Chương 4

Chết Hụt, lần thứ 1.

Bảy Búa chết điếng hết cả người, miệng há hốc, tay chân cứng đơ, như cái xác không hồn, trước mắt Bảy Búa lúc này là anh Hiền đang ngồi trên cái quan tài của mình. Cả người của Hiền ướt sũng, nước từ trên người nhiễu xuống đầy sàn nhà, Anh Hiền ngồi chòm

hỏm, chợt quay cái đầu qua nhìn Bảy Búa, khuôn mặt nhợt nhạt, tím tái vì bị ngâm trong nước quá lâu. Càng kinh dị hơn là người thì quay qua phải, còn cái đầu từ từ quay qua bên trái. Ngay cổ Hiền có một vệt rách ngang, vệt rách này là bị chân vịt chém ngang qua, khi mà Hiền nhảy xuống cứu em mình. Cái đầu từ từ quay qua, Bảy Búa cứ dán mắt vào cái cảnh ghê rợn diễn ra trước mắt mình, từ ở vết rách giữa cổ, nước và máu đen xì, đang từ từ chảy ra thành dòng, còn có cả những mảng rong rêu bám trên đó, đầu càng quay qua thì vệt rách đó càng bị xé toạc ra, Hiền cất giọng nói ma mị, vang vọng từ xa xăm:

_ Anh Bảy…………….. em đói quá………… em đói…… Anh Bảy ơiii………………..em đói quá………

Nói rồi từ mắt của Hiền lại chảy ra hai hàng máu đỏ, Hiền nhoẻn miệng cười ma mị rồi nói tiếp:

_ Anh Bảy………….. anh coi nè…… * Hiền Vừa nói vừa chỉ vào vết rách chỗ cổ mình* ………. anh coi đi…….. em có ăn uống được gì đâu……… mà sao anh kêu người chết còn được ăn uống đầy đủ………… Anh coi nè………

Nói rồi Hiền chộp lấy một cái bánh trên bàn thờ, bỏ vào trong miệng nhai ngấu nghiến, đến lúc nuốt cái ực, thì bánh trôi từ miệng qua cổ, rồi đi thẳng ra bên ngoài ngay vết rách. Hiền lấy tay bịt lại chỗ vết rách đó, ngăn không cho bánh rớt ra ngoài, mặt hiện lên vẻ đau đớn mà nói:

_ Đó……. Tui có ăn được gì đâu……..mà nói tui….. ăn uống này nọ…………..

Nói dứt câu, Hiền lao tới, ngốm đống bánh bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, làm cho nhang đèn, ảnh thờ đổ ra đầy sân, bao nhiêu đồ ăn Hiền ăn vào, đều trào ra lại ở vết rách trên cổ, lúc này Hiền lại lao tới Bảy Búa, chụp tay Bảy Búa mà đưa lên bịt lại vết rách của mình, Hiền bắt đầu gào thét:

_ Bịt lại cho em đi anh Bảy….. Bịt lại cho em…… đừng cho nó rớt ra nha anh…… Bịt lại đi…….

Bảy Búa kinh hãi, la hét ầm lên:

_ Mày thả tao ra…… mày thả tao ra….,. Aaaaaaaaa….. aaaaaaaa….. Thả tao raaaaaa……..

Hiền chợt nhìn chăm chăm Bảy Búa mà cười phá lên:

_ hahahahaha……..haha…..haha……haha….. Thả mày ra hả Bảy…… Haha……. Tao Thả mày ra nè Bảy………..

Nói Rồi Hiền thả tay Bảy Búa ra khỏi cổ mình, sau đó lại chụp vào cổ tay của Bảy búa, nhét vào tay Bảy mấy cái bánh, Hiền lúc này ngửa từ từ cổ ra đằng sau, vết rách ngày một to ra, đến khi cái đầu đã bật ra đằng sau, bây giờ chỉ còn lại cái cổ trên người, máu và nước rong rêu bê bết trên đó, Hiền lại gào lên:

_ Bảyyyy…… mày đút tao ăn đi Bảy………. Mày đút dô chỗ đây đi Bảy……. Đút dô cho tao nuốt cho no đi bảy…………. Để mày nói tao chết rồi mà vẫn ăn no……. Đút dô đi Bảyyyyyy…….. há há há…… há há…… há há há……………..

Hiền dùng tay Bảy Búa đút từng cái bánh vào cổ mình, từng cái từng cái một, tay Bảy Búa dính máu me bê bết hết cả tay, rong rêu từ cổ Hiền cũng bám vào tay của Bảy Búa. Kinh hãi tột độ Bảy Búa la lên thất thanh:

_ Thả Tao Ra…… bớ người ta Quỷ….. Quỷ………. Tao xin lỗi mày mà Hiền….. Thả Tao ra….. Quỷ….. Q…..u…..ỷ…………….

