Chương 4: Phản Diện Thiếu Nghị Lực.

**Có bạn nghi hoặc tại sao Nhiên Nhiên xuyên qua 15 năm mới biết mình đang trong tiểu thuyết thì xin hãy nhớ, thân phận của Nhiên Nhiên là côi nhi nghèo khổ, nơi ở lại là trấn nhỏ hẻo lánh, trong khi tin tức ở cổ đại còn vô cùng lạc hậu, nên ban đầu y căn bản sẽ không có khả năng tiếp xúc tới những tin tức cao siêu hơn.

Nhậm Ngã Tiếu cũng không biết chính mình đã ngủ bao lâu, đến khi hắn tỉnh dậy, mặt trời cũng đã lên đến ngọn sào, tỏa ra tia sáng ấm áp, nhu hòa.

Thể phách kinh người, cộng thêm công pháp tu luyện vô cùng đặc biệt, nên năng lực tự hồi phục của Nhậm Ngã Tiếu có thể nói là tương đương biếи ŧɦái.

Hiện tại, hắn đã cảm thấy thương thế tốt hơn nhiều, linh lực tiêu thất cũng đang chậm rãi ngưng kết lại, có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày liền sẽ hoàn toàn bình phục.

Đưa tay, chạm vào trên mặt nạ của mình, phát hiện nó vẫn còn nằm yên tại chỗ, lúc này, Nhậm Ngã Tiếu mới có chút an tâm. Dù sao, thứ trên trán của hắn thật sự là mang tính tiêu chí quá lớn, nếu bị thấy được, thân phận nhất định sẽ bại lộ.

Ở trong giang hồ đã lâu, hắn cũng đã sớm hiểu được nhân tâm hiểm ác. Đặc biệt là trong ma tộc, căn bản là chẳng có thứ gì gọi là lòng trung thành hay thân tình.

Ngoại trừ thân tín được hắn tự mình bồi dưỡng, hắn căn bản là không tin tưởng được người nào trong Thí Thần Điện cả. Nếu hiện tại hắn dám mang theo nội thương quay trở về, nói không chừng đám trưởng lão đó sẽ cấu kết với nhau cùng một chỗ gϊếŧ chết hắn!

Cho nên, hắn trước hết phải tạm lẩn tránh, hồi phục lại nguyên khí trước đã. Sau đó mới có thể quang minh chính đại quay trở về Thí Thần Điện, thanh lý môn hộ.

Nghĩ như vậy, lúc này, Nhậm Ngã Tiếu mới có tâm tình chú ý tới khung cảnh xung quanh.

Ánh vào mắt hắn, liền là một gian nhà tranh tương đối đơn sơ, gần như chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã có thể đem toàn bộ gian phòng đều nhìn thấu.

Nơi mà hắn đang nằm, liền chính là chiếc giường gỗ duy nhất trong nhà. Bên cạnh là một bộ bàn ghế gỗ tương đối cũ kỹ, xa xa là một chút đồ vật loạn thất bát tao, tựa như là cỏ khô, cũng không biết là dùng làm gì.

Y phục mà hắn đang mặc trên người cũng vô cùng xa lạ, căn bản không phải y phục ban đầu của hắn. Mặc vào có hơi chật chội, chất vải cũng khá khô ráp, vài chỗ còn đã phai màu, tựa như là do giặt đi giặt lại quá nhiều lần.

Ngay khi Nhậm Ngã Tiếu còn đang quan sát, thì bên ngoài liền đã truyền tới tiếng bước chân. Kèm theo đó, còn là một giọng nói có phần trầm nhẹ, êm ái :“Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi sao?”

Đưa mắt nhìn theo phương hướng thanh âm vang lên, Nhậm Ngã Tiếu liền đã không khỏi sững sờ.

Thân làm Đại Thiên Ma Đế vấn đỉnh thiên hạ, số mỹ nhân mà hắn đã từng gặp, có thể nói là nhiều như cá diếc qua sông. Riêng bản thân hắn cũng là một mỹ nam vạn dặm có một.

Thế nhưng, giây phút thấy được dung mạo của chủ nhân giọng nói, hắn vẫn không nhịn được mà ngây người một chút.

Đối phương đẹp sao? Đương nhiên là đẹp, mi mày như họa, mắt hoa đào ôn nhu lại đa tình. Nhưng cũng không đến mức khuynh quốc khuynh thành.

Thứ khiến đối phương trở nên bất phàm, vừa nhìn thấy liền không quên được, liền chính là khí chất của đối phương.

Trên người y chỉ mặc một bộ lam y nhạt màu, mười phần đơn sơ. Mái tóc vô cùng suôn mượt, vừa vặn phủ kín sống lưng đơn bạc. Quanh thân quanh quẩn một cỗ khí chất u buồn, man mác, mỗi một cái nhăn mặt nhíu mày đều ẩn chứa ý thơ, khiến người sinh lòng thương tiếc.

Đây đại khái chính là mỹ nhân bước ra từ trong tranh mà truyền thuyết thường nhắc tới đi?

Chỉ đáng tiếc, dù đối phương mười phần mỹ lệ, giống như một đóa phù dung, nhưng rõ ràng lại là một nam nhân.

