Ngụy Vô Tiện cứ thấy Lam Vong Cơ dạo gần đây là lạ. Từ sau lần Thủy Hành Uyên, hắn phát hiện Lam Vong Cơ rất hay dõi mắt theo hắn, mà ánh mắt lại phức tạp hết sức, hắn nhìn mà chả hiểu được bao nhiêu, nhưng tới lúc hắn nhìn lại, Lam Vong Cơ lại dời tầm mắt điềm nhiên như không.
Đã mấy lần hắn định hỏi Lam Vong Cơ, thì còn chưa kịp nói mấy câu là đã bị Lam Vong Cơ nhìn tới mặt mày nóng bừng, quên sạch hết những gì tính nói luôn, đành bỏ tranh bỏ giành mà chạy trối chết! Làm cho hắn gần đây cứ thấy Lam Vong Cơ là tay chân bộp chộp, cả người không được tự nhiên.
Hừ ╯^╰! Cứ nghĩ tới thôi là quạu! Sớm muộn gì cũng có ngày hắn tìm lại được mặt mũi cho mình!
Trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, có một bức tường dài với vài ô cửa sổ trống. Cứ cách bảy bước chân, trên tường lại có một ô cửa sổ điêu khắc chạm trổ tinh xảo. Hoa văn chạm trổ trên mỗi ô không cái nào giống cái nào, có gảy đàn trên núi cao, có ngự kiếm giữa trời, có chém gϊếŧ yêu thú. Lam Khải Nhân giảng giải, mỗi ô cửa sổ trên tường này, đều khắc chuyện đời của một vị tổ tiên trong Cô Tô Lam thị. Mà cổ xưa nhất trong đó, và cũng là ô cửa sổ nổi tiếng nhất, chính là cuộc đời của Lam An – vị tổ tiên lập nên Lam thị.
Qua nhiều ngày như thế hiếm hoi mới thấy một thứ thú vị, có ý nghĩa như thế, tuy bị Lam Khải Nhân giảng thành sự kiện khô cằn, nhưng cuối cùng cả đám ai cũng nghe lọt tai. Sau khi học xong liền cười nói: "Hóa ra tổ tiên Lam gia là hòa thượng, hèn chi. Vì gặp gỡ một người mà tiến vào hồng trần, rồi người đi ta cũng đi, không để lại tấm thân nơi cõi trần. Nhưng tổ tiên y là một người như vậy, sao lại lòi ra đời sau không hiểu phong tình thế chứ?"
Mọi người cũng không ngờ tới, Lam gia lấy bảo thủ mà nổi tiếng lại có tổ tiên như vậy, bắt đầu sôi nổi thảo luận. Thảo luận một hồi, nội dung lại ngả sang "đạo lữ", bắt đầu trao đổi với nhau tiên tử lý tưởng trong lòng bọn họ, đánh giá chúng tiên tử nổi tiếng bấy giờ. Lúc này, có người hỏi: "Tử Hiên huynh, huynh thấy vị tiên tử nào ưu tú nhất?"
Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng vừa nghe, không hẹn mà cùng nhìn về phía thiếu niên trước Lan thất.
Thiếu niên này mặt mày tuấn mỹ kiêu căng, trán điểm một nốt chu sa, cổ áo và ống tay áo hay đai lưng đều thêu mẫu đơn Kim Tinh Tuyết Lãng trắng, chính là tiểu công tử do Lan Lăng Kim thị đưa tới Cô Tô giáo dưỡng – Kim Tử Hiên.
Tên còn lại nói: "Huynh đừng có hỏi Tử Hiên huynh cái này, hắn có hôn thê mà, đảm bảo đáp là vị hôn thê ấy rồi."
Nghe thấy ba chữ "vị hôn thê", Kim Tử Hiên dường như có hơi bĩu môi, vẻ mặt lộ ra chút xíu không vui. Cái tên đệ tử kia không biết nhìn mặt đoán ý, lại còn vui cười hớn hở dẫn đầu hỏi trước: "Thật hả? Đó là tiên tử nhà ai vậy? Chắc là kinh tài tuyệt diễm lắm!"
Kim Tử Hiên nhíu mày: "Đừng có nhắc tới."
Giang Trừng bỗng nhiên nói: "Sao lại không nhắc tới?"
Nghe thấy mấy chữ "đừng có nhắc tới", Ngụy Vô Tiện lòng hoảng hốt, nhưng hắn cũng không nhúng tay vào chuyện này, thực ra hắn cũng rất muốn biết, nếu không có hắn thì kết cục chuyện này sẽ thành thế nào?
Đời trước thế nhân ai ai cũng nói là hôn ước của sư tỷ do Ngụy Vô Tiện hắn phá hoại, mà ngay cả hắn cũng tưởng thế. Thế nhưng tỷ tỷ lại nói với hắn, thế gia kết làm thông gia với nhau sao mà quyết định qua loa vậy được, nhất là dòng chính, đâu thể vì cái nguyên nhân như trò đùa đó mà hủy bỏ hôn ước được chứ, hôn ước giữa hai nhà Kim, Giang này, dù cho có hắn hay không, thì cũng đều phải hủy bỏ, chỉ là thiếu một cái cớ thôi.
Lúc ấy sau khi hắn nghe xong, tất nhiên sao mà thấy vui nổi, nhưng trong lòng vẫn thầm ôm ấp chút ảo tưởng, nên lần này hắn mới chọn bàng quan.
Đương nhiên, lần này ẩu đả vẫn xảy ra, chẳng qua người đánh đổi lại là Giang Trừng. Một trận ẩu đả này đã kinh động đến hai đại thế gia. Giang Phong Miên và Kim Quang Thiện cùng từ Vân Mộng và Lan Lăng tới Cô Tô ngay trong hôm ấy.
Hai vị gia chủ liếc nhìn hai người đang bị phạt quỳ, rồi tới trước mặt Lam Khải Nhân ăn một tràng mắng chửi thậm tệ, cùng lau mồ hôi, chào hỏi vài câu, Giang Phong Miên liền đưa ra ý đồ hủy bỏ hôn ước.
Kim Quang Thiện vờ vịt từ chối một phen, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.
Chuyện hôn sự này vốn chẳng do Kim Quang Thiện định ra, nếu muốn thông gia với thế gia để củng cố thế lực, Vân Mộng Giang thị cũng không phải lựa chọn duy nhất, và cũng không phải là lựa chọn tốt nhất. Chẳng qua lão không dám cãi lại ý của Kim phu nhân mà thôi. Nhưng nếu do Giang gia chủ động nhắc tới, Kim gia là nhà trai, không lo lắng nhiều như nhà gái, cần gì phải dây dưa. Huống hồ Kim Tử Hiên gần đây luôn bất mãn vị hôn thê Giang Yếm Ly này, lão biết chứ. Suy tính một phen, Kim Quang Thiện liền đánh bạo, đáp ứng chuyện này.
Sau khi hôn ước hủy bỏ, Giang Phong Miên liền cầu tình Lam Khải Nhân một buổi, cuối cùng cũng xin được cho Giang Trừng ở lại nghe học tiếp, bảo vệ danh tiếng cho hắn.