn nhớ tới.

Mà bây giờ? Nhìn ngườiđứng ở bên cạnhlúc này, cảnh tượng ở nơi khe suối lúc trước liền lại hiện lên trước mắt, hôm nay nàng vẫn là đáng yêu, nhưng cũng dần dần nhiễm lên những nét khác biệt, mà những từ ngữđể nói đến sự khác biệt kia, là chuyên dùng để hình dung nữ tử, ví dụ như duyên dáng yêu kiều, ví dụ như đoan trang tự nhiên.

Nhân như thu thủy ngọc vi thần*, nàng của hôm nay, nghiễm nhiên đã cách nữ tử bễ nghễ thiên hạ trong truyền thuyết kia gần hơn một chút.

(*Một câu thơ trong bài thơ chưa biết tên của Junzao Qi: Con người trong trẻo như nước mùa thu, thần sắc khí khái sáng bóng như ngọc)

Cho nên? Trên đời này có một nữ tử tên là Luyện Nghê Thường, như vậy, thật sự tương tứng sẽ có...Một nam tử kia sao? Sẽ có một nam nhân tổn thương nàng phụ nàng dày vò nàng nửa đời người, tên là Trác Nhất Hàng sao?

Ta không biết, cũng không muốn biết, tốt nhất là vĩnh viễn cũng không biết, trong lòng không hiểu sao lại trở nên bực bội, tin cũng được không tin cũng được, ta thừa nhận, giờ phút này chỉ cần vừa thử nghĩ đến tính khả thi của chuyện này, Luyện nhi thực sự sẽ quen biết với một người như vậy, sau đó nhận biết tư vị của tình, vì tình mà thương tổn vì tình mà khổ sở, thậm chí cuối cùng còn...Nghĩ như vậy, cảm giác liền cực kỳ khó chịu, trong lòng tràn ngập một loại tư vị nói không nên lời, càng thêm buồn phiền.

Những năm qua ở cùng nhau, ta đã bất tri bất giác đem đứa nhỏ này đặt ở sâu trong đáy lòng, thậm chí còn nặng hơn cả sư phụ, trong quá khứ sư phụ đã từng có người yêu thương, mà nàng, giống như ta, là người không có gánh nặng trên thế giới này, cũng rất ít dựa dẫm vài ai, chỉ xem đối phươnglà sự tồn tại đương nhiên làm bạn bên cạnh.

Có lẽ, đây chính là vì lý do trái với vài năm trước đây, hôm nay vừa nghĩ đến tâm tình sẽ phập phồng lớn như vậy —— đã không còn cách nào để tiếp nhận loại khả năng này, không cách nào tiếp nhận khả năng trong tương lai sẽ có một người làm tổn thương Luyện nhi, lại còn làmtổn thương sâu như vậy, nặng như vậy, hoang đườngnhư vậy.

Nhưng mà...

Thở ra một hơi, tận lức đem nhữngvẩn đυ.c khó chịu trong l*иg ngực chậm rãi đẩy ra ngoài, nhưng mà, không thể tiếp nhận được thì nên làm thế nào đây?

Ngày thường quen suy nghĩ nhiều, cho nên đang nói chuyện giữa chừng liền ngẩn người dừng lại suy nghĩ cũng không phải là không có, người bên cạnh có chuyện cần để ý, lại còn là người nóng tính, thấy ta không nói cũng liền không tính tiếp tục truy vấn, muốntranh thủ thời gian, lúc này lại đi lục lọi các nơi trong thạch thất.

Ánh mắt đuổi theo thân ảnh linh hoạt tự nhiên kia, ta đau khổ cười cười, chẳng lẽ phải thành thật nói với nàng, nói rằng Luyện nhi, sau này nếu ngươi gặp phải một người nam nhân họ Trác, nhất định liền phải tránh đi thật xa, tuyệt đối không thể phản ứng lại càng không thể yêu thích vân vân...Nếu như thật sự nói như vậy, dám cam đoan, nàng đối với người này nhất định càng trở nên lưu ý để ở trong lòng...

Biện pháp trước mắt, cũng chỉ có thể đi một bước, tính một bước.

Nhưng có vài thứ ta rất rõ ràng, ta, muốn bảo vệ nàng, Luyện nhi của ta có thể khuynh đảo chúng sinh bễ nghễ thiên hạ, chỉ là tuyệt đối sẽ không trở thànhnữ tử vì thương tình mà một đêm bạc đầu như trong câu chuyện kia.

Tuyệt đối sẽ không!