Chương 3

Ông Tiến bắt đầu kể câu chuyện của mình.

_ Khi còn là thanh niên, ông đi biển lớn cho một người chủ ghe ở gần nhà. Biển lớn ở đây có nghĩa là những chiếc ghe này sẽ đi vùng biển khơi, giáp biên giới với các nước lân cận. Một chuyến biển thường kéo dài từ 20 tới 25 ngày, vùng biển khơi giáp biên thì nguy hiểm vô cùng, chuyến nào đi trời yên biển lặng thì không nói, còn có những chuyến đi, phải đối đầu với những cơn bão biển, mà bão biển thì sức mạnh của nó phải gấp đôi gấp ba lần khi đổ bộ vào bờ. Còn chưa kể những chuyến đi vô tình gặp phải cướp biển, thì coi như chuyến đi đó bỏ không, hễ mà gặp cướp biển, may mắn lắm thì nó chỉ thả trôi cho mình về, có khi nó còn bắt cả người để đòi tiền chuộc. Chuyến biển năm đó ông Tiến cùng với những người bạn ghe khác bắt đầu vương khơi, chuyến đi lần này ghe của ông nhằm theo hướng quần đảo Trường Sa để đánh bắt, khi mà cá tôm đã đầy hầm chứa, thì ghe bắt đầu quay về bờ để buôn bán. Đêm đó, ở giữa vùng biển khơi, trời tối đen như mực, chiếc ghe đang thả trôi trên mặt nước, ông Tiến cùng những người khác, đang ngồi lai rai với nhau, dân biển là thế, sau những ngày làm việc mệt mõi, chỉ cần để họ lai rai với nhau vài xị cũng đủ vui vẻ tinh thần rồi, cần gì đâu những thứ xa hoa khác. Đang ngồi lai rai và hát hò, thì ông Cao * chủ ghe* mới lên tiếng:

_ Thôi thì đêm nay anh em mình thả lưới làm một vác nữa. Rồi hừng đông anh em mình vào bờ. Mà vác này lên thì mình bỏ riêng. Coi như là vác này anh để cho mấy chú, bán được nhiêu thì dùng để liên hoan một bữa cho đã.

Nghe tới đây, ai cũng gật đầu đồng ý, có người vỗ tay tán thành ý kiến vừa rồi của ông Cao. Có người lên tiếng nói:

_ Chà, coi bộ chuyến này anh Cao chơi sộp với tụi em à nha. Đợt này về anh em mình nhậu đã à.

Mọi người lại cười lên khoái chí, buổi nhậu đã vui nay càng vui hơn, tinh thần ai cũng phấn chấn hơn hẵn, đang ngồi thì nghe tiếng thứ gì đó rớt xuống nước

_ Ầm…..

Ai cũng giật mình vì tiếng kêu vừa rồi rất to, mọi người vội vàng soi đèn pin tìm xung quanh nhưng vần không thấy gì, tất cả bắt đầu đếm từng người trên ghe, xem thử có thiếu ai hay không, vì nếu thiếu thì chắc chắn tiếng vừa rồi là đã có người rớt xuống nước. Đếm đi đếm lại vẫn đủ 15 người, không thiếu một ai. Mà biển thì êm, có sóng lớn gì đâu mà sợ đồ trên ghe rơi xuống. Rồi có người lại kêu lên:

_ Thôi, chắc là cá nhảy thôi. Mà chắc con này cũng to à, được thì xíu nữa thả lưới ở đây luôn, khỏi đi đâu cho xa.

Nói rồi mọi người nhất trí là sẽ thả lưới luôn tại đây, đang ngồi nói chuyện rôm rả, Tám Tàng sửng người, dụi dụi mắt nhìn về phía mũi ghe, có một bóng đen to lớn, đang ngồi bó gối ở gần mũi ghe, bóng đen này quay mặt ra biển. Tám Tàng kêu với tới bằng cái giọng lè nhè say;

_ Ê! Thằng nào ngồi đó bây, đang… nhậu… sao bỏ ra đó ngồiiii…. Dãyyyy.

