Chương 7: Ôn niên 2

Vân Mộng Liên Hoa Ổ.

Giang Trừng đứng khoanh tay, trán nổi đầy gân xanh, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được mà chỉ vào hắn mắng: "Thằng khốn nạn!"

Kim Lăng trầm mặc đứng yên, hơi cúi đầu, cố gắng dựng thẳng cổ áo lạnh lẽo lên nhưng có làm cách nào cũng không che đậy được dấu vết kia.

Giang Trừng dường như tức muốn ngất đi, nghiến răng nghiến lợi quát: "Quỳ xuống!"

Kim Lăng cũng không nhiều lời, vén vạt áo lên, quỳ thẳng xuống đất.

Giang Trừng gần như muốn tát hắn một cái, giận dữ nói: "Tốt nhất là ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi đã làm cái việc đồϊ ҍạϊ này với ai?"

Ánh mắt Kim Lăng khẽ lay động, một lúc lâu sau mới nói: "...... Đàn ông."

Vẻ mặt Giang Trừng cứng đờ, sau đó sắc mặt càng thêm tái mét. Nắm tay giấu trong tay áo siết chặt đến mức nghe được tiếng răng rắc, gần như sắp nổi điên rồi. Ngay sau đó, hắn cười với vẻ phẫn nộ, liên tục gật đầu, mặt đầy mỉa mai: "Giỏi, giỏi lắm, ngươi cũng giỏi lắm. Kim Lăng, ngươi cũng làm cho cữu cữu ngươi đẹp mặt quá rồi đấy."

Kim Lăng vẫn ở đó quỳ thẳng tắp, ngậm miệng không nói tiếng nào.

Ánh mắt Giang Trừng lạnh lẽo âm trầm, sắc mặt đã đen thui, thả bước ra đằng sau Kim Lăng, chiếc nhẫn phát ra tia lửa tím tí tách. Ngay giây tiếp theo, một sợi roi dài được bao quanh bởi dòng lửa điện tím rực buông xuống từ bên tay trái của Giang Trừng.

"Ngươi đang muốn làm phản chứ gì! Hôm nay ta sẽ thay cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi lại đàng hoàng!" Vừa dứt lời, sợi roi dài vung lên, như một tia chớp màu tím, không lệch một phân trực tiếp đánh lên lưng Kim Lăng. Khoảnh khắc ánh sáng tím tàn nhẫn giáng lên, lưng Kim Lăng lập tức bị rạch một đường đầy máu.

Kim Lăng không hề phòng bị quất một roi, phần lưng tê rần, trong nháy mắt gần như mất đi khí lực, cả người chật vật ngã sấp xuống mặt đất, sau lưng truyền đến một cơn đau tê tâm liệt phế. Trong cơn thịnh nộ, Giang Trừng dùng ít nhất cũng phải là ba đến bốn thành công lực, một roi này quất ra, đau đến mức hắn không bò dậy nổi.

Mồ hôi như hạt đậu không ngừng đổ ra trên trán, Kim Lăng hít một hơi thật sâu, giọng nghẹn ngào đến cực điểm: "Con không sai! Tại sao người lại đánh con?"

"Còn dám cãi lại à!" Giang Trừng giận không thể nguôi, ngay lập tức ba bốn roi vụt xuống liên tiếp. Trước khi hắn tức giận đến hộc máu, vài tên gia phó kịp thời mở cửa xông vào, ngăn cản hắn.

Giang Trừng điên tiết nói: "Ai cho các ngươi lăn tới đây! Cút hết ra ngoài!"

Một người gia phó lớn tuổi vội bò qua bảo vệ Kim Lăng, nôn nóng la lên: "Tông chủ, đủ rồi! Đủ rồi! Đó không phải là roi bình thường đâu ạ, là Tử Điện đấy!"

Tử Điện cũng coi như là Tiên Khí, chỉ mới sau năm, sáu roi, lưng Kim Lăng đã máu thịt lẫn lộn thảm không nỡ nhìn, phần áo bào Kim tinh tuyết lãng đã bị xé rách bươm, vải vụn cọ xát giữa máu thịt, máu tươi chói mắt, vô cùng thảm thiết và đáng sợ.

Lúc này Giang Trừng nhìn kĩ thương tích của Kim Lăng, hắn kinh hãi, trong nháy mắt lửa giận tiêu hơn phân nửa, trong lòng lại âm thầm hối hận, vậy mà lại giận đến mức rút cả Tử Điện ra. Hắn khẽ cau mày, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, nhưng vẫn lạnh lùng cứng rắn nói: "Ngươi biết sai chưa?"