Chợt mở mắt ngồi dậy thở hỗn hễn, người Bảy Búa lúc này ướt đẫm mồ hôi, xung quanh mọi người ở bàn nhậu đang nhìn chăm chăm Bảy Búa với vẻ mặt lo lắng, ông Tiến hỏi:

_ Mày bị sao vậy Bảy, sao nằm vật ra đây…. Mày mơ thấy gì hay sao mà la dữ dị Bảy………..

Bảy Búa bung người đứng dậy, mắt trợn ngược nhìn xung quanh, đứng thở mạnh từng nhịp, mọi người xung quanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Bảy Búa, chợt Bảy Búa đưa mắt nhìn về phía tấm hình thờ của Anh Hiền. Tấm hình thờ quỷ dị lúc này từ từ nở một nụ cười với Bảy Búa, hãi quá Bảy Búa bung chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la hét:

_ Quỷyyyyy…… Quỷyyyyy……… Thằng Hiền Hoá Quỷyyyy……. Bớ người ta……. quỷyyyy………

Tiếng la thất thanh của Bảy búa làm cho cả xóm phải giật mình thức giấc, Bảy Búa cứ cắm đầu mà chạy, không biết phải chạy đi đâu, cứ đâm đầu mà chạy thẳng, miệng thì la thất thanh. Ông Tiến vội kêu mấy thanh niên khác chạy theo giữ Bảy Búa lại. Cả đám người vội chạy theo tìm giữ Bảy Búa, chạy muốn hụt hơi mà vẫn không lại Bảy.

Lúc này, tại nhà ông Tiến. Hà đang nằm võng đung đưa, bà Lành đã vào phòng. Chỉ có Hà là trằn trọc mãi không ngủ được, nó cứ nằm suy nghĩ về cái xác lúc sáng, hình ảnh đó ám ảnh nó suốt từ sáng đến giờ. Chiếc đài cát sét đang vang lên từng bản nhạc, thì chợt có tiếng rè rè, như là bị nhiễu sóng. Tiếng nhạc phát ra lúc được lúc không, rồi chợt im bặc. Chỉ còn lại tiếng rè rè do bị mất tần sóng. Hà vẫn nằm đung đưa cái võng, vì chuyện này thường xuyên xảy ra, cứ để nó rè rè một hồi là tự dò sóng lại ngay. Nhưng nằm một đổi vẫn không thấy hát lại, định đứng dậy để chỉnh cái cần ăng-ten thì chợt nghe loáng thoáng từ chiếc đài có tiếng khóc hức hức vang lên:

_ Hức hức,…. Huhuhuhhuhu…u…u….u.uuuu

Rồi chợt tắt, thay vào đó là tiếng rè rè. Hà không biết tiếng khóc vừa rồi phát ra từ đâu, nó bắt đầu cảm thấy ớn lạnh cả người, mắt đảo xung quanh, tìm xem tiếng khóc phát ra từ đâu. Nhìn tới nhìn lui, nhìn qua nhìn lãi, vẫn không biết là ai vừa khóc, Hà nghĩ trong đầu:

_ Hay là do mình sợ quá nên ám ảnh,

Luồng suy nghĩ vừa thoáng qua thì chợt có tiếng nói vang vọng ở trước cửa:

_ Hà………à……….à…….

Giật mình thót tim, Hà như không tin vào tai mình, Hà run lẩy bẩy rồi cất giọng hỏi:

_ A…..iiiiiii……ii….i……i….. ai…… đó.

Đáp lại lời Hà là sự im lặng tĩnh mịch. Tiếng đài cát sét lại vang lên tiếng rè rè…… Vội lao tới tắt máy đài. Lúc này xung quanh Hà không một tiếng động, không gian yên tĩnh đến đáng sợ…….

_ Hà……à……à…… ơiiiiiiiii………iiiiiiiiii

Tiếng kêu trước cửa lại vang lên, Tay chân Hà như qíu lại, Hà nuốt nước bọt mấy lần rồi cất giọng sợ sệt mà hỏi:

_ Aiiiii…….i………i…… ai….. đó.

Lần này trước cửa lại có tiếng nói:

_ Anh đóiiiiiiii…… quá…………. Đói quá….. Hà…..à….. ơiii……iiiiiiiiiii

Chợt nghe có tiếng động sau lưng mình, Hà giật mình quay lại, thì thấy bà Lành, đang núp sau cánh cửa buồng, bà đưa tay ra dấu cho Hà im lặng. Trước cửa lại vang lên tiếng nói vọng từ xa xăm:

_ Hà…..ơiiiii………… cho….. anh…… miếng….. cơm…… đi ……………. Anh…….. Hiền đây…………

Lúc này Bà Lành với tay. Chụp lấy cái chổi chà quét nhà, bà đi từng bước từng bước nhẹ nhàng, tránh phát ra tiếng động. Trước cửa lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa:

_ Cộp cộp….. cộp cộp…… Mở Cửa anh dắt đi chơi Hà ơiii….. cộp cộp….. cộppppp………

Bà Lành trên tay cầm cái chổi chà đang thủ thế sẵn, tay trái bà đưa mở cái chốt cửa, tiếng kêu của cái chốt cửa rỉ sét vang lên:

_ Kétttt….kétttt….kétttt…..

