Chương 36: Thuộc Hạ Của Phản Diện Đến Tìm.

Đối với việc thế giới mà mình tạo ra đã nhiều thêm một kẻ ngoại lai đến từ thế giới khác, Triêu Nhiên cũng không hề hay biết gì.

Chỉ là, một ngày này, nhà tranh của y lại đột ngột nhiều ra hai vị khách xa lạ mà y không quen biết…

“Xin hỏi, hai vị là?” Nhìn xem hai thiếu niên trẻ tuổi, dung mạo bình phàm, giống nhau như đúc, tựa như là một đôi song sinh đang ngập ngừng ở trước cửa nhà mình, Triêu Nhiên liền nghi hoặc cất lời.

Thời khắc này, nhìn xem Triêu Nhiên, trong mắt của bọn họ đồng dạng cũng xuất hiện vẻ nghiền ngẫm. Phảng phất là đang cố nhìn ra trên người y có điểm gì đặc biệt hơn người.

“Ngài là Triêu công tử có đúng không? Thật ra ngài không cần dè dặt cẩn trọng như vậy đâu, bởi vì chúng ta là…” Mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, rốt cuộc, thiếu niên đứng bên trái có đôi mắt linh động, sáng tỏ cũng đã mở miệng giải thích, phá vỡ trầm mặc.

Chỉ là, vẫn còn chưa để hắn kịp nói hết câu, thì thiếu niên diện mục lãnh đạm ở bên cạnh cũng đã vội vã cắt lời :“Ta là Giả Nhân, hắn là đệ đệ ta, Giả Nghĩa.”

“Hai người bọn ta đều là đệ tử nội môn của Thí Thần Điện. Nhậm Phiêu là sư huynh của bọn ta.”

“Giả Nhân, Giả Nghĩa…Tên của hai người, quả thật là rất…hay.” Cười khan một tiếng, không thể làm gì khác hơn, Triêu Nhiên cũng chỉ có thể trái lương tâm khen ngợi.

Chỉ là, thân làm đương sự, cũng không biết nên nói Giả Nhân tố chất tâm lý siêu cường, hay là đã sớm chết lặng, hắn cư nhiên vẫn mặt không cảm xúc gật đầu, tán đồng :“Ta cũng cảm thấy như vậy.”

“Tên của ta và đệ đệ là do phụ mẫu đặt, lấy từ trong ngũ thường của quân tử, tức Nhân - Nghĩa - Lễ - Trí - Tín.”

Có một câu nói rất hay, chỉ cần ngươi không biết xấu hổ, người lúng túng liền sẽ biến thành người khác.

Nên hiện tại, Triêu Nhiên rất nhanh liền đã có phần ngượng ngùng. Không thể làm gì ngoài nói lảng sang chuyện khác :“Hai người đến tìm Nhậm Phiêu à? Hắn đang ở sau nhà làm việc, ta dẫn các ngươi đi tìm hắn.”

Mặc dù đã từ trong miệng Triêu Nhiên biết được Nhậm Ngã Tiếu đang ‘làm việc’, nhưng đến khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, tựa như thần minh mà bản thân luôn ngưỡng vọng đang phong bế khứu giác, cọ rửa mao xí kia, Giả Nhân, Giả Nghĩa chỉ cảm thấy tam quan đổ vỡ…

“Các ngươi có chuyện gì muốn nói thì cứ nói tự nhiên đi, ta đi trước.” Phát hiện hai thiếu niên này đã hóa đá tại chỗ, mặc dù có điểm khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều, Triêu Nhiên cũng đã thức thời rời đi.

Mãi cho đến khi thân ảnh của y biến mất sau hiên nhà, lúc này, Giả Nghĩa rốt cuộc mới trợn tròn mắt, kinh hãi lắp bắp :“Đế…đế chủ…ngài…”

“Đại kinh tiểu quái như vậy làm gì?” Bị thuộc hạ bắt gặp tận mắt bản thân đang cọ mao xí, dù cho trong lòng cũng hoảng như cẩu, nhưng Nhậm Ngã Tiếu vẫn chỉ có thể âm thầm cắn răng, ưỡn thẳng sống lưng, bình chân như vại đáp.

“Chưa từng nhìn thấy Đại Đế rửa nhà xí bao giờ à?”

“…”

Cái này…đúng là chưa từng nhìn thấy qua bao giờ. Cũng không biết có thể tính là kỳ quan hay không.

“Không phải bổn đế đã nói, tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt y rồi à? Các ngươi đem lời nói của bổn đế xem như gió thoảng qua tai?” Rút lại sự lúng túng vừa rồi, khí chất đế vương của Nhậm Ngã Tiếu cũng đã lần nữa quay trở về.

Biết rõ hiện tại đã đến lúc phải nghiêm túc, Giả Nhân liền dẫn trước đệ đệ của mình, cung kính giải bày :“Đế chủ bớt giận, chúng thuộc hạ là có chuyện vô cùng quan trọng muốn bẩm báo.”

Biết rõ tính cách của huynh đệ bọn họ, khẳng định sẽ không dám lừa dối chính mình. Thần sắc trên mặt Nhậm Ngã Tiếu cũng không khỏi nghiêm lại.

Ngay sau đó, từ trong người hắn, một tầng hắc khí cùng đã lấy tốc độ chớp nhoáng bay thẳng lên trời, im hơi lặng tiếng tạo thành một kết giới tròn trịa, đem khuôn viên hai trượng quanh người bọn họ vây lại.

