Nhìn Nhậm Ngã Tiếu vừa rồi còn nói không muốn, bây giờ đã ăn như hổ đói, Triêu Nhiên cũng không cảm thấy lạ.
Kỳ thực, thế giới này cái gì cũng tốt, chỉ có thức ăn là thật sự không dám khen tặng. Món ăn nêm nếm nếu không phải là nhạt như nước ốc, thì chính là mặn như nước biển.
Triêu Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên ở bên lề đường ăn được thức ăn của thế giới này, đầu lưỡi của y đã phải chịu đựng tra tấn thế nào.
May mắn thay, kiếp trước là côi nhi, nên tài nấu nướng của y cũng xem như là không tồi. Mà đặt ở thế giới này, thì đã chẳng khác gì thức ăn trên trời.
Triêu Nhiên nói rất đúng, ăn xong bữa cơm y nấu, Nhậm Ngã Tiếu mới phát hiện, nhân sinh dài dằng dặc của mình trước kia đã sống trên thân chó.
Hắn thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ, sau khi khỏe lại rồi, có nên bắt y mang về Ma Cung làm đầu bếp để cải thiện cuộc sống thường ngày hay không…
Chỉ là, Nhậm Ngã Tiếu lại ngàn vạn không thể ngờ được, sau khi bản thân ăn cơm xong, liền đã bị Triêu Nhiên dùng ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú. Ngay tức khắc, lòng cảnh giác vừa mới vơi đi đôi phần của hắn liền đã lần nữa dâng lên.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
“Nhậm…Phiêu, ngươi ăn như vậy, không sợ ta hạ độc vào trong thức ăn sao?” Nghi hoặc hỏi, bởi vì là tác giả truyện huyền huyễn, Triêu Nhiên biết rất rõ, tu sĩ vốn phải nên có lòng cảnh giác rất nặng mới đúng.
Đối diện với câu hỏi của Triêu Nhiên, Nhậm Ngã Tiếu chỉ thần bí cười, khinh thường nói :“Ngươi độc không chết ta.”
Hắn là ai? Đại Thiên Ma Đế! Tu luyện cũng là đế cấp công pháp, đã sơ bộ luyện thành Ma thân!
Tuy nói vẫn chưa bước vào tầng cuối cùng, trở thành bất tử bất diệt, vạn pháp bất xâm. Thế nhưng, độc tố cũng như đao kiếm bình thường cũng đã sớm không thể tổn thương được hắn.
Hạc đỉnh hồng, đoạn trường thảo, hắn cũng có thể xem thành kẹo đến ăn.
“Nha, như vậy…” Nền cũng đã làm xong, thời khắc này, Triêu Nhiên mới nở một nụ cười rạng rỡ, dò hỏi :“Ngươi có phải nên trả tiền cơm rồi không?”
“???”
Bị khả năng chuyển dời đề tài của y làm sửng sốt một chút, ngay sau đó, Nhậm Ngã Tiếu liền đã nhướng mày, mười phần hào sảng từ trong giới chỉ lấy ra ba viên tiên thạch đặt lên bàn.
Tiên thạch, so với cực phẩm linh thạch còn phải quý hiếm hơn vô số lần, thuộc về bảo vật chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Mặc dù dùng ba viên tiên thạch mua hai món ăn như vậy là quá mức phung phí, nhưng không sao, dù gì hiện tại, tâm trạng của hắn cũng rất không tệ.
Thế nhưng, hình ảnh người đối diện trợn tròn mắt, thất thố nhặt tiên thạch như trong tưởng tượng của hắn cũng chưa từng xuất hiện. Trái lại, sau khi đem tiên thạch cầm lên, lật qua lật lại, Triêu Nhiên liền đã mím môi, lẩm bẩm :“Ba viên đá cụi?”
Đ…đá?
Tiên thạch trân quý lại bị người xem thành đá cụi, lần này, người kinh hoảng thất thố lại đổi thành Nhậm Ngã Tiếu.
“Đây không phải đá cụi, là tiên thạch!” Nhậm Ngã Tiếu cảm thấy, bản thân phải sửa chữa lại thế giới quan của đối phương.
“Tiên thạch? Thứ này ta không dùng được, ngươi vẫn là đem ngân lượng cho ta đi. Đúng, còn có phí cứu mạng. Ngươi đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, mỗi ngày ta đều đắp thuốc cho ngươi.”
Mặc dù không biết tiên thạch này quý giá ra sao, nhưng Triêu Nhiên vẫn không muốn cùng đồ vật của tu sĩ có dính líu quá nhiều.
Chưa nói đến việc hắn đưa cho y tiên thạch gì đó, y cũng không sử dụng được, thì mang đi đổi thành tiền, lại càng không thể.
