Lâm An Nhàn nhìn ánh mắt ôn nhu lại như lang như hổ của Quý Văn Nghiêu lập tức hơi sợ, đương nhiên, Lâm An Nhàn cũng biết Quý Văn Nghiêu cưỡng chế đưa mình đến nơi đây
không
chỉ đơn giản là để ôm ôm ấp ấp, âu yếm liếc mắt đưa tình, bồi dưỡng tình cảm. Nhưng nhìn vẻ mặt
hiện
giờ của
anh, trong lòng
cô
lập tức run lên, tuy
nói
có thuốc bôi trơn làm mình
không
cảm thấy đau nhưng cũng
không
có gì dễ chịu.
Nay bộ dáng của
anh
thế này,
cô
lập tức sợ đến mức muốn bỏ trốn!
Quý Văn Nghiêu cố định thân thể Lâm An Nhàn
trên
đùi,
không
cho
cô
tiếp tục lui về phía sau. Sau đó, bắt đầu hôn lên vầng trán, cánh mũi rồi dán vào môi
cô
thì
thầm: “An Nhàn, đừng sợ,
anh
nhất định
sẽlàm em thoải mái,
anh
có thứ này hay lắm.”
Lâm An Nhàn biết trốn
không
thoát,
nhỏ
giọng hỏi: “anh
lại bày trò gì nữa?”
Quý Văn Nghiêu cắn vành môi Lâm An Nhàn, cười thần bí: “Đừng vội, lát nữa em
sẽ
biết, để
anh
ngắm em
thật
kỹ nào.”
nói
xong, tay chân lưu loát cởi toàn bộ quần áo của Lâm An Nhàn. Đưa tay vuốt ve thân thể của
cô, cảm thấy
một
mảnh ướt lạnh trong lòng thương tiếc
không
thôi, dùng sức hôn sâu hơn.
Đầu tiên là quấn quýt truy đuổi đầu lưỡi thơm mềm ẩm ướt của
cô, hôn đến mức Lâm An Nhàn nghẹn đến đỏ bừng vẫn
không
chịu buông tay
Chẳng bao lâu sau, Lâm An Nhàn bởi vì
không
thở nổi, hô hấp càng ngày càng nặng, bầu ngực sữa bởi vì hơi thở nặng nề mà nhấp nhô
không
ngừng, lên lên xuống xuống, hình ảnh đó
đã
làm Quý Văn Nghiêu đỏ mắt.
Quý Văn Nghiêu
một
tay vịn thắt lưng Lâm An Nhàn, tay kia bắt đầu thám hiểm dần lên, xoa nhè
nhẹ,
không
nhanh
không
chậm, ngẩng đầu
nói: "An Nhàn, em đẹp quá!”
Lâm An Nhàn chưa từng bày thân thể trần trụi dưới ánh đèn chói lọi thế này, đành phải chậm rãi nhắm hai mắt
không
nói
lời nào.
Quý Văn Nghiêu thấy thế cười cười, vươn tay ôm lấy Lâm An Nhàn
đi
vào phòng ngủ.
Vào phòng ngủ, đem Lâm An Nhàn đặt lên giường, lập tức cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, sau đó nằm đè lên người Lâm An Nhàn, nâng mặt
cô
lên hôn
không
ngừng.
Vừa hôn, tay vừa trượt đến trước ngực Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghiêu há miệng ngậm lấy bầu ngực trắng như bông tơ, đầu lưỡi
không
ngừng liếʍ lêи đỉиɦ hoa đào, phát ra tiếng vang chậc chậc làm cho ai nghe xong cũng nóng hết cả người.
Lâm An Nhàn chỉ bị động thừa nhận, tuy rằng cũng cảm thấy thân thể nóng lên, nhưng vẫn
không
thể thích ứng loại quan hệ vi phạm đạo đức này.
Ngay lúc tâm lý của
cô
đang
không
ngừng chống cự cảm giác đó
thì
đột nhiên
cô
cảm nhận được tay Quý Văn Nghiêu lại duỗi vào giữa hai chân của mình, sau đó
một
chất dịch lạnh lẽo trơn tuột kia cũng theo đó chảy vào bên trong cơ thể mình, cảm giác lạnh thấu xương đó làm
cô
run rẩy
Lâm An Nhàn vội vàng nhỏm dậy hỏi: "anh
rót gì vào vậy?”
