Chương 25

Sau khi Ngụy Vô Tiện hay tin này, cả lòng phát lạnh, đến chút ảo tưởng cuối cùng cũng vỡ tan. Tuy tình cảm dành cho Giang gia mấy năm nay đã nhạt nhòa đi rất nhiều, nhưng quả thật là hắn vẫn khắc ghi tình thương của Giang Phong Miên và Giang Yếm Ly, có điều bây giờ...

Nhớ tới đời trước thế nhân nơi nơi truyền tai nhau Giang Phong Miên đối đãi với hắn như con đẻ, thậm chí còn tốt hơn cả con ruột mình, mà đến cả Giang Trừng cũng tưởng thế. Nhưng trong khi đời trước hắn đánh nhau bị đưa về Liên Hoa Ổ trước, hằn sâu thêm lời đồn bất hảo không ai chịu nổi, thì đời này Giang Trừng lại được tiếp tục ở lại nghe học, nguyên nhân phía sau, còn cần phải nói nữa ư?

Rồi lại nhớ đến câu nói không trách hắn của Giang Yếm Ly đời trước, giờ ngẫm lại thì ra cũng đầy ý vị thâm trường đó chứ!

Thôi, thiệt tình vẫn chỉ là thân sơ có khác, đâu phải hắn không thấy rõ, chỉ là không muốn thấy quá rõ thôi. Giang gia, cứ vậy đi!

Trước khi đi, Giang Phong Miên có đề ra ý muốn gặp Ngụy Vô Tiện với Lam Khải Nhân, nhưng Ngụy Vô Tiện cự tuyệt, chỉ nhờ môn sinh chuyển thay một câu: "Cảm phiền chuyển cáo với cho Giang tông chủ, hãy nhớ kỹ lời tỷ tỷ ta nói, đừng lại dây dưa!"

Ngụy Vô Tiện ở khoảnh khắc đó hết sức bình tĩnh, mặt mày lạnh lùng, làm cho môn sinh tới nhận chuyển lời có cảm giác như Ngụy công tử hôm nay khác hẳn với vẻ bình dị gần gũi của ngày thường, hình như có phần quá lạnh lùng, phảng phất như lại thấy bóng dáng của Lam nhị công tử!

Hai năm nay, tu vi của Ngụy Vô Tiện vẫn cứ dậm chân tại chỗ, chính hắn cũng chẳng tìm ra nguyên nhân, sau khi hỏi tỷ tỷ thì tỷ tỷ nói với hắn, nguyên nhân rất có thể là do nội tâm của hắn, trong lòng hắn vẫn có nút thắt chưa được cởi bỏ.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân bắt hắn phải đi nghe học, có lẽ đây sẽ là cơ hội để cởi bỏ gút mắc!

Ngay thời khắc hắn hoàn toàn buông bỏ tình cảm dành cho Giang gia, hắn thật sự cảm nhận được tu vi mình linh động hơn một xíu, nhưng hình như vẫn chưa đủ.

Ngụy Vô Tiện vừa ngạc nhiên vừa buồn bực, hắn nghĩ hoài không ra, ngoài Giang gia ra, hắn vậy mà còn có gút mắc nào khác ư? Mà sao chính hắn cũng không hay biết?

Đời trước hắn thấy Giang gia quan trọng hơn mọi thứ, nào là tiền đồ, tu vi, thậm chí là cả tánh mạng, hắn đều đã đánh đổi, còn có thứ gì đánh đồng được với Giang gia, thậm chí còn quan trọng hơn chứ? Ấy thế mà có khả năng khiến tu vi hắn linh động luôn? Hắn thiệt là tò mò nha!

Giang Phong Miên vốn định tranh thủ cơ hội này kết thân với Ngụy Vô Tiện một tí, hàn gắn lại quan hệ chút đỉnh, nào ngờ chỉ đợi được một câu như thế này. Trước vô số đôi mắt dòm ngó, lại bị một vãn bối tát thẳng vào thể diện như thế thì sao còn dám ở lại nữa, đành miễn cưỡng cáo từ với mấy người Lam Khải Nhân rồi gấp gáp rời đi. Kim Quang Thiện thấy hết kịch hay rồi, nên cũng cáo từ với Lam Khải Nhân nốt.

Mà bên trong, Lam Vong Cơ với Lam Hi Thần lấy làm hơi khó hiểu, hành động không nể mặt trưởng bối như thế không quá giống việc Ngụy công tử sẽ làm. Lam Hi Thần nghĩ ngợi, hỏi: "Thúc phụ, có phải đã xảy ra chuyện gì lục đυ.c giữa Ngụy công tử với Giang thị hay không? Bằng không, lấy thái độ làm người của Ngụy công tử thì hẳn sẽ không hành động như thế."

Lam Khải Nhân vuốt vuốt râu, có ý định dạy bảo hai đứa cháu nên kể hết mọi chuyện một lần, nói: "Đó là chuyện của mấy năm trước, khi ấy hai đứa còn nhỏ nên chẳng hay biết được bao nhiêu..."

Năm năm trước, khi Vô Ưu các do Ngụy Vô Tiện và Nhϊếp Hoài Tang lập ra đang trong đà mở rộng thì đã mở hai gian cửa hàng tại Vân Mộng. Có một lần Ngụy Vô Tiện âm thầm đi tuần tra cửa hàng thì lại nghe thấy mấy lời đồn liên quan tới cha mẹ hắn, nào là "gia phó", rồi "con gia phó" các thứ, thậm chí còn có cả lời đồn bôi nhọ mẫu thân hắn nữa.

Ngụy Vô Tiện vừa nổi giận đùng đùng, lại vừa khó chịu hết sức. Từ đời trước hắn đã thường hay nghe thấy mấy lời này, nhưng khi ấy hắn đã quên mất rất nhiều chuyện, hỏi cũng chả được đáp án, trái lại còn ồn ào thành một phen gà bay chó sủa nên sau vài lần, hắn cũng không dám hỏi lại.

Nhưng vào đời này, tỷ tỷ đã kể cho hắn biết từ sớm, phụ thân hắn vốn chẳng phải gia phó, mà hắn cũng chả phải con của gia phó, mẫu thân hắn vốn là đồ đệ của Bão Sơn Tán Nhân, về bối phận còn cao hơn cả lứa mấy người Lam Khải Nhân nữa, mà bà với phụ thân chính là một đôi thần tiên quyến lữ, tuyệt đối không có khả năng giống như lời đồn nói!

Hắn không hiểu, đời này rành rành hắn đã không dây dưa gì với Giang gia nữa rồi mà, sao vẫn còn những lời đồn như vậy chứ? Nhưng hắn chưa vội ra mặt tranh luận ngay, mà về báo cho tỷ tỷ nghe.

Tỷ tỷ đã dặn, tuy trên con đường tu luyện thì hắn thiên tư tài hoa, nhưng riêng những việc với thế gia hay đối nhân xử thế thì hắn lại hoàn toàn không hiểu, hành sự cũng chẳng chú trọng cách thức, không màng hậu quả, nên bắt hắn sau này gặp chuyện gì thì trước tiên khoan hãy manh động, quay về bàn bạc với cô đã rồi hẵng quyết định.