Ngụy Vô Tiện và Lam Tư Truy đã đi đến trước cửa của Vân Thâm Bất Tri Xứ ngay trước khi trời bắt đầu đổ mưa. Sau khi ổn định nơi an trú, Ngụy Vô Tiện liền xua Lam Tư Truy đi, hối thúc cậu đến gặp Lam Vong Cơ để cậu có thể báo cáo về cuộc đi săn trong ngày và giải thích lý do tại sao cậu lại trở về muộn (
"Bảo với y rằng Ngụy Anh không đứng đắn chạy đi lung tung vậy nên ngươi phải đi bắt hắn lại," Ngụy Vô Tiện đã chuẩn bị một cái cớ cho cậu). Bị bỏ lại một mình, Ngụy Vô Tiện bước xuống hành lang, đi về phía Tĩnh Thất, đúng lúc hắn bắt gặp một nhúm màu trắng mịn – là vật gì đó run rẩy bên dưới gốc cây trong khu vườn.
"Ồ không," hắn khẽ buột miệng. Không quan tâm đến cơn mưa, hắn chạy nước rút từ dưới bóng râm phi tới chỗ tàng cây.
"Đến đây nào," hắn nói với giọng dịu dàng khi hắn đưa lòng bàn tay về phía con thỏ. Con thỏ nhắm mắt lại, run rẩy không ngừng và mở mắt ra lúc nghe thấy một giọng nói ở phía trên nó. Đôi mắt của nó mở to lúc nó chú ý đến con người kia, ngoằn ngoèo lùi về phía sau chỉ để thấy lưng nó đập vào thân cây trước khi nó nhắm chặt mắt lại, từ chối thực hiện một động tác khác.
Ngụy Vô Tiện buông một tiếng thở dài lặng lẽ, kèm theo một nụ cười nhỏ. Hắn lê người lại gần hơn, gần như chạm vào con thỏ bằng ngón tay khi một trận sấm sét như muốn xuyên thủng tai xẹt qua bầu trời.
Con thỏ nhảy bật lên vì hoảng sợ, phóng ngay lên tay Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện liền lập tức bế nó ôm vào ngực, tinh tế xoa xoa trên đầu nó, cố gắng trấn tĩnh nó. Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, đổ xuống mặt hắn, nhỏ thành từng giọt trên hàng mi cong dài của hắn. Đột nhiên, một tiếng sấm ầm ầm khác vang lên từ trên trời. Chợt mất cảnh giác, Ngụy Vô Tiện nín thở khi ôm con thỏ vào gần hơn. Cơn gió mạnh thổi qua khiến hắn mất thăng bằng cũng là lúc hắn cảm thấy một bàn tay ấn vào lưng mình, cứu hắn khỏi ngã xuống mặt đất ẩm ướt.
Khi hắn mở mắt ra, những hạt mưa không còn rơi trên cơ thể hắn, ngay cả tiếng gió cũng ít rít gào hơn trước.
Theo bản năng, Ngụy Vô Tiện phá lên cười toe toét. Và, theo bản năng, hắn gọi to,
"Lam Trạm!"
Rồi lúc hắn nghiêng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay đang đặt trên lưng, hắn nhận ra rằng đó không phải là Lam Vong Cơ mà hắn đang nhìn tới. Nhưng một người trông gần giống y.
Hoảng sợ, Ngụy Vô Tiện vội đứng dậy.
"Trạch...Trạch Vu...Quân. Thứ lỗi, ta cứ tưởng đó là..."
Lam Hi Thần chỉ đơn giản mỉm cười với hắn. Y đang cầm một chiếc ô trong tay, che chắn cho họ khỏi cơn mưa. Mặt khác, thứ trông giống như một chiếc áo choàng dài dày dặn đang rủ trên tay ý. Trông y hoàn toàn khô ráo, trái ngược với vẻ ngoài của Ngụy Vô Tiện hiện giờ.