Quý Văn Nghiêu ngẩng đầu lên, tầm mắt chỉ nhìn được bầu ngực của Lâm An Nhàn,
một
bên ngực
đã
bị
anh
liếʍ mυ"ŧ đến sáng lấp lánh, quả
anh
đào chín mọng non mềm kia run rẩy, xinh đẹp vô cùng, khi nghe xong câu hỏi của
cô,
anh
mỉm cười
nói: " Hơi lạnh đúng
không?
không
sao. Lát nữa em
sẽ
nóng nhanh thôi, đây là thuốc bôi trơn mà
anh
nhờ bạn mang từ nước ngoài về, có hiệu quả cực tốt trong việc thúc đẩy ham muốn."
nói
xong lại vùi đầu sang bên kia, cũng là há miệng bắt đầu liếʍ mυ"ŧ.
Thúc đẩy ham muốn? Đó
không
phải là thuốc kí©ɧ ɖụ© sao! Lâm An Nhàn oán hận nhìn gã đàn ông
đang
vùi đầu vào ngực mình
không
ngừng liếʍ hôn,
không
thể tin được
anh
ta lại có thể bỏ thuốc hại mình!
Lúc này Quý Văn Nghiêu lại đem thứ đó rót vào bên trong thân thể của Lâm An Nhàn, bên trong
một
ít, sau đó lại sờ sờ vào cửa mật huyệt, thỉnh thoảng còn nắm
nhẹ
hạt châu nho
nhỏ
kia, xoay tròn,
một
hồi lâu mới vươn ngón tay vào đâm nhè
nhẹ
rồi rút ra, sau đó lại bỏ thêm
một
ngón tay, môi cũng bắt đầu rắc những nụ hôn
nhỏ
vụn lên chiếc bụng phẳng của Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn cảm thấy đầu mình bắt đầu choáng váng, thân thể cũng càng ngày càng nóng, mồ hôi tuôn càng lúc càng nhiều, có chút khó khan khi kiềm lại tham muốn vặn vẹo thân thể.
Quý Văn Nghiêu cười khẽ: "Có phải có cảm giác
không, chờ thêm chút nữa cảm giác
sẽ
càng tăng thêm!”
nói
xong cũng tách hai chân Lâm An Nhàn, dùng đầu lưỡi bắt đầu tách hoa huy*t ra hai bên, sau đó lại đem đầu lưỡi
nhẹ
đâm vào nơi chật hẹp, thỉnh thoảng còn dùng sức liếʍ mυ"ŧ hạt châu nhạy cảm kia.
Lâm An Nhàn tuy cảm thấy thẹn, nhưng cảm giác tê dại kia
không
ngừng truyền khắp toàn thân,
côchưa bao giờ thể nghiệm qua loại cảm giác nửa như thống khổ nửa như vui vẻ, trong lúc thất thần,
không
kiềm chế được bắt đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ. Rơi vào trong tai Quý Văn Nghiêu quả thực giống như tiếng nhạc từ trời cao, càng thêm ra sức hầu hạ, lại đem thuốc bôi trơn kia rót thêm
một
ít.
Lạnh như băng và nóng như lửa, hai cảm giác kí©h thí©ɧ đó làm cho Lâm An Nhàn
không
chịu nổi, thở gấp ưỡn cong thân thể bắt lấy tóc của Quý Văn Nghiêu: "anh
đừng giày vò tôi nữa."
Quý Văn Nghiêu cũng
không
khá hơn chút nào, chỉ là vẫn cố nén, đêm nay
anh
nhất định phải làm cho Lâm An Nhàn trải nghiệm cảm giác khoái hoạt nhất của phái nữ!
Ôm chầm thân thể nóng bỏng như lửa của Lâm An Nhàn kéo sát vào chính mình, thấp giọng hỏi: "Khó chịu lắm đúng
không
? Ngoan, chờ
một
chút, lập tức cho em."
nói
xong cúi đầu xuống muốn hôn Lâm An Nhàn.
tuy rằng ý thức
hiện
giờ của Lâm An Nhàn khá mơ hồ và mờ mịt, nhưng cũng biết
không
thể để cho Quý Văn Nghiêu hôn mình, vì thế thuận thế tựa đầu lên bờ vai của
anh, tránh thoát nụ hôn này.