Thiếu niên kia cực kì bướng bỉnh, quỳ rạp trên mặt đất cố gắng thở từng hơi vô cùng vật vã, cuối cùng lại chật vật quay người ra đằng sau, quỳ trước mặt hắn một lần nữa, bình tĩnh nói: "Con không có sai."

Giang Trừng lại đen mặt: "Ngươi chưa ăn đòn đủ có phải không!"

Kim Lăng tùy ý lau máu trên khóe miệng, khẽ ngước mặt lên, đối diện với Giang Trừng, gằn từng chữ: "Con không có sai. Vậy cữu cữu nói cho con nghe, con đã phạm lỗi gì? Nếu người có thể nói cho con biết, hôm nay người muốn đánh muốn gϊếŧ gì thì tùy ý người!"

"Thằng vô liêm sỉ này! Ta không cần biết ngươi đúng hay sai!" Giang Trừng khí huyết cuồn cuộn dâng trào, hắn lại tức giận đến choáng váng ù tai lần nữa, các đốt ngón tay nắm Tử Điện trở nên trắng bệch, gân xanh nổi lên. Nhưng sau một lúc lâu, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, lạnh lùng thở ra một hơi, cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng, nhìn về phía gia phó, lạnh nhạt nói: "Đem hắn về phòng đi, bôi thuốc cẩn thận."

Kim Lăng nằm trên giường, sắc mặt đã trắng bệch vì đau đớn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Gia phó đang ở sau lưng, dùng băng gạc cẩn thận lau sạch da thịt, gắp những miếng vải vụn xung miệng vết thương ra. Đau đớn đến thế nào, e là chỉ có Kim Lăng mới cảm nhận được. Mặc dù đã bôi thuốc mỡ mát lạnh, băng vải mềm mại cũng vẫn không thể làm giảm được cơn đau rát trên da.

Gia phó không đành lòng nói: "Tông chủ sao có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy chứ......"

Kim Lăng nhắm mắt không nói gì, mặt đã đầy mồ hôi lạnh.

Lúc này, Giang Trừng đến, nhìn Kim Lăng nằm trên giường, thở dài hỏi: "Đã bôi thuốc chưa?"

Gia phó cung kính nói: "Tông chủ, đã bôi xong. Nhưng trước mắt chỉ có thể nằm sấp như vậy, nếu động đậy chỉ sợ là sẽ kéo rách miệng vết thương, đến lúc đó lại đổ máu rất phiền phức."

Giang Trừng nói: "Ta hiểu rồi, ngươi lui xuống đi."

Gia phó gật đầu, lập tức lui ra ngoài. Giang Trừng đi tới, xốc vạt áo ngồi bên giường, rũ mắt hỏi: "Đau không?"

Kim Lăng không nhìn hắn, ôm chăn không lên tiếng. Giang Trừng cũng hết cách, đành phải đập giường, giọng căm hận nói: "Có đau cũng là do chính ngươi tự chuốc lấy. Tự mình nhìn xem, ngươi đã làm ra chuyện xấu hổ gì!"

Kim Lăng khàn giọng, quật cường nói: "Đây là chuyện của con, không liên quan đến ai hết."

Giang Trừng lạnh lùng nói: "Không liên quan đến ai? Không liên quan gì đến người kia à? Ngươi chỉ nghĩ cho mình ngươi sướиɠ thôi à?!"

Ngực Kim Lăng chợt lạnh. Quả thực, tình huống của Lam Tư Truy còn nguy hiểm hơn trận đòn của hắn. Gia phong của Lam gia cực kì nghiêm khắc và cứng nhắc, nếu Lam Tư Truy bị phát hiện y đã làm ra chuyện như vậy, không biết là sẽ gặp rắc rối tới mức nào.

Giang Trừng lắc tay áo, nhớ tới mọi chuyện vừa xảy ra, nhìn gương mặt tái nhợt của Kim Lăng, không khỏi chế nhạo vài câu: "Ngươi thật đúng là có bản lĩnh, chọc ta giận đến mức phải rút Tử Điện ra trừng phạt ngươi. Vinh dự quá."

Kim Lăng nói: "Cữu cữu, con không có sai."

Giang Trừng nói: "Ngươi tự nhận là ngươi không sai, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ xem trong mắt người khác như này có phải là sai không?"

Kim Lăng nghe vậy thì ngẩn ngơ.