Chốt cửa được kéo ra hết, Bà Lành từ từ đưa tay nắm lấy cánh cửa, từ từ mở hé hé ra, rồi chợt bà bật tung cánh cửa thật nhanh ra. Tay cầm cái chổi chà mà đập tới tấp về phía trước cửa mà chửi lớn:

_ Ma quỷ phá nhà tao, ma quỷ phá nhà tao, tao lấy chổi tao đập cho tà đầu, ma quỷ phá nhà tao…..

Lúc này trước cửa có một cái bóng đen, lao vụt về hướng bãi biển, rồi biến mất. Hà lúc này sợ quá cũng la hét lên. Nghe tiếng la từ bên nhà mình, Ông Tiến vội ba chân bốn cẳng chạy về, tới trước cửa thì thấy Vợ mình đang dùng chổi chà đập xung quanh cửa với bật thang trước nhà, Ông Tiến hớt hải mà hỏi:

_ Chuyện gì đó, chuyện gì mà la làng la xóm lên vậy.

Bà Lành thấy chồng mình về thì dừng lại mà nói:

_ Ông coi đó, nhà cửa bữa nay ma quỷ nó tới nó phá rồi đó. Tui mà không ra kịp là nó bắt thằng Hà đi rồi.

Ông Tiến đi nhanh vào nhà, Thấy Hà đang ngồi bệt dưới sàn, đôi mắt thất thần, hoang mang. Ông Tiến hỏi:

_ Sao dị con, kể cho ba nghe coi, chuyện gì.

Với một đứa trẻ 12 13 tuổi thì chuyện này là quá sức chịu đựng của nó, Hà ngồi im lặng hồi lâu rồi mới kể lại sự việc lúc này. Ông Tiến chậc lưỡi mà nói:

_ Mẹ cái thằng, chết rồi mà còn hù người này người kia làm cái gì không biết, sống thì hiền như cục bột, ai nói gì nghe đó, mà giờ chết đi rồi lại bày trò chọc phá người khác.

Nói rồi ông bảo Hà vào trong ngủ với mẹ, còn ông thì nằm ngoài võng mà ngủ. Hà chui vào phòng, nằm đắp chăn kín mít từ đầu đến chân, cứ hễ nó nhắm mắt lại, là mọi thứ hình ảnh tiếng kêu ghê rợn vừa này vang vọng lên trong đầu nó. Nằm một hồi nó lim dim chìm vào giấc ngủ. Trong mơ nó thấy mình đang đi trên một chiếc ghe, mà chiếc ghe này rất quen, nó nhìn tới nhìn lui thì nhận ra, đây là chiếc ghe của ba mình. Hà không biết tại sao mình lại ở trên ghe lúc này, chiếc ghe đang thả trôi lênh đênh trên biển, nó đi từ trước ra sau, để tìm thử có ai hay là không, nhưng mà chiếc ghe lúc này chỉ có mỗi mình Hà, không một bóng người nào khác, nhìn xung quanh thì là biển nước mênh mông, không thấy đâu là bến bờ, Hà hoang mang tột cùng, cứ ngỡ là mình bị trôi lạc giữa biển khơi, không một chút hy vọng nào để về nhà. Hà đi ra sau đuôi ghe, như có tiếng ai đó thôi thúc trong đầu mình:

_ Đi ra đây, đi ra, đi ra đây nè, đi, đi ra đây…….

Hà như mụ mị hẵn đi, chân cứ bước theo tiếng nói vang vọng trong đầu, Hà bước từ từ từ từ, từng bước một lên trên thành ghe, lúc này bên dưới nước, chân vịt cũng tự động từ từ xoay chầm chậm rồi nhanh dần, khi hai chân Hà đã đứng trên thành ghe rồi, thì tiếng nói vang vọng đó lại vang lên:

_Nhảy xuống, Nhảy xuống đi, Nhảy xuống. Hí hí…. Hí nhảy xuống dưới đi…. Hí hí….. nhảy xuống đi mà…. Hí hí

Hà không làm chủ được bản thân mình, cứ thế mà nhảy xuống nước, phía bên dưới chiếc chân vịt của ghe đang quay nhanh, tốc độ của nó sẵn sàng chém đứt thứ gì tiếp cận gần nó. Hà vừa nhảy xuống thì ở đâu có một bàn tay hiện ra, chụp lấy Hà mà níu lại, một giọng nói của một người đàn ông từ phía sau vang lên:

_ Tổ cha bây, Để nội cứu bây lên. Tụi bây gan quá ha, mới chết đây mà dám bắt cháu tao đi.