Quý Văn Nghiêu nở nụ cười: "Chê bẩn à?
không
cho hôn
thì
anh
không
hôn, để
anh
sờ sờ nào.”
Sau đó đưa tay xuống nơi giữa hai chân Lâm An Nhàn, cảm nhận được
một
mảnh ấm áp ẩm ướt,
cô
đãchuẩn bị xong!
"An Nhàn, em
đã
sẵn sang rồi, nằm xuống nào, chúng ta làm từ từ.”
nói
xong giúp đỡ
cô
nằm về
trên
giường, Quý Văn Nghiêu nâng đôi chân Lâm An Nhàn lên, sau đó cầm vật cương cứng của mình bắt đầu cọ sát, đâm vào bên ngoài, thẳng đến khi Lâm An Nhàn theo bản năng nâng thắt lưng lên hùa theo hành động của mình,
thì
mới đột nhiên đâm mạnh
một
cái, đem toàn bộ vật của mình chen sâu vào.
Ban đầu Lâm An Nhàn vẫn đau đến nhíu mày, nhưng cảm giác tê dại, căng đầy từ bên trong truyền đến, cảm giác đó mới khó kiềm chế hơn cơn đau, chỉ có thể
không
ngừng vặn vẹo thắt lung, muốn nhanh chóng thoát khỏi
sự
hành hạ này.
Ánh mắt Quý Văn Nghiêu sáng đến dọa người, nắm lấy bầu ngực sữa trắng tròn, chậm rãi vê nắn điểm hồng
trên
đó.
Lâm An Nhàn thống khổ mở mắt ra nhìn Quý Văn Nghiêu, há miệng thở dốc lại
không
nói
nên lời.
Quý Văn Nghiêu áp sát lên người Lâm An Nhàn, thanh
âm
có chút khàn khàn: "Muốn
nói
cái gì, có phải muốn
anh
mạnh hơn
một
chút
không?”
Lâm An Nhàn đỏ mặt nhìn Quý Văn Nghiêu nửa ngày, cuối cùng bụm mặt gật gật đầu.
Quý Văn Nghiêu đẩy tay Lâm An Nhàn ra, cười
nói: "Cục cưng của
anh, chỗ đó của em siết
anh
chặt như thế, là
không
muốn
anh
rút ra sao?”
"anh
đừng
nói
nữa!" Lâm An Nhàn
thật
sự
muốn mình ngất xỉu ngay lập tức.
Quý Văn Nghiêu cũng
đã
kiềm chế đến cực hạn, nên
không
tiếp tục
nói
đùa nữa, bắt đầu đâm mạnh, từng phát từng phát như đóng cọc, mỗi lần đâm vào đều mạnh và sâu hơn lần trước, tốc độ cũng dần dần tăng lên, Lâm An Nhàn có chút chịu
không
nổi, nắm chặt cánh tay Quý Văn Nghiêu muốn
anh
chậm lại, nhưng
không
nghĩ tới lại khơi dậy hứng thú của
anh, chẳng những đâm nhanh hơn, mạnh hơn, còn cúi đầu ngậm mυ"ŧ bầu ngực của Lâm An Nhàn
Lâm An Nhàn bị Quý Văn Nghiêu làm cả người tê dại, thân thể cũng đong đưa
không
ngừng, muốn đưa tay đẩy
anh
ra, nhưng hoàn toàn
không
còn chút hơi sức, cảm thấy trái tim
cô
đập càng lúc càng nhanh như muốn thoát ra khỏi l*иg ngực, cảm giác đè nén đó, làm cho
cô
muốn phát điên.
Quý Văn Nghiêu cũng điên rồi, tuy
anh
đang
nằm đè lên người Lâm An Nhàn, bên dưới
đang
dính sát vào nhau, đâm sâu rồi rút ra, nhưng chỉ cảm thấy vẫn chưa đủ gần, chưa đủ thân mật.
Vì thế tạm thời ngừng lại, kéo Lâm An Nhàn
đang
mơ mơ màng màng dây, bế lên, ôm đến
trên
giường, để
cô
dang rộng hai chân ngồi lên người mình, ưỡn cao thắt lưng, bắt đầu cuộc chiến mới. Tay
anh
kéo đầu
cô
xuống, thanh
âm
khan đặc: “An Nhàn, em nhìn xem, chúng ta
đang
làʍ t̠ìиɦ như thế nào.”