Giang Trừng tiếp tục nói: "Được. Mặc dù ngươi không thèm để ý, nhưng ngươi đã từng hỏi vị kia chưa, y có để ý không? Kim Lăng, giấy không gói được lửa, nếu có một ngày chuyện này bại lộ, ngươi có thể chịu đựng được việc bị người đời chỉ trỏ phán xét không? Hay là y có chịu được không?"

Lời của Giang Trừng thực sự làm Kim Lăng khó thở, hắn đúng là không hề nghĩ đến tâm tư của Lam Tư Truy. Cảm xúc của thiếu niên khi động tình là không màng tất cả, tràn ngập nhiệt huyết lại đơn thuần khiến người ta buồn cười, bọn họ hoàn toàn không băn khoăn lo lắng quá nhiều.

Hắn vùi đầu vào trong chăn, cẩn thận suy tính cân nhắc, hồi lâu mới thò đầu ra, khàn khàn nói: "Cữu cữu."

Giang Trừng nói: "Cái gì?"

"...... Con muốn rời khỏi đây."

Qua một thời gian, miệng vết thương trên lưng vừa mới kết vảy, Kim Lăng liền không thèm nằm trên giường tĩnh dưỡng mà hẹn Lam Tư Truy cùng săn đêm.

Lần này, việc trừ sát thật sự là không dễ dàng như mọi khi, thương tích của Kim Lăng chưa lành hẳn, hắn vô tình vung kiếm quá mạnh, đau đớn nháy mắt truyền khắp toàn thân, có lẽ là vết thương đã rách ra rồi. Đầu gối hắn mềm nhũn, dùng Tuế Hoa để chống đỡ thân thể, cúi gập người, thở hổn hển liên tục, cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp chầm chậm rỉ ra ở sau lưng.

Tư Truy đỡ hắn, mắt lộ ra vẻ lo lắng, vội la lên: "Sao thế?" Y liếc mắt nhìn lưng hắn một cái, bỗng dưng cứng đờ.

Kim Lăng biết Tư Truy đang nhìn đi đâu, suy đoán đại khái là máu thấm ra rồi, liền nói: "Không sao, ta bị cữu cữu đánh."

Nói xong, hắn liền nắm tay Lam Tư Truy, định đứng thẳng lên. Ai ngờ, khi hắn ghì chặt, cả người Lam Tư Truy đột nhiên run lên, gần như đứng không vững mà lùi về phía sau một bước.

Kim Lăng nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng, vén tay áo rộng của y lên một phát, cũng sửng sốt, nhìn dấu vết bầm tím trên cánh tay gầy gò: "Ngươi......"

Tư Truy thả tay áo xuống, cười cười nói: "Không sao, ta bị Cảnh Nghi đánh."

Kim Lăng nói: "Hắn dám đánh ngươi? Tại sao hắn đánh ngươi?"

Tư Truy nói: "Không có việc gì, là ta bảo hắn đánh ta." Y do dự một lát, mới tiếp tục nói: "Phạm sai lầm, vi phạm gia quy, đương nhiên là phải bị trừng phạt."

Phạm sai lầm.

Kim Lăng đương nhiên hiểu được y phạm lỗi sai gì, chính mình lúc trước cũng đã từng bị ăn vài roi vì cái lỗi sai này. Chỉ là, vài lời đơn thuần do Lam Tư Truy nói ra lại khiến lòng hắn có phần chua xót. Lời này ai cũng có thể nói, cho dù lúc ấy Giang Trừng có mắng hắn thẳng thừng như vậy, hắn cũng không quan tâm, vẫn luôn kiên định rằng hắn không sai. Nhưng lời này vừa thốt ra khỏi miệng Lam Tư Truy, liền cảm giác như trái tim mình bị một cây kim đâm vào, chi chít đau đớn. Thực ra, ngay cả Lam Tư Truy cũng cho rằng điều đó là sai.

Kim Lăng cụp mắt, cổ họng như nghẹn lại: "...... Thật sự sai rồi sao......"

Tư Truy không nghe rõ hắn nói cái gì, nhẹ nhàng đỡ hắn, nói: "Đi thôi, tìm một chỗ để ngươi bôi thuốc trước đã."

Kim Lăng tra kiếm vào vỏ, im lặng hồi lâu, đột nhiên trầm ngâm nói: "...... Thôi đi."

Tư Truy kiên nhẫn nói: "Không thể được, ngươi như vậy......"

"Lam Tư Truy, ta nói, dừng lại thôi......" Kim Lăng ngắt lời y, nhìn thẳng vào mắt y, trầm giọng nói: "Chúng ta."

Tư Truy hơi giật mình: "Ngươi nói...... cái gì?"

Còn tiếp