Đúng như dự đoán, Lam Vong Cơ đã ở Tĩnh Thất khi Ngụy Vô Tiện đi đến cửa. Ánh đèn mờ lấp lánh xuyên qua lớp giấy mỏng manh dán trên cửa sổ đóng kín mít, ánh nến lung linh in hằn bóng dáng Lam Vong Cơ, người đang ngồi trước án thư, dường như đang đọc sách.
Nhiều khả năng, đang chờ đợi.
Ngụy Vô Tiện bỗng thấy không thoải mái trước hình ảnh đó, đột nhiên cảm thấy mình thật tệ. Lam Vong Cơ luôn chờ đợi hắn mọi lúc. Trong suốt những năm tháng qua, thậm chí cho đến tận bây giờ vẫn thế. Ngụy Vô Tiện chợt thấy nhói đau trong l*иg ngực. Hắn vỗ nhẹ những giọt nước mưa còn sót lại trên cơ thể mình, bế con thỏ lại gần ngực, hít một hơi thật sâu rồi cười rạng rỡ.
Sau đó, hắn đẩy cửa mở ra.
"Lam Trạm, ta đã trở về! Chào đón ta đi!"
Lam Vong Cơ nhìn lên từ cuốn sách của mình, vẻ mặt không có biến hóa gì trên mặt y khiến Ngụy Vô Tiện không thể đọc ra được. Y dường như không giận dữ, cũng không buồn bã; nhưng đó chỉ là những gì Ngụy Vô Tiện có thể đoán được. Khi Ngụy Vô Tiện đứng chôn chân tại chỗ, vẫn giữ nụ cười kiên định trên khuôn mặt, Lam Vong Cơ đã đến đứng trước mặt hắn. Mắt y nhìn chằm chằm vào mặt Ngụy Vô Tiện (tim Ngụy Vô Tiện bỗng đánh thót cái; có vết bẩn nào trên mặt hắn không? Vết thương?), Ánh mắt của y rất đỗi ôn nhu, hiền hòa. Không nói gì, Lam Vong Cơ giơ tay và lau thứ gì đó khỏi gò má của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện hít một hơi thật sâu.
"Đất bẩn," Lam Vong Cơ nói.
Ngụy Vô Tiện nhìn ngón tay của Lam Vong Cơ; trên làn da không tì vết của y giờ đã lấm bẩn một mảng giống như đất khô.
"Ồ, cái này hẳn phải có từ lúc ta ở trong rừng," Ngụy Vô Tiện đã đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ. May thay, nó không phải là máu!
Lam Vong Cơ chỉ khẽ lắc đầu. Ánh mắt y lại nhìn đến chiếc áo choàng trên người Ngụy Vô Tiện.
"Tại sao ngươi lại ướt như vậy?" Lam Vong Cơ sau đó hỏi. Cùng lúc đó, lòng bàn tay y áp lên cổ Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cọ cọ vào tay y, hành động hoàn toàn theo bản năng vốn có của hắn. Nhẹ nhàng nắm vào hàm hắn đẩy mặt hắn ngẩng lên, Lam Vong Cơ hôn nhẹ lên trán hắn. Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, đắm chìm trong cử chỉ dịu dàng. Thấy vậy, Lam Vong Cơ di chuyển đôi môi của mình xuống, bây giờ là hôn lên mắt hắn, hôn đi những giọt nước còn bám lại trên bờ mi cong dài của Ngụy Vô Tiện.
Con thỏ đã nhảy ra khỏi vòng tay của Ngụy Vô Tiện khi Lam Vong Cơ đưa cả người mình áp sát vào gần hắn. Hai tay y nắm chặt Ngụy Vô Tiện một cách đầy tinh tế trên hai cánh tay, từ từ trượt xuống ngay ở hai bàn tay hắn.
Đôi mắt Lam Vong Cơ chợt mở lớn ngay lúc chạm tay đầu tiên.
"Tại sao ngươi lại lạnh như vậy?" Y lầm bầm, hơi thở nóng hổi phả vào má Ngụy Vô Tiện khi nói.
"Ta đã đi ra ngoài cả ngày mà." Ngụy Vô Tiện trả lời. Hắn nhón chân để rồi chạm đầu mũi hai người lại với nhau. "Trời cũng mưa quá nữa. Cho ta mượn hơi ấm của ngươi đi, Lam Trạm."
Hai tay y nắm vào tay hắn càng siết chặt hơn. Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào mắt hắn một hồi, rồi, không một lời cảnh báo, Hắn đưa tay của Ngụy Vô Tiện lên miệng. Thổi hơi ấm lan tỏa khắp lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện trong giây tiếp theo, thu hút tiếng cười của Ngụy Vô Tiện lúc hắn nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác thoải mái.