Lâm An Nhàn cúi đầu, chỉ nhìn thoáng qua nơi dính chặt vào nhau của hai người, lập tức xấu hổ đến quay đầu: "anh
đừng như thế!"
Quý Văn Nghiêu vừa suýt xoa vừa cười: "An Nhàn,
anh
thực
sự
yêu
em, hứa với
anh, đừng rời khỏi
anhcó được
không?"
Lâm An Nhàn làm sao có thể gật đầu, mím chặt môi đè nén cảm giác tê dại kia lại đến nữa.
Quý Văn Nghiêu thấy thế, tiếp tục xoay người đem
cô
đè dưới thân mình, thả chậm tốc độ chậm rãi cọ xát, nhất quyết phải buộc Lâm An Nhàn gật đầu: "
không
hứa đúng
không? Vậy chúng ta cứ dính vào nhau như thế này luôn!”
Lâm An Nhàn
đã
bị Quý Văn Nghiêu ép buộc đạt tới đỉnh mấy lần, nhưng
anh
vẫn
không
ngừng cọ sát, thân thể
cô
đã
gần như mất hết cảm giác, mềm nhũn như
không
xương, chỉ có thể mặc cho Quý Văn Nghiêu tùy ý bài bố.
"anh
buông tha cho tôi
đi." Giọng của Lâm An Nhàn
đã
mỏi mệt đến cực điểm.
“Nhưng em vẫn chưa hứa với
anh
mà." Quý Văn Nghiêu cũng
đang
cố kiềm chế, quyết tâm phải đạt đến mục đích cho bằng được.
Lâm An Nhàn quay đầu sang
một
bên, hơi thở mong manh đáp: "anh
thích thế nào
thì
cứ làm thế ấy
đi.”
Quý Văn Nghiêu nghe xong bật cười lớn, tiếp theo giống như muốn dùng hết tất cả sức lực
trên
người, đâm điên cuồng, như muốn chết luôn
trên
thân thể
cô. Lâm An Nhàn tuy rằng
đã
vô lực nhưng cũng bị hành động của
anh
làm lêи đỉиɦ
một
lần nữa.
Lúc này Quý Văn Nghiêu cảm nhận được từ bên trong hoa huy*t của Lâm An Nhàn,
không
ngừng vặn xoắn, siết chặt lấy vật của
anh, vì thế dùng hết sức đâm sâu vào những nhát cuối cùng, sau đó cơ thể rung lên như bị điện giật, nằm đè lên người Lâm An Nhàn phun hết vào cơ thể của
cô.
Hai người nằm gối đầu vào nhau, qua
một
hồi lâu Lâm An Nhàn vô lực
nói: "Sao
anh
vẫn chưa chịu ngồi dậy?”
Quý Văn Nghiêu ôm Lâm An Nhàn lật trở lại: “Để em đè
anh
được
không?”
Lâm An Nhàn
không
còn sức để so đo với tên lưu manh này, chỉ mệt mỏi rơi vào giấc ngủ.
Quý Văn Nghiêu sợ Lâm An Nhàn
không
thoải mái, ôm
cô
hôn hôn sờ sờ thêm
một
lát, sau đó rút ra, đỡ
cô
nằm ngay ngắn, rồi dùng khăn giấy lau sơ sài, sau đó ôm chặt Lâm An Nhàn vào lòng cũng ngủ
thậtsay.
Lâm An Nhàn từ từ mở mắt ra, đẩy Quý Văn Nghiêu
đang
gần như đem cả thân thể nằm đè lên người mình xuống, ngồi dậy đưa mắt nhìn chung quanh, ngây người
một
lát mới nhớ ra mình
đang
ở chỗ nào.
Xuống giường tập tễnh nhặt quần áo của mình lên mặc vào, cảm thấy thắt lung vừa mỏi vừa đau, cúi đầu lại thấy trước ngực mình xanh tím
một
mảnh, trong lòng cảm thấy khó chịu
không
thôi.
Quý Văn Nghiêu cũng tỉnh, nằm nghiêng người nhìn
cô
cười: “Sao lại dậy sớm như thế, hôm qua
khôngmệt à?"
Sắc mặt Lâm An Nhàn tối sầm: “anh
mau đưa tôi về, gần sáu giờ sáng rồi.”
“Sao lại dùng thái độ đó với
anh,
anh
có chỗ nào làm em
không
hài lòng?"