Nói rồi người đàn ông này kéo Hà lên trên ghe, Hà vẫn còn mụ mị giọng nói vừa rồi, Hà ngơ ngác nhìn người đàn ông rồi nói trong vẻ mặt thất thần:

_ Ông là aiiii…..???? Sao không cho con xuống dưới…… ở dưới đó có người kêu con mà……. Có người kêu con xuống mà……..

Người đàn ông tiến lại gần, dùng tay hứng nước từ một thùng nước trên ghe, rồi rửa mặt cho Hà, sau đó cất giọng nói:

_ Tao là ông nội của bây đây, tổ cha bây, lúc nãy tao mà không tới kịp là bây giờ bây bị phanh thây ở dưới chân vịt rồi chứ không phải giỡn đâu.

Hà được ông nội rửa mặt, thì thần trí có chút tỉnh đân, Hà dần nhận ra người đàn ông trước mặt mình, là Ông Nội của Hà, nội của Hà mất khi Hà chỉ mới lên 7 tuổi. Hà cất giọng hỏi:

_ Ủa nội, Sao nội lại ở đây. Nội chở con đi đâu dị nội.

Ông Nội của Hà cười hiền rồi nói:

_ Tao đây, nội của bây đây. Vừa rồi là bây bị ma quỷ nó dắt đi, nó muốn bắt bây đi theo nó, hên sao là tao tới kịp, mới giữ được cái mạng cho bây đó.

Rồi ông thở dài ra một hơi rồi nói tiếp:

_ Haizzzz, thiệt cái tình, thằng Tiến với con Lành, không có lo quan tâm cháu tao gì hết. Để chút nữa tao dìa tao làm cho tụi nó một trận mới được.

Nói rồi ông lui hui vào hầm máy, chiếc ghe từ từ nổ máy lên, ông quay ra phía Hà mà nói:

_ Bây dô kia nằm, để nội chở bây về.

Chiếc ghe lướt từ từ trên mặt nước, Hà nằm miên man trong cabin, chợt nghe có tiếng kèn đám tang, thì Hà giật mình tỉnh giấc. Nhìn xung quanh thì thấy đây là nhà mình, biết mọi thứ vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ, Nhưng mà sao cảm giác nó thật lắm, Hà đi ra ngoài, thì thấy ông Tiến, đang treo một cái gương bát quái ở cửa chính. Hà lại hỏi:

_ Ba treo cái gì trước cửa vậy ba.

Ông Tiến đứng bên ngoài, cúi người xuống nhìn vào thì thấy Hà đang đứng đó, ông cất tiếng:

_ Dậy rồi hả bây, tao treo cái kính chiếu yêu. Tao mới lên thỉnh ở trên ông thầy Sáu đó. Treo nó lên để tránh ma quỷ tới phá nhà mình.

Hà nghe tới đây thì quay người đi rửa mặt, đang đứng loay hoay rửa mặt, với đánh răng, thì có tiếng gọi lí rí ở phía sau lưng:

_ Ê! Hà….! Tụi tao nè…. Hà ớiiii…..

Hà quay lại thì thấy 3 đứa Tí, Hải, Lân, tụi nó đều là bạn chung xóm với Hà, thằng Tí thấy Hà quay lại thì cất giọng rủ rê:

_ Ê! Bữa nay rằm, nước cạn, anh em mình đi qua cồn cát chơi, sẵn xuống bãi bắt ốc luôn. Đi không mạy.

Hà lòm còm bò dưới chồ, nói nhỏ:

_ Ba má tao không cho đi.

Hải lên tiếng:

_ Đi, ai biểu mày xin, đi lén thôi. Lẹ đi.

Hà ra hiệu cho tụi nó nói nhỏ, vì sợ ba má biết sẽ không cho nó đi. Hà vội rửa mặt cho xong, rồi trốn theo lũ bạn mà chạy lên cồn cát chơi.

Lên tới cồn cát, lúc này mới 7h sáng, nước bắt đầu cạn dần, ló ra nguyên một cồn cát thiệt lớn ở giữa biển, nước biển buổi sáng thì trong vắt, đứng ở trên mà nhìn thấy cả đáy bên dưới. Lũ trẻ cứ thế mà lao mình xuống dòng nước mát mà đùa giỡn, cười hí ha hí hố, nhưng tụi nó không biết rằng, nguy hiểm chết người đang cận kề chúng nó.