Dù sao, thế giới này vô cùng hỗn loạn, y chỉ là một người thường, lỡ như mang đồ vật đi cùng tu sĩ trao đổi, cuối cùng lại bị đối phương gϊếŧ người đoạt bảo thì phải làm sao? Thất phu vô tội, hoài bích có tội, chính là chân lý sống vô cùng đơn giản.
Nếu để tu sĩ trong thiên hạ biết được Triêu Nhiên cư nhiên lại đối với tiên thạch tránh như tránh tà, cho cũng không thèm, nhất định sẽ ganh ghét đến đỏ mắt.
Đây là điên rồi đi?!!
Nghe thấy yêu cầu của Triêu Nhiên, thời khắc này, Đại Thiên Ma Đế của chúng ta mới phát hiện, trên người bản thân giống như…không có tiền.
Dù sao, bình thường hắn cũng sẽ không mua đồ trong thế tục.
“Cái đó…ta không có ngân lượng.”
“Ngươi không có ngân lượng?” Âm lượng nâng lên có chút cao, sau đó, Triêu Nhiên liền đã xụ mặt. Rốt cuộc, chỉ hỏi ra một câu :“Ngươi dự định khi nào sẽ rời đi?”
“…”
Khóe miệng có chút co rút, Nhậm Ngã Tiếu liền thầm nghĩ, đây là không có tiền, cho nên đã gấp không chờ được muốn đuổi người à?
“Nhiều nhất một tuần, ta sẽ đi.”
Đáp án này của Nhậm Ngã Tiếu, khiến quả tim đang treo cao của Triêu Nhiên cũng chậm rãi hạ xuống. Nhưng thần sắc nhẹ nhõm trên mặt y lại quá mức rõ ràng, khiến Nhậm Ngã Tiếu có chút không vui :“Nghe ta nói muốn đi, ngươi vui vẻ đến vậy à?”
Đại Thiên Ma Đế hắn, cư nhiên cũng có ngày bị người ta ghét bỏ?
“Đại ca, ngươi nhìn căn nhà nhỏ này của ta đi. Nếu ngươi còn ở lại đây thêm một quãng thời gian nữa, ngươi là người tu hành, sẽ không chết đói, nhưng ta thì sẽ.”
“Đúng, suýt chút liền quên mất…ngươi ở nhà nhớ mang chén bát đi rửa giúp ta.” Chợt nhớ tới chuyện này, Triêu Nhiên liền vội vã để lại một câu, sau đó đã chạy tới trong góc nhà, cầm lấy giỏ tre, đem một chút đồ vật bỏ vào trong.
Thời khắc này, nhìn bóng lưng của y, trong đầu Nhậm Ngã Tiếu chỉ còn sót lại duy nhất một điều : Rửa chén? Y dám sai khiến Đại Thiên Ma Đế đi rửa chén? Là ai cho y lá gan đó hả?
Phảng phất cảm ứng được sự không muốn của Nhậm Ngã Tiếu, cũng không quay đầu, Triêu Nhiên liền đã thản nhiên bổ sung :“Ngươi đã không có tiền trả tiền cơm, thì làm chút việc nhà bù đắp lại cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi.”
Vốn là người ở hiện đại, tiếp nhận giáo dục công bằng, công chính, nên dù đã xuyên qua đến dị giới, cũng như e ngại thân phận tu sĩ của đối phương, nhưng trong một số tư tưởng, Triêu Nhiên vẫn giữ vững quan điểm của mình.
Cổ nhân có câu : có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn hử?
Mơ tưởng.
“Ngươi muốn đi đâu?” Dặn lòng không cần chấp nhất với một người phàm ngu xuẩn vô tri, Nhậm Ngã Tiếu liền dời sự chú ý sang nơi khác :“Mấy thứ này là gì?”
“Những thứ này là giày cỏ mà ta làm, để mang ra chợ bán.” Nhậm Ngã Tiếu không nhắc thì thôi, vừa nhắc, liền đã thành công chạm tới chỗ đau của Triêu Nhiên :“Mấy ngày nay bận chăm sóc ngươi, ta cũng không ra ngoài bán đồ được, tiền tích trữ đều sắp dùng xong rồi.”
“Ngay cả thảo dược hái được trên núi cũng đều đã dùng hết lên người ngươi.”
Hiện tại, nhìn Nhậm Ngã Tiếu, Triêu Nhiên đều có cảm giác như nhìn thấy ngân lượng đã mất đang hướng bản thân vẫy tay từ biệt.
**Nhiên Nhiên, ta cảm thấy con có thể thử đem hắn đánh ngất, sau đó bán vào kỹ viện lấy tiền…
–Triêu Nhiên : *hai mắt lóe sáng*