Bóng đen đó vẫn ngồi thù lu một cục. Không động đậy, không ngó ngàng gì tới lời của Tám Tàng. Chụp gói thuốc lá Tám Tàng ném về phía bóng đen mà kêu:

_ Ê! Màyyyy….. màyyy…. Màyyy…. Nghe tao nói gì không mạy…. Ê! …… Thằng kia……..

Lúc này ông Tiến ngồi gần bên vỗ vai Tám Tàng mà hỏi:

_ Tám, mày kêu ai dị, tới lượt rồi kìa mày, uống đi, ngoài đó có ai đâu mà mày kêu.

Tám Tàng quay lại, khuôn mặt lúc này đã bị men làm cho đờ đẫn đi, Tám Tàng lè nhè vừa nói vừa nấc cụt:

_ Ụaaaa…. Tới lượt rồi hả……. *nấc*….. sao…. Sao nhanh dãyyyy….*nấc*

Nói rồi tay phải cầm lấy cái ly uống ực một hơi, rồi lại qua về phía ông Tiến mà hỏi:

_ Anh Năm, *nấc* ông có thấy cái thằng ngồi ở mũi ghe không, *nấc*….. anh coi thử thằng nào…….. đang uống mà bỏ ra đó ngồi dị…… *nấc* bộ nó nhớ nhà hay sao….. Tổ mẹ…. Đàn ông đàn an……

Nói dứt câu, Tám với tới cầm lấy con khô bỏ vào miệng nhai chóp chép, ông Tiến lúc này mới quay lại, nhìn về phía mũi ghe, lúc này phía trước mũi ghe trống không, có bóng đen nào đâu. Ông vỗ vai Tám Tàng kêu cái *đét* rồi nói:

_ Tám, mày say rồi hả, có thằng nào ngồi trên mũi ghe đâu, mày uống cho cố dô rồi quáng con mắt mày lên.

Tám Tàng quay người, nhìn về phía mũi ghe rồi nói:

_ Ủa! Tui mới thấyyyy…. Nó ngồi thù lu đây mà….. đâu mất tiêu rồi…..

Lúc này mọi người trong bàn mới thay nhau nói:

_ Say rồi dô ngủ đi Tám, có ai đâu mạy. Anh em ngồi đây đầy đủ đây mà.

Tám Tàng vỗ đùi rồi mới nói:

_ Say đâu mà say, tui nói là tui thấyyy….. là tui thấyy… * nấc* ….. mà sao quay lại uống…… *nấc*….. rồi tui quay lại nó đi mất tiêu….. hai con mắt tui còn sáng trưng đây mà….. thôi dẹp… tui đi tiểu cái rồi dô nuốt tiếp……

Nói rồi Tám Tàng vịn vai ông Tiến mà đứng dậy, còn dặn nhỏ ông Tiến:

_ Tới lượt tui nhớ để dành nhan cha, khg có uống ké à…… hề… hề……hề hề…….

Biết Tám Tàng đã say, mọi người cười phá lên với thằng này, coi dị chớ mà nó tội, thật thà, siêng năng, chịu khó, chưa bao giờ nặng nhẹ ai một tiếng.

Tám lúc này đi chân phải đá chân trái, nghiền nghiêng, ngã ngã, đi tới phía mũi ghe mà đứng tiểu. Khi đi tới chỗ bóng đen lúc nãy ngồi, Tám cảm giác chân mình dặm lên cái gì đó nhớt nhớt, Tám lấy chân chà chà lên sàn ghe, cái thứ nhớt nhao đó làm một vũng to tướng, Tám không biết đây là thứ gì, mà sao nó nhớt như là nhớt trên mấy con cá Chình vậy, mắt nhắm mắt mở, cúi xuống lượm gói thuốc lúc nãy vừa ném, vỏ gói thuốc cũng bị một lớp nhớt bọc lấy, Tám cầm gói thuốc lên coi, thứ nhớt kia đang nhiễu từng giọt xuống sàn ghe, Tám thấy thứ nhớt này nó màu đen kịn, Ban đầu còn nghĩ là nhớt máy ghe, nhưng khi Tám đưa lại gần mũi ngửi ngửi, chợt cơn buồn nôn ập tới. Cái thứ nhớt kia nó thối kinh khủng, thối như là xác người chết sình lên vậy, ngửi vào một hơi, Tám vội ném gói thuốc ra xa, tay bịt chùi chùi vào người, vội bụm miệng lại, nếu không thì đã nôn thốc ra ngoài rồi. Tám Tàng lầm bầm chửi:

_ Tổ Mẹ, hay là cái thằng lúc nãy nó ra đây nó ói….

Nói rồi Tám đứng trên thành ghe, kéo quần xuống chuẩn bị đi tiểu, theo quán tính, Tám nhìn xuống mặt nước, lúc này bên dưới có một cái đầu, đang ló lên mà nhìn chăm chăm Tám Tàng, đôi mắt của nó đỏ rực lên, tay nó vẫn bám vào thành ghe, chỉ lộ đôi mắt với đầu tóc lên trên mặt nước. Tám Tàng cuối xuống thì giật mình, nín cả tiểu, tưởng đâu mình bị hoa mắt, Tám chớp mắt hai ba lần, lấy tay dụi đi dụi lại, nhắm chầm đôi mắt lại. Rồi hé từ…..từ…..từ…..từ……từ……

mí mắt ra mà nhìn cái thứ bên dưới mặt nước kia.

Bên dưới, cái đầu cũng từ từ ló lên…………

_ Đầu tóc nó thì ướt sủng…….Dài ngoằng, che gần kín khuôn mặt…….. đôi mắt đỏ rực lên như máuuu…….. mũi của nó thì rớt ra từng mãng da thịt, như bị thứ gì cắn rỉa…….. cái đầu và khuôn mặt từ từ ló lên ngày một rõ hơn, hết cái mũi thì tới cái miệng….. cái miệng nó lúc này….. không có phần da bên ngoài…. Lộ ra bên trong là hàm răng và xương hàm trắng toát….. những miếng da còn dính lại trên đó chút ít, đang nhễu nhãi từng dòng nhớt đen xuống nước.

Tám Tàng lúc này điếng hết cả người, tay chân cứng đơ, như bị đóng băng tê liệt hoàn toàn, mắt chữ o mồm chữ ô, nhìn về phía cái thứ kinh dị bên dưới, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm…… chợt

_ Ùmmmmmm……..

Cái bóng đen bên dưới nhảy vọt lên……. Dùng tay chụp lấy Tám Tàng mà lôi xuống……..

May sao lúc này Tám Tàng lui chân bước hụt xuống sàn ghe, chân dẫm phải cái thứ nhớt trơn trên sàn mà té ngữa ra đằng sau…… cái bóng đen kia chụp hụt Tám tàng, thì nó lặng xuống nước mất tâm mất dạng

. Nghe Tám Tàng té ngửa, mọi người vội vàng chạy tới mà đỡ Tám Tàng đứng dậy, ông Cao lên tiếng:

_ Tổ cha mày nhan Tám, mày uống cho cố dô rồi té tới té lui,

Tám Tàng lúc này đớ cả miệng, mặt mày tái xanh tái lét, mồm vẫn cứ hả ra, dường như sợ quá mà chết đứng….., tay Tám Tàng run run…. Chỉ chỉ về phía mặt nước..,,., mồm muốn nói gì đó mà cứ ú ớ…

_ Á….. a…. Ớ….,. Ứu…….m……a……. Ma…..

Chữ cuối cùng mọi người mới nghe rõ được là thằng này nó bảo là Ma. Ông Tiến đạp phải cái thứ nhớt kia thì lên tiếng:

_ Mày ói ở đây luôn hả Tám, sao nhớt quá vậy nè.