“Bổn đế đã đem không gian xung quanh phong kín, người bên ngoài đã không thể nghe hay nhìn thấy được chuyện xảy ra bên trong. Các ngươi có thể đem sự tình nói ra được rồi.”

Được Nhậm Ngã Tiếu cho phép, lúc này, Giả Nghĩa mới một năm một mười trần thuật :“Bẩm đế chủ, sáng sớm hôm nay, có một đệ tử ngoại môn trong tông đã đột ngột thức tỉnh vô thượng thánh thể, thanh thế vô cùng to lớn, khiến mười dặm địa vực xung quanh đều nhìn thấy…”

“Hiện tại, một đám lão ma của mấy môn phái khác trong ma đạo cũng đã tề tụ về Thí Thần Điện của chúng ta. Ngoài miệng không nói rõ, nhưng đều có tâm tư muốn mời chào tên đệ tử đó.”

“Ồ? Thiên phú của hắn như thế nào? Đáng giá đám lão già đó chịu đựng phong hiểm chọc giận bổn đế, cũng phải mặt dày mày dạn tới Thí Thần Điện sao?” Nhướng mày, Nhậm Ngã Tiếu liền có chút hứng thú truy vấn.

“Bẩm đế chủ, mặc dù chỉ mới thức tỉnh, nhưng thiên phú cùng tiềm lực của kẻ đó cũng đã có thể thấy được lốm đốm. Thể chất không chỉ là Tiên Thiên Ma Thể đã sớm tuyệt tích mấy vạn năm của Cửu Châu…”

“Mà còn lấy niên kỉ chưa đầy đôi mươi, thành tựu thánh cảnh, trở thành Chuẩn Thánh trẻ tuổi nhất từ cổ chí kim. Theo đánh giá sơ bộ, kẻ đó thậm chí…có Đại Đế chi tư!”

Bốn chữ Đại Đế chi tư này vừa từ trong miệng Giả Nghĩa thốt ra, liền đã khiến Nhậm Ngã Tiếu không thể giữ vững được sắc mặt vạn năm bất biến của mình nữa.

“Ngươi nói, kẻ đó có tiềm lực thành tựu Đại Đế?!!” Kinh thán, trong mắt dị sắc liên tục, Nhậm Ngã Tiếu rốt cuộc cũng đã hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này.

Phải biết, trăm vạn năm qua, số người có thể được xưng tụng là Đại Đế chi tư, tuyệt đối sẽ không nhiều quá hai bàn tay. Bản thân Nhậm Ngã Tiếu trước đây, cũng liền là một trong số đó.

“Hắn trước đó đã từng là đệ tử ngoại môn, như vậy, cũng xem như là người của Thí Thần Điện ta, làm sao có thể để kẻ khác đào đi được chứ?”

“Hai người các ngươi thân là hộ pháp của Thí Thần Điện, đã đi mời chào hắn hay chưa?”

Thiên tài vạn năm có một như vậy, tuyệt đối không thể để rơi vào tay môn phái khác được!

Đương nhiên, nếu đối phương khăng khăng một mực không chịu lưu lại Thí Thần Điện, mà lựa chọn đi ăn máng khác, bọn họ cũng sẽ áp dụng một phương án khác. Đó chính là - trảm thảo trừ căn.

Thứ mà Thí Thần Điện không có được, tuyệt đối cũng sẽ không tiện nghi người khác! Tất cả mọi nguy cơ, đều phải bóp chết từ trong trứng nước.

Suy nghĩ như vậy, nên khi nhìn thấy sắc mặt quẫn bách của Giả Nhân, Giả Nghĩa, đáy lòng Nhậm Ngã Tiếu cũng liền đã không khỏi chùng xuống.

Chẳng lẽ, điều kiện bọn họ đưa ra quá thấp, không đạt tới yêu cầu của đối phương?

Hoặc là, hai vị hộ pháp đích thân tới gặp, vẫn khiến đối phương cảm thấy không vừa lòng…

Phảng phất để nghiệm chứng cho suy đoán của Nhậm Ngã Tiếu, sau khi chần chờ một lúc, Giả Nhân rốt cuộc mới lựa chọn công đạo :“Bẩm đế chủ, chúng thuộc hạ đã đến gặp mặt vị thiên kiêu đó một lần.”

“Đối phương đối với chỗ tốt mà Thí Thần Điện đưa cho, cũng không có bất kì biểu thị gì. Trái lại, chỉ đưa ra một mong muốn duy nhất, đó chính là…”

“Gặp mặt đế chủ.”

Nói tới đây, Giả Nhân liền vội vã quỳ xuống, kính cẩn giải bày :“Bởi vì chuyện liên hệ trọng đại, chúng thuộc hạ không thể tự mình quyết định, nên chỉ có thể đến đây trưng cầu ý kiến của ngài.”

**Ta tưởng mình đã ghi rõ rồi, nhưng thấy chương trước vẫn có bạn chưa hiểu, nên ta đành phải đính chính lại :

–Bạch Niên Họa không phải nhân vật trong Vô Tận Sát Lục do Triêu Nhiên sáng tạo ra! Hắn giống với Triêu Nhiên, đều là người đến từ thế giới khác, xuyên vào trong Vô Tận Sát Lục! Cả hai chẳng có quan hệ gì với nhau hết, và đều không biết tới sự tồn tại của nhau.