Chương 6: Ôn niên 1

Khi hắn trở về, trời đã chớm đông.

Hắn đứng ở nơi núi rừng tuyết trắng, giữa sương tuyết lạnh giá, áo choàng của hắn rung rinh trong gió, toàn thân mang hơi lạnh nhàn nhạt.

"Kim Lăng...... Ngươi là Kim Lăng sao......" Phía sau vang lên một câu hỏi, thanh âm rất rõ ràng, giọng nói ngập ngừng có vẻ không dám tin.

Vẻ mặt của hắn đột nhiên cứng đờ, chậm rãi xoay người lại.

Đứng phía sau hắn là hai người con trai. Nhìn ngoại hình của hai người họ, có lẽ là họ chỉ mới bước vào độ tuổi thanh niên. Ngọc quan lạnh lẽo, áo bào trắng tinh, lưng đeo bội kiếm, dáng người thanh lãnh, ngay thẳng. Cả hai đều có khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, sợi dây buộc trán vân mây chậm rãi đung đưa trong gió lạnh, cuốn lấy một vài bông tuyết.

"...... Kim Lăng! Đúng là Kim Lăng rồi!" Người lên tiếng vừa mừng vừa kinh ngạc, vui vẻ nhanh chóng chạy tới, thân thiết khoác vai hắn.

Ánh mắt hắn lại không kiềm chế được mà nhìn người còn lại.

Người nọ gầy hơn trước rất nhiều, khuôn mặt gầy gò tái nhợt, không còn vẻ thiếu niên ngây ngô, ngược lại càng thêm khí phách, giấu đi sự kinh ngạc trong ánh mắt, môi nở nụ cười ôn hòa không đổi, khẽ gật đầu với hắn.

"Kim công tử, đã lâu không gặp."

Mắt Kim Lăng bỗng nhiên đau xót, có chút hoài niệm người thanh niên này ba năm trước đây, có thể nói là cực kì đẹp trai nho nhã, vẫn là bộ dạng thiếu niên sạch sẽ, tính tình còn chút trẻ con, cực kỳ ôn nhuận ngây ngô, càng dễ làm người khác động tâm hơn bây giờ.

Nhưng, nghĩ kĩ lại, cũng không có gì để tiếc nuối.

...

Không khí ban đêm se lạnh, cơn mưa vốn đang lất phất bỗng nhiên trở nên nặng hạt, từ trên trời đổ ập xuống đầu hai vị thiếu niên làm chúng nhất thời không biết nên làm thế nào.

Lam Tư Truy nắm tay hắn, dắt hắn chạy trên con đường nhỏ ngày càng lầy lội. Hắn bị những hạt mưa to bằng đậu tạt lên mặt đau rát, không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết cúi đầu chạy, yên lặng nhìn vạt áo trắng tinh sạch sẽ của thiếu niên kia bị bùn đất bắn lên lấm lem hết cả.

Nước mưa len lỏi vào giữa đôi bàn tay đang nắm lấy nhau, ấm áp trơn trượt, khiến việc giữ chặt có chút khó khăn. Lam Tư Truy dường như cũng nhận ra vấn đề này, càng nắm tay hắn chặt hơn.

Khi vào đến trấn nhỏ, trên đường gần như không một bóng người. Hắn và Lam Tư Truy đi rất lâu, mới tìm được một nhà trọ nhỏ. Quán trọ tuy nhỏ, nhưng cũng sạch sẽ ngăn nắp, tuy nhiên tiếc là quán chỉ còn một gian phòng.

Chủ quán là người tốt, nhìn tuổi tác hai người bọn họ không lớn, lại đeo bội kiếm cao cấp tinh xảo sau lưng, liền suy đoán bọn họ là con cháu của danh môn tiên gia tới nơi này săn đêm. Vì thế, thái độ càng thêm cung kính một chút. Sau khi mời bọn họ dùng bữa, còn nhiệt tình dâng lên hai vò rượu để bọn họ làm ấm thân thể.