Đưa tay lên ngửi ngửi ông Tiến chử lên:

_ Mẹ mày nhan, thối gì mà thối quá đi….

Ông Cao nghe ông Tiến vừa nói những lời đó, thì vội chạy vào nổ máy ghe, bật hết điện đài xung quanh ghe lên, lúc này mọi người mới nhìn rõ cái thứ nhớt nhao kiaa…. Nó màu đen kịn, đặc sệt… mà nó nhớt cực kì nhớt…. Mùi thối của nó thì khỏi phải bàn luôn, ngửi vào là chỉ muốn nôn thốc nôn tháo ra bên ngoàiii… ông Cao cầm một cái đèn pin, soi hết mặt nước xung quanh ghe của mình từ trước ra sau, rồi mới lên tiếng:

_ Thằng Tám nó gặp Ma Da rồi đó tụi bây. Đỡ nó dô cabin đi, sức dầu dô cho nó ấm người, xíu nữa nó tỉnh rồi hỏi chuyện.

Mọi người đưa Tám vào trong cabin, xoa bóp dầu một đổi lâu thì Tám mới hoàn hồn lại, bật dậy ngồi co rúm, tay chân run cập cập mà nói với vẻ mặt cực kì hoảng sợ:

_ Ma ma, ma da đó trời ư….. anh Năm ư Ma Da….. Ma Da…….. nó bắt tuiii….. hưzzzzz hưzzzz…. Nó chộp chân tui….. hưzzzz hưzzz….. Ma Da…….

Ông Tiến lúc này mới tiến tới vỗ vỗ vai Tám Tàng, ông nói :

_ Rồi, rồi không sao rồi, có tụi anh đây rồi, Ma Da khong dám làm gì mày đâu…. Rồi rồi, bình tĩnh kể cho tụi anh nghe chuyện gì coi….

Ngồi run lẫy bẩy một hồi lâu, Tám Tàng vừa kể lại câu chuyện mà người run lạnh lên từng đợt. Không khí lúc này như trầm xuống, mọi người đều dồn ngồi vào hết trong cabin, ông Cao thấy nỗi sợ cũng dần hiện lên trên mặt của anh em nên ông mới nói:

_ Thôi, Ma Quỷ hồi giờ anh em mình gặp cũng nhiều rồi, Nay nó lên ghe mình nó phá thì thôi, anh em coi ngủ nghỉ đi. Anh ngủ 1 tiếng rồi anh lái ghe vào bờ luôn.

Mọi người mệt nhoài, ngã người ra mà nằm, có người lên tiếng:

_ Má nó chứ, tưởng đâu chuyến này anh em mình dư kha khá. Ai nhè đâu

Người khác lại nói:

_ Thằng Tám chứ gặp tao, tao lôi cái đầu nó lên mà đấm cho mấy cái, chừa cái tật hù doạ người ta.

Một người đàn ông lớn tuổi, lên tiếng quở:

_ Bây đừng có nói ba xàm, nó mà nghe được nó phá ghe, là có nước bỏ mạng ở đây chứ chẳng đùa.

Nói rồi mọi người đều im lặng, mọi người dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Ông Tiến giật mình thức giấc, thì thấy ông Cao đã đứng trong buồng lái từ bao giờ, chiếc ghe đang nổ máy chạy trong đêm tối mịt, ông leo lên phía buồng lái ngồi cạnh ông Cao, rút điếu thuốc từ trong gói ra mà bỏ vào miệng, tay với cái bật lửa mà châm thuốc, rít một hơi làm cho đầu thuốc đỏ lửa lên, rồi từ từ nhả khói ra, mắt nhìn về xa xăm, nhìn về cái bóng đêm huyền ảo của đại dương mênh mông, từng đợt sóng nhỏ nhấp nhô, thoáng nghĩ kiếp người long đong trên đại dương bao la này, cũng giống như những con sóng nhỏ vậy, chẳng biết đâu là bến bờ dừng chân. Ngày qua ngày trôi dạt trên biển cùng với sương gió. Chiếc ghe vừa chạy qua khỏi một cột phao nổi màu cam để chữ Trường Sa hải lý 15. Ông Tiến Thở dài rồi cất tiếng hát:

_ Một mai qua cơn mê…… xa cuộc đời bềnh bồng….. Tôi lại về thăm em……..