“Chỗ nào tôi cũng
không
hài lòng, nɠɵạı ŧìиɧ thế này, ai có thể hài lòng chứ!” Lâm An Nhàn lạnh lùng.
Quý Văn Nghiêu sao có thể chịu được khi
cô
như thế này, trực tiếp xuống giường
đi
đến bên người Lâm An Nhàn hỏi: "Hôm qua
không
phải đều tốt lắm sao, ngủ mới thức nên còn bực bội à?”
“anh
mặc quần áo vào trước rồi hãy đến
nói
chuyện với tôi!”
Quý Văn Nghiêu trở lại tìm chiếc quần đùi mặc vào: “Như thế này có thể
nói
chuyện với em được chưa? An Nhàn, em làm sao thế, hôm qua em
đã
chấp nhận
anh
rồi, em
không
nhớ sao? Em thích
anh, có cảm giác với
anh, em quết hết rồi sao?
Lâm An Nhàn cũng
không
thèm nhìn Quý Văn Nghiêu, chỉ
nói: "Có cảm giác? Tôi thấy
anh
mới là người mất trí nhớ,
rõ
ràng là
anh
bỏ thuốc tôi, dùng loại thuốc đáng kinh tởm đó, nếu
không
sao tôi lại trở nên như thế?”
Quý Văn Nghiêu nghe xong nhìn Lâm An Nhàn chăm chú,
một
lúc
thật
lâu mới trầm giọng
nói: "Em làm thế là muốn ăn xong rồi bỏ chạy? Em lại đây với
anh!”
nói
xong, đem Lâm An Nhàn kéo đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra, lấy từ bên trong
một
chai nước suối, sau đó đem Lâm An Nhàn bế lên
trên
quầy, đem quần và qυầи ɭóŧ của
cô
kéo hết xuống, sau đó mở nắm chai nước, đổ vào lòng bàn tay rồi nhấn vào chỗ kín của
cô.
Lâm An Nhàn bị lạnh đến sợ run cả người, giãy dụa muốn xuống dưới: "Quý Văn Nghiêu,
anh
lại nổi điên gì nữa vậy!"
Quý Văn Nghiêu lại giữ chặt Lâm An Nhàn
không
cho
cô
đứng lên, cởϊ qυầи mình xuống, đem vật kia chen vào, nâng chân Lâm An Nhàn nên,
không
có hảo ý
nói: "Loại thuốc đáng kinh tởm? An Nhàn, hôm qua
anh
chỉ cho em dùng nước khoáng thôi, phản ứng của em hoàn toàn chính là cảm giác chân thực của em, vì sợ em
không
thừa nhận, nên bây giờ chúng ta thử lại
một
lần nữa. Sao em
không
suy nghĩ, nếu là thuốc, sao
anh
có thể dùng miệng để rót vào?”
nói
xong trực tiếp đâm thẳng vào bên trong thân thể của Lâm An Nhàn, sau đó
không
hề ngừng lại,
không
hề cho
cô
có cơ hội suy nghĩ, điên cuồng chạy nước rút.
Lâm An Nhàn ngay cả đường phản kháng cũng
không
có, chỉ choáng váng mặc cho Quý Văn Nghiêu muốn làm gì
thì
làm,
cô
bị chân tướng của
sự
thật
làm dọa đến ngây người, chẳng lẽ những biểu
hiệncủa mình hôm qua hoàn toàn là do mình muốn, hoàn toàn
không
hề có tác dụng của ngoại lực? Những cảm giác sảng khoái đến tận trời kia đều do Quý Văn Nghiêu mang đến?
cô
làm sao cũng
không
thể tiếp nhận được
sự
thật
này, nhưng phản ứng
hiện
giờ của thân thể
cô, làm cho
cô
có muốn
không
tin cũng
không
được!
Quý Văn Nghiêu vừa đâm sâu vào vừa gấp rút
nói: "An Nhàn, em có cảm nhận được
không? Em lại ướt nữa rồi,! Loại cảm giác này, loại cảm giác này chỉ có Quý Văn Nghiêu
anh
mới có thể mang đến cho em! An Nhàn,
anh
đã
bỏ biết bao công sức mưới làm cho em hòa tan cùng
anh, sao em có thể nhẫn tâm phủ nhận tất cả những cảm xúc tối qua của chúng ta chứ?”