Quần áo của hai người đã ướt đẫm, vừa vào phòng đã cởi hết ra. Kim Lăng rúc trong chăn run bần bật. Trong phòng không có lò sưởi, hắn lại mặc áσ ɭóŧ ẩm ướt, đương nhiên là lạnh muốn chết rồi. Mà liếc sang Tư Truy, có vẻ cũng lạnh không kém, nhưng vẫn nhường chăn cho hắn, rất có phong độ mà ngồi một mình trước bàn run lẩy bẩy, tập trung nhìn chằm chằm hai vò rượu, tựa hồ đang phân vân không biết nên mở ra hay không.

Sau khi nghe Kim Lăng hắt xì ba cái liên tục, Lam Tư Truy cuối cùng cũng hạ quyết tâm, giơ tay nhấc nút vải đỏ của vò rượu lên, động tác văn nhã rót ra hai chén rượu, sau đó bước đến bên giường đưa cho Kim Lăng một chén rượu.

Kim Lăng thò một bàn tay ra khỏi chăn, run rẩy nhận lấy. Nhìn rượu gạo trong chén, do dự một lát rồi mới nhấp một một ngụm nhỏ. Sau khi hương rượu thoang thoảng thấm vào, một cảm giác vừa cay vừa sảng khoái lập tức dâng lên từ cổ họng, ngực nóng lên, một cảm giác rất kì quái. Kim Lăng hơi nhíu mày.

Lam Tư Truy ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: "Còn lạnh không?"

Kim Lăng nói: "Đỡ hơn nhiều rồi." Dứt lời, hắn lại nhấp thêm một ngụm, lúc này, cảm giác ấm áp mới chậm rãi lan khắp cơ thể, cực kỳ thoải mái.

Hắn chưa bao giờ đυ.ng đến rượu, Lam Tư Truy lại càng như thế, đồ ăn ở Cô Tô Lam thị đều nhạt nhẽo vô vị chứ đừng nói đến rượu.

Đối với thiếu niên mà nói, đối với những thứ chưa từng nếm thử đương nhiên sẽ càng thêm hứng thú, hơn nữa đã quen với hương rượu thơm cay, vừa uống đã muốn uống thêm nữa. Mặt Kim Lăng nóng bừng lên, trong lòng như có lửa đốt, có thể là sau khi uống mấy ngụm đã cảm thấy hơi nóng rát, đột nhiên có chút say.

Lúc này, Tư Truy yên lặng lấy chén trong tay Kim Lăng đi, đứng dậy đi tới bàn ăn.

Kim Lăng thấy y đứng ở nơi đó một hồi lâu cũng không động đậy, trong lòng nảy sinh thắc mắc, liền đè nén cảm giác choáng váng trong đầu, chậm rì rì chui ra khỏi chăn, bước đến bên cạnh y. Ghé mắt nhìn thoáng qua, phát hiện gương mặt Tư Truy đã đỏ bừng vì rượu, có vẻ cũng say rồi, gò má thanh tú ửng hồng, mơ hồ mà xinh đẹp.

Kim Lăng cười thầm, lại không biết mình cũng giống hệt y, mặt cũng như được tô phấn đỏ ửng lên, thậm chí còn đỏ hơn cả y.

Lam Tư Truy nhắm mắt, tựa hồ có chút say. Điều này cũng đúng thôi, lần đầu y chạm vào rượu mà đã uống hết một chén, như thế đã là quá sức tưởng tượng.

Kim Lăng vươn tay sờ trán Tư Truy, mu bàn tay lập tức cảm nhận được nhiệt độ nóng như lửa, nóng đến mức khiến hắn khó chịu, đang muốn rụt tay lại thì bị Tư Truy nhẹ nhàng nắm lấy.

Tư Truy nhoẻn miệng cười, trong nụ cười có chút ngây thơ, hơn nữa còn là loại ngây thơ mà đẹp trai tuấn khí. Kim Lăng hơi ngẩn ra, ngực cũng không hiểu sao lại run lên, bối rối né tránh ánh mắt của y, bỗng nhiên cảm giác trên mặt càng nóng rực hơn.

"Ta thích ngươi."