Ông Cao lúc này cũng cất tiếng hát theo, hai anh em cứ thế song ca từ bài này sang bài khác. Cuộc đời là vậy đó, những lúc mệt mỏi, chúng ta phải hát, hát lên để cuộc đời này thư thả, âm nhạc sẽ giúp chúng ta thoải mái, giúp chúng ta quên đi những mệt nhoài của cuộc sống. Bên ngoài, một chiếc cột phao lại xuất hiện, trên cột phao lại để chữ Trường Sa hải lý 15. Nhận ra có điều gì đó không đúng, ông ló đầu ra bên ngoài buồng lái, quay lại mà nhìn cho kĩ, thì nó vẫn là cái cột phao hải lý 15. Ông Tiến quay lại nhìn Ông Cao, mà cất tiếng hỏi cắt ngang lời bài hát mà ông Cao đang hát:

_ Anh Cao, anh có đi lộn đường không, sao nãy giờ tui thấy như 2 cái cột phao giống nhau dị.

Ông cao lên tiếng:

_ Tao cũng thấy, mà chắc tụi hải quân nó làm lộn gì đó chút xíu đó mà. Chứ nãy giờ anh vẫn đi đúng đường à.

Ông Tiến nghe nói cũng có lý, nên lại ngồi im lặng không nói gì thêm, đi được một khoảng khá lâu, thì lại thấy cái cột phao có chữ Trường Sa hải lý 15. Lúc này ông Cao và Ông Tiến đều quay lại nhìn nhau với vẻ mặt bất ngờ, ông Tiến cất tiếng trước:

_ Chết mẹ, có khi nào nãy giờ mình bị ma giấu không.

Ông Cao hạ ga nhỏ lại rồi nói:

_ Ma giấu là chỉ có chuyện trên bờ, đây mình dưới biển, làm gì mà giấu mạy.

Ông Tiến lại nói:

_ Thì Ma Da nó giấu đó.

Ông Cao xua tay, mà nói:

_ Không, làm gì có chuyện đó.

Nói rồi chụp lấy gói thuốc, ông châm một điếu mà rít lên, rồi tiếp tục tăng ga, ông nói:

_ Để tao chạy một hồi nữa xem sao.

Cả hai người đang hồi hộp chờ đợi, một lúc sau, có một cột phao xa xa đang dần hiện ra, hai người chăm chú nhìn xem cột phao này để chữ gì, không khí lúc này căng thẳng lên, im lặng để chờ đợi, thì vẫn là dòng chữ đó, vẫn là cột phao mang số hiệu:

_ Trường Sa, hải lý 15.

Biết có chuyện chẳng lành, ông Cao vội xã hết ga, miệng lắp bắp nói:

_ Chết mẹ rồi Năm ơi, coi bộ ma giấu anh em mình thiệt nhan mạy.

Ông Tiến lúc này cũng lên tiếng đáp:

_ Hay là anh ra trước ghe thắp nhang mà khấn người ta xem thế nào.

Ông cao nghe cũng có vẻ hợp lý, nên vội cầm bó nhang, đốt lên cháy đỏ, rồi bước ra trước gần mũi ghe mà lầm rầm khấn:

_ Con là Nguyễn Văn Cao, là chủ ghe này, nay ghe con có lỡ biển đi ngang qua chỗ quý vị, có điều gì không phải hay mạo phạm, mong quý vị bỏ qua, để cho anh em được vào bờ an toàn, còn nếu quý vị nào có điều gì muốn anh em con giúp, thì con sẵn lòng. Chỉ cần để ghe con được cập bến an toàn. Lễ tạ của quý vị con sẽ tạ 2 con gà, với chè xôi, măm bánh trái đầy đủ.