Mà hắn, đối với nam nhân lại không có hứng thú.

Ánh mắt đảo qua trên người đối phương, Nhậm Ngã Tiếu cũng đã giám định hoàn tất, nam nhân tuấn mỹ đến vô thực này, là một phàm nhân.

Trên người không có chút linh khí ba động.

Vốn còn đang muốn xù lông, nhưng nhìn thấy chân nhân xuất hiện, lửa giận của Nhậm Ngã Tiếu vẫn không khỏi xìu xuống một chút, nhưng cảnh giác cũng không hề giảm bớt :"Ngươi là ai? Vì sao lại cứu…ta?

Đang đem thức ăn bưng lên, nghe đối phương hỏi ra một câu như vậy, trong lòng có chút bất đắc dĩ, Triêu Nhiên chỉ có thể trầm giọng nhắc nhở.

“Là ngươi bám chặt lấy hàng rào nhà ta, sống chết không chịu đi.”

Nếu không phải nể mặt hắn là tu sĩ, y rảnh rỗi không có chuyện làm lắm rồi mới có thể cứu hắn.

“Được rồi, giới thiệu một chút, ta tên Triêu Nhiên, còn ngươi, ngươi tên gì?”

“Triêu Nhiên…” Trong lòng thầm lặp lại cái tên này, Nhậm Ngã Tiếu liền há miệng, chậm rãi đạo :“Ta là Nhậm…Phiêu.”

“À…tên của ngươi nghe rất hay.” Nhẹ giọng cảm khái một tiếng, Triêu Nhiên mới không chịu thừa nhận, giây phút vừa rồi bản thân đã tưởng tượng đối phương sẽ thốt ra cái tên Nhậm Ngã Tiếu.

Được rồi, chỉ là tự mình dọa mình một hồi mà thôi, trên đời này làm sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy được?

Nhậm Ngã Tiếu là ai? Chính là Đại Thiên Ma Đế, nhân vật hô phong hoán vũ bất khả chiến bại, làm sao có thể giống như một con chó chết nằm trước cửa nhà y chứ?

Nhậm Ngã Tiếu :…

Cảm phiền, nhưng hắn cảm thấy bản thân vừa bị xúc phạm.

May mắn Nhậm Ngã Tiếu không biết mỹ nhân trước mặt đang nghĩ gì, nếu không, hắn có lẽ đã sớm không nhịn được mà lấy ra đại đao chặt y làm hai khúc.

“Đúng, mãi nói chuyện, ta suýt quên mất, ngươi mau qua đây ăn cơm đi.” Đem hai món ăn một xào một canh đặt lên bàn, Triêu Nhiên liền mỉm cười, ngẩng đầu gọi.

Chăm chú nhìn y, Nhậm Ngã Tiếu cũng không hiểu vì sao bản thân lại tiến tới. Chỉ là, khi nhìn thấy trên bàn ăn lại là một mảnh xanh um của rau củ, hắn liền không khỏi nhíu mày :“Ngươi muốn cho ta ăn cái này?”

Đây đều là thứ gì? Ngay cả một miếng thịt cũng không có, thật sự là thức ăn cho người sao? Hắn là ai? Đường đường là Đại Thiên Ma Đế, làm sao có thể ăn mấy thứ này được? Để người khác biết, ma uy của hắn phải để đâu?

Dù sao hắn cũng đã tích cốc, không cần ăn uống, không đáng ngại.

“Như ngươi thấy đấy, nhà của ta rất nghèo, không có thịt ăn, chỉ có thể ăn cái này, nếu ngươi đã không thích, vậy ta cũng sẽ không cưỡng ép.” Trong lòng vì tiết kiệm được mấy bát cơm mà cảm thấy vui vẻ, nhưng ngoài mặt, Triêu Nhiên vẫn khí khái lẫm nhiên nói.

Sau đó, Triêu Nhiên liền đã tùy tiện ngồi xuống, xới cho mình một bát cơm, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Chỉ có điều, dù cho ăn như gió cuốn, nhưng bộ dạng khi ăn của y vẫn khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Nhìn Triêu Nhiên ăn như vậy, Nhậm Ngã Tiếu liền nhíu mày, thầm nghĩ thật sự ăn ngon như vậy sao?

Không tin tà, hắn liền duỗi tay đem đũa sạch trên bàn cầm lên, gắp thử một đũa đồ xào của Triêu Nhiên.

Thức ăn vừa vào miệng, cánh tay của Nhậm Ngã Tiếu liền đã không khỏi cứng đờ. Ngay sau đó, hắn đã đưa tay, nhanh chóng gắp thêm mấy đũa đồ ăn nữa, trong mắt chỉ còn kém lóe lên ánh sao lấp lánh.

Quả nhiên, dù có là Đại Thiên Ma Đế đi nữa, nhưng chỉ cần là người thì cũng sẽ không chống cự được định luật thật là thơm…

**Ma Đế đại nhân, xin ngài hãy nhớ ma uy của mình! Là ma uy đó!

–Nhậm Ngã Tiếu : Ma uy là gì? Có ngon hơn đồ ăn y nấu không?