Chương 6

Ngụy Vô Tiện ngồi bên khung cửa sổ, vò Thiên Tử Tiếu đặt trên bệ cửa, một chiếc chén nhỏ ở bên cạnh. Hắn nhắm mắt, hít thở bầu không khí lành lạnh, khóe khôi khẽ cong lên tạo thành nụ cười đặc trưng của hắn. Láo loạn trong nước với Lam Vong Cơ mất đúng một canh giờ, thêm canh giờ nữa để tắm rửa sạch sẽ, trải nghiệm bể tắm rộng lớn cho mục đích ban đầu của nó là có thật. Lúc này hắn hoàn toàn sạch sẽ và sảng khoái, tất cả những gì hắn muốn làm là ngồi thư giãn, nghỉ ngơi theo đúng cách trong thế giới yên ả mà hắn được đền đáp sung sướиɠ. Hắn chui ra khỏi phòng tắm ngay khi Lam Vong Cơ lau khô người cho hắn, nhanh nhanh chóng chóng lấy trung y từ băng ghế cạnh hồ bơi, mặc nó lên rồi ngồi xuống bậu cửa sổ trước khi Lam Vong Cơ gọi đến hắn. Một khi đã ổn định ở vị trí thoải mái nhất, hắn mới nhận ra mình đã lấy nhầm trung y. Nó là của Lam Vong Cơ. Tay áo quá dài so với tay hắn, chiều dài của nó dài đến nỗi chùm cả xuống dưới đầu gối hắn. Tuy nhiên, hắn không có ý định thay đổi nó. Không giống như lần đầu tiên kể từ khi hắn mặc nhầm trung y của Lam Trạm. Hắn cũng chẳng mảy may muốn thay đổi nó trước mặt người khác mặc dù nhận ra điều đó, nói gì đến bây giờ khi không có ai xung quanh họ.

Hắn rót thêm một chén rượu cho mình và hắt hơi vài lần. Trong khi hắn đang dụi dụi mũi, hắn cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng phủ lên thân hắn, ngước lên thì thấy Lam Vong Cơ đang khoác áo ngoài lên người hắn.

"Ban đêm trời lạnh," Lam Vong Cơ nhắc nhở. Ánh trăng sáng bàng bạc rọi vào căn nhà. Cùng với giọng nói trầm ấm của Lam Vong Cơ là gương mặt lấp lánh không có gì ngoài sự nguyên sơ. Ngụy Vô Tiện càng nhìn chằm chằm vào mặt y, hắn càng thêm cảm thấy ấm áp hơn. Và hắn càng yêu thích dáng vẻ này của Lam Vong Cơ, hắn thích mê đi ánh nhìn của y.

Kéo lấy tay Lam Vong Cơ, hắn ra hiệu cho y ngồi xuống. Lam Vong Cơ làm theo. Khi y ngồi ở trước Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện thấy khó mà rời mắt khỏi y. Ánh trăng giờ đã nhuộm một dải màu sắc tuyệt đẹp trên khuôn mặt Lam Vong Cơ, trải dài khắp cơ thể y. Lam Vong Cơ cũng không mặc gì ngoài một bộ trung y, chỉ với chiếc áo khoác ngoài hờ hững trên người. Y trông rất giống một nam nhân vừa mới thức dậy khỏi giấc ngủ, vẫn còn mơ mơ màng màng và hãy còn quá ngỡ ngàng để cảm nhận mọi thứ xung quanh. Tất cả sự rung cảm xung quanh Lam Vong Cơ bỗng chốc trở nên an yên và dè dặt. Chính cảnh tượng đó khiến cho y trông giống như một người vừa bước ra khỏi bức họa.

Không thể kiềm chế lòng mình, Ngụy Vô Tiện vùng vẫy ghé sát vào gần y hơn nữa. Lam Vong Cơ đang trông ra ngoài cửa sổ nhưng khoảnh khắc y nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang ở gần y, một nụ cười khó nhận ra trên khuôn mặt y khi y giang rộng hai tay ra, đón lấy Ngụy Vô Tiện vào trong vòng tay y.

Ngụy Vô Tiện tựa lưng vào ngực Lam Vong Cơ mà không nói bất kỳ lời nào. Mặc dù ấn tượng băng khiết mà hắn nhận được từ việc chỉ nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ, dẫu vậy ngay khi hắn áp sát cơ thể vào Lam Vong Cơ, hắn không còn cảm thấy gì khác ngoài sự ấm áp yêu thương, đang từ từ thấm vào da thịt hắn, và cuối cùng, lan đến tận sâu thẳm nơi con tim. Rồi lúc Lam Vong Cơ vòng tay ôm lấy cả người hắn vào trong lòng, sự ấm áp càng trở nên rõ ràng hơn, như thể thời tiết giá lạnh chỉ là trong thời khắc ngắn ngủi, và mùa đông như vừa mới đi qua.

"Lam Trạm, ta có ấm không?" Ngụy Vô Tiện nhấc một ngón tay mơn trớn dưới cằm Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ hơi nghiêng đầu, lần rờ ngón tay của Ngụy Vô Tiện và đặt đầu ngón tay vào giữa môi mình.

"Không đủ ấm," Y lầm bầm nơi ngón tay.