Cúi lạy ba lạy, thì chiếc ghe lúc này đang tắt máy, bỗng như có lực gì đó đẩy chiếc ghe lướt trên mặt nước một cách từ từ chậm rãi, nhìn xung quanh thì sóng biển không lớn, vậy thứ gì đang đẩy ghe mình đi. Máy cũng tắt, mà gió thì cũng không có. Hiện tượng lạ này diễn ra, khiến cho cả Ông Cao và Ông Tiến phải tái mặt mà nhìn nhau. Hừng đông cũng dần dần ló dạng, chiếc Ghe cứ thế trôi tự do theo một hướng, ánh mặt trời vừa lên thì chiếc ghe cũng dừng lại, ông Tiến và Ông Cao lúc này mới đi tìm xung quanh, bên dưới mặt nước có gì hay không, đi từ trước ra sau, từ sau ra trước, vẫn không có gì, chợt nhìn ra phía xa xa thì ông Cao lên tiếng kêu:

_ Năm, Năm, mày qua đây, ở đằng kia có cái gì đang trôi kia, sao tao thấy nó giống xác người quá.

Ông Tiến vội chạy về phía đó nhìn một hồi rồi nói:

_ Xác người đó, là xác người đó Anh.

Ông Cao quay qua nói:

_ Vậy là đêm qua, ma quỷ không cho anh em mình về bờ, mà dắt mình đến để vớt cái xác này rồi. Mau chạy dô kêu mấy anh em dậy phụ anh vớt cái xác kia lên.

Nói rồi, ông Cao cho ghe chạy gần tới cái xác đang trôi trên biển, ba bốn người xúm nhau vớt cái xác đó lên bờ, Tám Tàng từ trong ca bin đi ra, vừa thấy cái xác thì la làng lên:

_ Đó đó….. ma ma….. nó đó mấy cha ư……. Hưzzzz hưzzzz……..

Vừa nói Tám Tàng vừa mếu máo, tay chỉ chỉ về phía cái xác:

_ Đó, hồi tối tôi gặp khuôn mặt y chang vậy đó. Là nó luôn đó trời ơi là trờiiii……….

Lúc này, mọi người mới biết là đêm qua vong hồn của xác nam này hù doạ Tám Tàng, rồi không cho ghe vào bờ.

Kể tới đây thì Ông Tiến với lấy ly rượu mà ực một cái cho đã khát, ông khà lên một tiếng dài:

_ Khà…zzzzz…….zzzzzzzz

Đó sau chuyến đó ghe tao làm ăn phất lên hẳng nhan mạy, nhờ dị mà tao có dư, về cưới cô Năm bây, rồi cất cái nhà lên đó chớ. Mọi người trong bàn lúc này lao nhao lên:

_ Chú Năm, vậy anh em thằng Hiền chết nước cũng thành Ma Da hả chú.

Ông Tiến gật gù rồi nói:

_ Đúng rồi, ai chết nước cũng thành ma da hết.

Chợt ông nhìn vào trong hai bàn thờ rồi nói:

_ Bảy búa, mày dô mày coi đốt cho tụi nó miếng nhang coi, để nhang gần tàn hết rồi kia kìa.

Bảy búa làu nhàu nói:

_ Ớn hông, đang nghe kể chuyện hay à.

Nói rồi, Bảy Búa đứng dậy, bước đi siêu qẹo dô mồi hai phanh nhang thắp lên bàn thờ. Chợt tấm hình của Anh Hiền lúc này nhìn Bảy Búa mà nhoẻn miệng cười,

Bảy Búa nhìn thấy thì hoảng hồn, giật nảy mình, lắc lắc cái đầu cho tỉnh, rồi nhìn lại lần nữa, lúc này cái hình thờ vẫn bình thường, vẫn là cái hình của Anh Hiền, đang nhìn thẳng chăm chăm. Vừa ngước lên thì trời ơiiii…….. một bóng đen to lớn đang ngồi chòm hỏm trên chiếc quan tài của anh Hiền………