"Đi tắm," Lam Vong Cơ nói đơn giản. Không đợi Ngụy Vô Tiện trả lời, Lam Vong Cơ đã bế hắn lên và kéo hắn về phía dục thùng.
"Lam Trạm, có phải ngươi thích bế ta thế này không? Ta thấy từ hồi ta nói với người rằng ngươi có thể làm điều đó bất cứ khi nào ngươi muốn, ngươi không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để bế ta nhé," Ngụy Vô Tiện cười khúc khích khi hắn ôm chặt cổ Lam Vong Cơ hơn.
Lam Vong Cơ không nói gì. Đó là khi họ đến dục thùng thì Ngụy Vô Tiện nhận thấy rằng nước nóng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Dựa vào thời gian hắn quay trở về, lúc này nước sẽ lạnh. Nhưng nó vẫn còn ấm, như thể nó mới được chuẩn bị chỉ vài phút trước.
"Cởϊ qυầи áo của ngươi ra," giọng nói của Lam Vong Cơ vang lên bên tai. Giọng nói của y rất ôn hòa và
gần đến nỗi có cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Ngụy Vô Tiện; những gì y nói hoàn toàn không giúp làm dịu những cơn đau râm ran trong lòng hắn. Quay trở lại thực tại, Ngụy Vô Tiện nhảy ra khỏi vòng tay của Lam Vong Cơ và bắt đầu lột quần áo ướt ra khỏi cơ thể. Hắn cẩn thận đưa chiếc áo choàng cho Lam Vong Cơ trước khi hắn quay lại cởϊ qυầи áo của mình. Lam Vong Cơ giữ chiếc áo choàng, đôi mắt đăm chiêu trên đó với một cái nhíu mày khẽ khàng giữa hai hàng lông mày. Nắm bắt được điều đó, Ngụy Vô Tiện, giờ hoàn toàn khỏa thân, nói,
"Đó là của Trạch Vu Quân. Ta cần phải giặt sạch nó và trả lại cho y sau."
Lam Vong Cơ nhìn hắn, mặt vẫn không biểu tình như mọi khi.
"Không cần," Y nói.
"Nhưng mà...
ắt...ắt xì!"
"Ngươi tắm mau," Lam Vong Cơ gấp gáp giục khi thấy Ngụy Vô Tiện run rẩy lúc làn không khí lạnh tràn vào phòng. Nắm chặt lấy eo của Ngụy Vô Tiện, y dễ dàng nâng hắn lên và đặt hắn cẩn thận vào dục thùng. Khoảnh khắc hắn trầm mình trong làn nước ấm, Ngụy Vô Tiện thốt lên một tiếng hài lòng. Nhắm mắt lại, hắn dựa vào thành gỗ, tất cả đã sẵn sàng để ngâm mình trong bồn tắm ấm áp.
Dục thùng nằm ngay cạnh án thứ của Lam Vong Cơ. Lúc y thấy Ngụy Vô Tiện đã ngồi yên trong làn nước, y đến ngồi bên án thư, dự định sẽ quay trở lại việc đọc sách. Ngụy Vô Tiện để mặc cho cơ thể của mình chìm xuống nước. Hắn gần như ngủ thϊếp đi khi hắn cảm thấy một bàn tay trên trán, khiến hắn phải mở mắt ra thì thấy bàn tay trắng mịn của Lam Vong Cơ áp vào da hắn. Cùng với một nụ cười tự mãn, hắn bắt lấy tay y và hôn tɧác ɭoạи lên nó.
"Lam Trạm, bây giờ đến lượt tay
của ngươi bị lạnh đấy," Hắn ném ánh mắt đăm chiêu về phía Lam Vong Cơ. "Sao ngươi không cùng tắm với ta hử?"
Lam Vong Cơ rút tay ra khỏi cái nắm tay của Ngụy Vô Tiện. Cuốn sách của y lúc này được đặt ngay ngắn bên cạnh. Những gì đã chiếm vị trí của nó là một đống nhật ký; Ngụy Vô Tiện có thể nói trong một ví dụ rằng đó là nhật ký săn đêm được viết bởi đám tiểu bối của Lam Thị.
"Ta sẽ tắm sau," Lam Vong Cơ nói, lấy một quyển sách ra và mở nó ra.
"Ngươi cần phải chờ đợi làm chi? Đến đây nào," Ngụy Vô Tiện khoát tay trên mép thùng gỗ, đầu tựa vào mu bàn tay khi hắn nghiêng đầu về phía Lam Vong Cơ.
"... Ba chiếc thùng đã bị hư hại trong tuần này," Lam Vong Cơ nói.
Ngụy Vô Tiện cười thầm. Duỗi tay ra xoắn ngón tay quanh mấy sợi tóc buông dài của Lam Vong Cơ, hắn bảo,
"Đó không phải lỗi của ta à nha."
Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn về phía hắn, đôi mắt trầm mặc ra chiều suy nghĩ. Lấy tay của Ngụy Vô Tiện ra khỏi tóc mình, y đặt nó vào lại trong nước.
"Là lỗi của ta."
Lần này, Ngụy Vô Tiện cười lớn. Hắn chìm toàn bộ đầu xuống nước, trở lại chỉ sau một vài phút, bây giờ ướt đẫm từ đầu đến chân. Mái tóc dài của hắn lòa xòa khắp cơ thể, rủ xuống lưng như thác nước, một vài trong số chúng che lấp trên thân hình hắn. Khi Lam Vong Cơ nhìn hắn từ khóe mắt, y bắt gặp những dấu vết bởi sự cuồng nhiệt từ đêm qua trên xương đòn của Ngụy Vô Tiện và trên cổ hắn, giờ đây mọi thứ rõ thấy hơn trên làn da ẩm ướt của hắn với hơi nóng của nước. Màu hồng nhàn nhạt ẩn hiện trên da thịt hắn.
"Đúng, lỗi của ngươi. Thói quen xấu nha..." Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu trước khi hắn hất tóc ra sau một lần nữa.
Lam Vong Cơ không trả lời. Thay vào đó, y đứng dậy và rời đi một lúc, trở lại với một vò Thiên Tử Tiếu trong tay.
"Ngươi có đổ đầy bình không?" Ngụy Vô Tiện híp mắt cười khi Lam Vong Cơ đặt bình từ tay xuống. Lần cuối cùng hắn nhớ, hắn đã uống sạch Thiên Tử Tiếu ở nơi cất giấu của Lam Vong Cơ.
"Ân." Lam Vong Cơ thừa nhận.
"Lam Trạm nha, ngươi thực tốt." Ngụy Vô Tiện khen ngợi. Khóe môi Lam Vong Cơ dường như đã nhếch lên một chút nhưng y sớm thu về biểu cảm khắc kỷ thường thấy trước khi Ngụy Vô Tiện có thể nhận ra điều đó.
"Đừng uống nhiều quá," Y khuyên nhủ.
"Không phải ngươi mang thứ này đến để ta uống hết sao?" Ngụy Vô Tiện hờ hững nói.
"Nó giúp ngươi làm ấm," Lam Vong Cơ giải thích.
"Thế Hàm Quan Quân ngươi có muốn làm ấm ta không? Bằng cách đó, ta sẽ không cần phải tự mình uống hết," Ngụy Vô Tiện vung vẩy vò rượu trước mắt Lam Vong Cơ với nụ cười nhếch miệng.
Hai hàng lông mày Lam Vong Cơ hơi giật giật từng chút một. Với một tiếng thở dài, y nói,
"Làm ấm sau,"
"Ô hô!"
"Bằng cách khác,"
"Ô."
Ngụy Vô Tiện lại cười. Uống một ngụm lớn Thiên Tử Tiếu trôi tuột xuống cổ họng, Hắn đặt chiếc bình đã vơi đi nửa sang một bên, bơi vài vòng trong dục thùng trước khi hắn trộm nhìn Lam Vong Cơ lại đang làm gì đó.
"Lam Trạm, nói đến việc giữ ấm...mùa đông sắp đến, phải không?" hắn đột ngột hỏi.
"Ân." Lam Vong Cơ trả lời. "Một tuần nữa thôi."
"Chúng ta sẽ đi đâu đó chứ?" Hắn giật cuốn sách khỏi tay Lam Vong Cơ đặt sang một bên khi hắn nói chuyện, cười khúc khích lúc hắn nhận ra chữ viết tay là của Lam Cảnh Nghi.
Lam Vong Cơ ngừng mọi việc y đang làm. Lấy cuốn sách ra khỏi tay Ngụy Vô Tiện, y đặt nó trở lại vị trí ban đầu.
"Được," Lam Vong Cơ nói.
Y dừng lại một chút, rồi tiếp tục,
"Ta biết một nơi này."
"Hả? Rốt cục ngươi đã có nơi để đi hử? Ngươi nên sớm nói với ta chứ. Ngươi cứ luôn như vậy, luôn kìm giữ những gì ngươi muốn ở trong lòng. Làm sao ta biết được nếu như ngươi không bao giờ nói cho ta?" Ngụy Vô Tiện nói.
"TA–"
Trước khi y có thể tiếp tục nói, Ngụy Vô Tiện đã vươn lên khỏi dục thùng và kéo cổ y lại, gần như khiến y rơi vào dục thùng, nước từ thùng tắm tưới ướt đẫm cả cơ thể Lam Vong Cơ.
Y đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn trước khi mùa đông cận kề.