Chương 102: Quyển 3: Nếu Như Giang Trừng Nhất Quyết Bảo Hộ Nguỵ Anh 14

Giữa lúc ta định quay người rời đi thì a tỷ cùng Nguỵ Vô Tiện đã bước ra bên ngoài, vừa hay đυ.ng mặt ta ở đó, với hốc mắt còn hơi đỏ của ta ta liền có chút lúng túng không nói lên lời. A tỷ chỉ nhẹ nhàng nhìn ta mỉm cười rồi khẽ nói:

"Ta đã nấu canh sườn củ sen cho hai đệ rồi, hai người đệ về phòng trước, ta sẽ đến sau" A Tỷ nói rồi nhanh chóng rời đi, để lại ta cùng Nguỵ Vô Tiện ở lại trước cửa từ đường.

Nguỵ Vô Tiện lại bày ra bộ mặt vô sỉ với ta, ta cũng không hiểu vì sao hắn ở với a tỷ liền biến thành tiểu bạch thỏ, ở với ta liền biến thành tiểu hắc thỏ thế này không biết.

"Giang Trừng, ngươi đừng nói ngươi vừa nghe lén hai người bọn ta nói chuyện nha" Nguỵ Vô Tiện vô sỉ nói.

"Giang Gia này đều là của ta, ta đứng ở đâu ngươi quản được sao" Ta giận giữ đáp lời hắn.

"Giang Trừng, sau này ta cùng ngươi sẽ như cha ta cùng Giang bá bá, ta sẽ phò tá ngươi làm gia chủ Giang Gia giống như cha ta và cha ngươi vậy" Nguỵ Vô Tiện khoác tay lên vai ta, vui vẻ nói.



"Ngươi mà giám chạy khỏi Liên Hoa Ổ, ta liền đánh gãy chân ngươi"

"Giang Trừng, ngươi yên tâm, Cô Tô có Cô Tô Song Bích, Vân Mộng chúng ta có Vân Mộng Song Kiệt, như thế nào, ngươi có thấy hay không"

"Được được được, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở Liên Hoa Ổ cùng ta làm Vân Mộng Song Kiệt không gây phiền phức cho ta nữa ta liền cảm thấy mừng rồi" Ta liền hậm hực mà trả lời lại hắn, nhưng hắn nói sẽ ở Vân Mộng với ta cùng a tỷ, ta thật lòng rất vui.

Ta rất sợ hãi, hắn bây giờ rất mạnh mẽ, ta chỉ sợ hắn không cần Vân Mộng, không cần Liên Hoa Ổ này nữa, bỏ ta cùng a tỷ lại mà rời đi nơi khác. Hắn ở đây, ta cũng sẽ có thể bảo vệ hắn rồi, ta chỉ sợ hắn đi xa quá, bàn tay của Giang Gia cũng không với tới để bảo hộ hắn được.

Hai ta cười nói một hồi như ngày xưa, liền đã bước về phòng ngủ của hai người, a tỷ đã ngồi sẵn ở trong đó, trước mặt nàng là một nồi canh sườn củ sen đang toả hương thơm ngào ngạt, thơm tới nỗi bụng ta có chút đói mất rồi.