Cảm giác là
không
thể lừa được người, Lâm An Nhàn biết thân thể mình
đã
hoàn toàn phản bội Phó Minh Hạo,
sự
thật
này lập tức
đã
làm cho
cô
cảm thấy cực kì khó chịu.
"Đừng nghĩ đến
anh
ta
hiện
giờ là Quý Văn Nghiêu
anh
đang
làʍ t̠ìиɦ với em!" Quý Văn Nghiêu xoay đầu Lâm An Nhàn lại, bắt buộc
cô
nhìn thẳng vào mình, thấy ánh mắt Lâm An Nhàn rơi
trên
mặt mình
thì
hung phấn đến mức
không
kiềm chế được, bắt đầu gia tăng tốc độ, đâm
thật
mạnh vào, sau đó run rẩy cả người, lặng
một
lsuc mới bắt đầu thả lỏng thân thể.
Quý Văn Nghiêu buông Lâm An Nhàn ra, ôm
cô
nói: "đi
tắm trước
đi,
anh
làm cho em chút thức ăn, sau đó
sẽ
đưa em về!”
Lâm An Nhàn thẫn thờ bị Quý Văn Nghiêu đẩy tới toilet, mở nước tắm rửa lại cầm quần áo mặc vào.
Quý Văn Nghiêu làm chút cháo, lại xào them hai món nữa, nhìn Lâm An Nhàn đem cháo uống xong mới đứng dậy
đi
thay quần áo, sau đó đưa Lâm An Nhàn quay về nhà họ Phó.
Khi về đến cửa chung cư
đã
là tám giờ.
"An Nhàn,
anh
biết em nhất thời
không
tiếp nhận được, nhưng
anh
xin em hãy nghiêm túc đối với quan hệ cùng tình cảm của chúng ta.
anh
vẫn là câu
nói
đó,
anh
cho em thời gian để em tìm cách ly hôn với Phó Minh Hạo, nhưng
không
được quá lâu,
anh
không
nhẫn nại nỗi khi người
anh
yêu
ở trong nhà người khác, nên em phải ngoan
một
chút."
Lâm An Nhàn liếc mắt nhìn Quý Văn Nghiêu, đối với những lười
nói
vô liêm sỉ của
anh
đã
không
muốn lãng phí sức lực để phản bác, chỉ trầm mặc xuống xe về nhà.
Quý Văn Nghiêu nhìn theo Lâm An Nhàn bước vào cổng, sau đó lấy di động gọi
đi, khi đầu bên kia bắt mày, Quý Văn Nghiêu cong môi, giọng mang ý cười: "Chị hai, chỗ của tôi người ta vừa đến chào hàng mấy chiếc xa, tôi cho người đón chị qua xem thử nhé.”
Đầu bên kia điện thoại Phó Lệ Na cực kỳ cao hứng: "
thật
sao, Văn Nghiêu à, cậu làm việc năng suất quá, chị
không
biết nên cảm ơn em như thế nào mới đúng đây.”
"Cảm tạ cái gì, đều là chuyện mà tôi phải làm. Nhưng nếu chị thực
sự
muốn mua, tôi nghĩ, chị nên bàn với
anh
rể về số lượng xe cần mua, tôi nhất định
sẽ
giúp chị mua với giá thấp nhất.”
Phó Lệ Na hào phóng
nói: "không
cần thương lượng, Văn Nghiêu, cậu chỉ cần cho chị
một
con số, rốt cuộc là cần bao nhiêu tiền."
Quý Văn Nghiêu suy nghĩ
một
chút mới trả lời: "Thấp nhất cũng phải 36 vạn, đây
đã
là giá vốn, nhưng phải chính tôi ra mặt liên hệ mới được."
Tự dưng được ngợi ra bốn chục ngàn đồng, trong lòng Phó Lệ Na vui mừng
không
kể xiết: "Được, nhờ cậu giúp rồi, 36 vạn đó chị có thể chuyển
một
lần, chút tiền
nhỏ
lẻ đó chị lo được nhanh mà!”
Quý Văn Nghiêu lặng lẽ cười lạnh: Chút tiền
nhỏ
lẻ?
anh
thật
đúng là muốn xem thử vợ chồng Phó Lệ Na đến cuối cùng có còn được ‘chút tiền lẻ’ đó hay
không!