"Vong Cơ đã quay lại Tĩnh Thất," Y giải thích đồng thời đưa cho Ngụy Vô Tiện một chiếc khăn tay sạch sẽ. Ngụy Vô Tiện đón lấy chiếc khăn tay gật đầu và lau khô cho con thỏ. "Y đã nói điều gì đó về việc có thể ngươi sẽ quay trở về Tĩnh Thất ngay bây giờ khi cuối cùng ngươi đã trở lại. ... Đó cũng là những gì ta nghĩ."
Y đưa cho Ngụy Vô Tiện một cái nhìn dò xét vào cuối câu. Ngụy Vô Tiện bật ra một tiếng cười khúc khích.
"Ta cũng định quay lại Tĩnh Thất nhưng," hắn kết thúc câu nói bằng cách đưa một ngón tay lên đầu con thỏ.
Lam Hi Thần cười rạng rỡ. Y cũng vuốt ve con thỏ một cách yếu ớt trên đầu nó và chuẩn bị nói tiếp khi Ngụy Vô Tiện bỗng hắt hơi.
"...ắt xì! Thứ...thứ lỗi, chỉ là...ắt xì!"Khụt khịt mũi, hắn chậm chạp lau mũi và cười híp mắt với Lam Hi Thần.
Cùng với một cái lắc đầu, Lam Hi Thần lấy chiếc áo choàng ra khỏi tay mình và choàng nó qua người Ngụy Vô Tiện. Kích thước cơ thể của Lam Hi Thần lớn hơn một chút so với Ngụy Vô Tiện; Khi Ngụy Vô Tiện mặc chiếc áo choàng như thế này, chất vải dày dặn che kín hắn, thậm chí còn che giấu con thỏ khỏi tầm nhìn, ẩn bên dưới chiếc áo choàng.
"Không sao đâu! Ta đã từng chạy loăng quăng trong thời tiết thế này. Một cơn mưa nhỏ chẳng là gì cả," Ngụy Vô Tiện vội vàng nói, đã cảm thấy vô cùng ái ngại khi để Lam Hi Thần trông thấy hắn như thế. Hắn muốn cởi áo choàng ra, nhưng Lam Hi Thần áp một tay vào hắn, lắc đầu.
"Chớ lo lắng về chuyện đấy. Bên cạnh đó, ta không phải là người ngươi nên lo lắng. Ngươi có chắc là mình muốn Vong Cơ thấy ngươi trông như thế nào sau khi ngươi trở về không?"
Ngụy Vô Tiện nuốt ực cái xuống cổ họng, giờ đây không nói nên lời.
Mỉm cười, Lam Hi Thần nói tiếp, "Thời tiết gần đây lạnh hơn. Mùa đông đang đến gần. Ta biết Vong Cơ sẽ lưu ý điều này kỹ hơn ta, đặc biệt là khi liên quan đến ngươi. Nhưng, ngươi cũng nên biết cách chăm sóc bản thân mình."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu. "Cảm ơn ngươi đã quan tâm, Trạch Vu Quân. Ta sẽ cố gắng không để Lam Trạm lo lắng quá nhiều. Ta cũng cần phải chăm sóc y nữa."
Lam Hi Thần lại mỉm cười.
"Ta nên quay lại ngay bây giờ trước khi y đi tìm ta. Chắc chắn là không muốn y phải đi lang thang trong thời tiết như thế này. Cảm ơn vì chiếc áo choàng, Trạch Vu Quân, ta sẽ trả lại cho ngươi sau khi ta giặt nó," Ngụy Vô Tiện nói. Cúi đầu chào Lam Hi Thần, hắn bước một bước về phía hành lang thì Lam Hi Thần gọi hắn lần nữa.
"À, phải rồi, ta gần như quên mất."
Ngụy Vô Tiện dừng bước, nhìn qua vai mình.
"Chuyện gì vậy, Trạch Vu Quân?"
Lam Hi Thần bước về phía hắn, nụ cười vẫn hiện trên gương mặt y, mặc dù bây giờ nó mang một ý nghĩa hoàn toàn khác với so lúc trước.
"Về yêu cầu của ngươi ngày hôm đó..."