Lam Tư Truy nắm tay hắn, chăm chú nhìn hắn một lúc lâu rồi mới chậm rãi nhẹ giọng nói. Kim Lăng trợn mắt kinh ngạc, ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn y.

Bây giờ hắn có thể hoàn toàn chắc chắn rằng Lam Tư Truy đã say hoàn toàn.

Đôi mắt thiếu niên vì say mà trở nên mê mang, trông đẹp hơn so với mọi lần Kim Lăng nhìn thấy y. Y kéo Kim Lăng lại gần, nghiêm túc hỏi: "Ngươi tin ta không?"

Y cứ như vậy mà nâng tay Kim Lăng lên môi, dịu dàng hôn lên mu bàn tay, nhẹ giọng nói: "Ta thích hơn thế này nữa."

Ngón tay Kim Lăng bất ngờ cứng đờ, cổ họng run rẩy, tim đập lỡ mất hai nhịp, lòng bàn tay toát ra mồ hôi, cực kì ẩm ướt.

Lam Tư Truy mím môi, thấy hắn không nói gì, bỗng nhiên ảo não nhụt chí mà đấm đấm đầu, nói như một đứa trẻ con: "Ngươi xem, ngươi bảo ta nên nói với ngươi như thế nào đây? Chính là rất thích ngươi, cực kì, vô cùng thích. Ngươi có biết......"

Thanh âm của Tư Truy đột nhiên im bặt, hai mắt bất ngờ trợn to, rồi sau đó chạm vào môi mình với vẻ khó tin.

Ngực Kim Lăng phập phồng rõ ràng, sắc mặt đỏ bừng dị thường. Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, Tư Truy vô thức liếʍ liếʍ môi. Y tiến lên một bước, hơi nghiêng đầu, hỏi: "Ta có thể chạm vào ngươi được không?"

Kim Lăng quay mặt đi: "...... Đừng nói nhảm nữa."

Thiếu niên dường như nghe được mệnh lệnh khó tin, hít một hơi thật sâu, thử thăm dò ôm lấy vai hắn, thấy hắn đỏ mặt không có phản ứng gì, mới nhảy nhót vui sướиɠ mà ôm lấy hắn, tiện đà nâng đầu gối hắn, bế ngửa hắn lên, từng bước đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt hắn xuống.

Tư Truy cúi người, hai tay chống hai bên vai Kim Lăng, cơ thể cách người Kim Lăng một khoảng. Y chăm chú nhìn Kim Lăng hồi lâu, suy nghĩ một chút rồi nói một cách lễ phép và nghiêm túc: "...... Ta có thể hôn ngươi không?"

Lam Tư Truy sinh ra đã thanh tuấn phi phàm, ôn nhã tú dật, trên mặt lại giống như thiếu niên ngây ngô mới biết yêu, trong miệng lại nói ra những lời lẽ đáng xấu hổ như vậy, sự tương phản lớn đến mức khiến trái tim Kim Lăng cũng cảm thấy ngứa ngáy.

Lam Tư Truy tiến đến gần hơn một chút, giống như dò hỏi, nhẹ nhàng lướt qua môi Kim Lăng. Thấy Kim Lăng không phản kháng, lúc này mới cẩn thận ôm Kim Lăng vào lòng, dán lên đôi môi, ngây ngô mà hôn lấy, mang theo hơi thở đơn thuần ngượng ngùng của thiếu niên.

Sau một nụ hôn thật sâu, Tư Truy ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng cắn vành tai. Sắc mặt Kim Lăng càng căng thẳng, cơ thể cứng đờ không dám động đậy.

"Ngươi có thích ta không?" Tư Truy rời khỏi cổ hắn, nhìn vào mắt hắn mà hỏi.

Kim Lăng ngoảnh mặt đi, không dám nhìn hắn, khuôn mặt trắng như ngọc đỏ bừng như nhuốm máu, ậm ừ nói: "...... La, dong dài."

Tư Truy bỗng nhiên mỉm cười, hai mắt cong lên thành một vòng cung rất đẹp. Y phất tay áo, tắt nến, dịu dàng cười, ấm áp nói: "Vừa vặn. Ta cũng rất thích ngươi."

Còn tiếp