"Vậy ta sẽ phải uống nhiều hơn. Khi ta uống nhiều hơn, ta sẽ trở nên ấm áp hơn," Ngụy Vô Tiện cười híp mắt. Hắn chuẩn bị đưa tay ra lấy chén thì Lam Vong Cơ liền rút tay lại và giấu nó trong tay của y một lần nữa.

"Không sao. Ta giúp ngươi làm ấm."

Tất cả những gì Ngụy Vô Tiện có thể nghe thấy là tiếng con tim đập thình thịch; hắn chẳng thể biết đó là tiếng tim hắn đập hay của Lam Vong Cơ.

"Hàm Quang Quân, ngươi thật ấm áp nha," hắn rúc vào vòng tay của Lam Vong Cơ. Ngay cả khi Lam Vong Cơ đã kìm hãm sự chuyển động của hắn, Ngụy Vô Tiện vẫn không phải là người có thể ngồi ngoan ngoãn. Hắn rút tay ra, một ngón tay lướt dọc theo những ngón tay thon dài của Lam Trạm.

"Quá ấm?" Lam Vong Cơ hỏi.

"Không phải thế," Ngụy Vô Tiện nói. Nghiêng đầu, hắn ngước nhìn khuôn mặt Lam Vong Cơ, vẫn rất sáng trong, vô cùng thuần khiết. Hắn sụt sịt. "Lam Trạm, ngươi có mùi thơm."

Lam Vong Cơ không nói gì vào lúc này. Thay vào đó, y kéo Ngụy Vô Tiện vào sát cơ thể mình, tựa đầu lên vai Ngụy Vô Tiện. Hôn nhẹ nhàng dọc theo cổ hắn, y đặt một nụ hôn nhẹ lên sau vành tai hắn trước khi hít hà nó, nói theo Ngụy Vô Tiện.

"Ngươi cũng có mùi thơm."

Ngụy Vô Tiện cười khanh khách. Trong khi Lam Vong Cơ mơn trớn vành tai, hắn cảm thấy da thịt mình trở nên nóng bỏng, khiến hắn phải nắm lấy cánh tay mạnh mẽ của Lam Vong Cơ để được hỗ trợ.

"Lam Trạm, đợi đã. Ngươi chờ chút...! Gượm đã nào!"

Khi Lam Vong Cơ lén đưa tay lên ngực, lần rờ thấy hồng châu xinh xắn của hắn, Ngụy Vô Tiện cảm thấy có thứ gì đó cứng ngắc đâm vào eo mình, hắn bật ​​ra tiếng cười khúc khích.

"Lam Trạm nha, ngươi thật vô tình," hắn trêu ghẹo. "Chờ chút nào, thực đó. Chờ một chút đi mà. Nhìn kia."

Hắn rất thích để Lam Vong Cơ làm bất cứ điều gì y muốn với hắn bây giờ nhưng hắn đã nhận thấy điều gì đó từ khóe mắt khi Lam Vong Cơ quá tập trung vào cơ thể hắn. Dấu vết đầu tiên của mùa đông lặng lẽ tuôn xuống, lấp lánh dưới ánh sáng rực rỡ của vầng trăng. Đó là chính tuyết, rơi lả tả như những chiếc lông vũ, đọng lại trên bục cửa sổ theo chuyển động êm ái. Ngụy Vô Tiện vươn cánh tay ra khỏi ô cửa sổ, nụ cười càng trở nên rạng rỡ hơn khi hắn cảm nhận được cảm giác ẩm ướt đầu tiên rơi xuống lòng bàn tay.

"Lam Trạm, nhìn kìa!" Hắn đưa cho Lam Vong Cơ nhìn bông tuyết tan trong tay, nụ cười của hắn càng đẹp đến nao lòng.

Nụ cười của hắn rạng rỡ đến nỗi trong một khoảnh khắc, Lam Vong Cơ nghĩ rằng mình đang nhìn thấy ánh mặt trời. Đáy mắt y đầy ôn nhu dịu dàng và êm ái khi y nắm lấy tay của Ngụy Vô Tiện và hôn vào lòng bàn tay hơi ươn ướt của hắn trước khi y áp tay hắn vào mặt mình.

"Đừng, đừng, đừng có làm thế. Nó lạnh đấy," Ngụy Vô Tiện vội kêu lên. Hắn muốn lấy tay ra nhưng vô ích. Cái nắm tay của Lam Trạm càng trở nên gắt gao hơn.

"Không sao, ta sẽ sưởi ấm nó," Y nhẹ nhàng, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Ngụy Vô Tiện. Nếu như y không phải đang mỉm cười ôn nhu với Ngụy Vô Tiện, khiến cho Ngụy Vô Tiện thấy mình như lạc lối, thì Ngụy Vô Tiên đã hôn tɧác ɭoạи khắp mặt y.

Có thể trải qua mùa tuyết đầu tiên cùng với Lam Vong Cơ khiến hắn cảm thấy tuyệt hơn cả trong tưởng tượng. Bất kể lúc trước Lam Vong Cơ có ngụ ý gì khi y nói rằng y sẽ sưởi ấm cho Ngụy Vô Tiện, điều đó không còn quan trọng nữa. Dù Lam Vong Cơ muốn làm gì với hắn, hắn sẽ chấp nhận giang rộng vòng tay đón nhận tất cả mọi thứ.

Miễn là hắn được làm điều đó cùng với Lam Vong Cơ, hắn sẽ không bao giờ nói không.