Chương 30

Phó Lệ Na

đi

theo Quý Văn Nghiêu xem xe,



ta làm sao biết cái gì tốt cái gì

không

chứ, mới nhìn chiếc xe mới tinh

đã

cao hứng như thấy cả núi vàng lấp lánh trước mắt, nghe Quý Văn Nghiêu

nói

gì cũng gật gù như gà mổ thóc. Cuối cùng, Phó Lệ Na quyết định mua chiếc xe trộn xi măng tự động vì Quý Văn Nghiêu bảo loại này tiền thuê

sẽ

cao nhất trong tất cả các loại xe.

“Quý tổng, nếu ngài

không

đến đây

thì

tôi

sẽ

không

đưa ra cái giá này đâu, vị này

thật

sự

là người thân của ngài?”

“Tớ biết mà, coi như tớ nợ cậu nhé, đây là chị họ của tớ nên tớ phải ra mặt giúp chị ấy rồi.” Quý Văn Nghiêu vừa nhìn Phó Lệ Na ký tên thanh toán, vừa mỉm cười

nói

chuyện cùng đại diện bán xe.

Phó Lệ Na nghe vậy cao hứng

không

thôi, như vậy chứng tỏ chiếc xe này mua

không

bị hố, giá này

thậtsự

là thấp nhất!

Mua xe xong, Quý Văn Nghiêu lại đưa Phó Lệ Na về.

“Văn Nghiêu, chị muốn về chỗ của mẹ chị, nếu cậu

không

bận việc gì

thì

ghé nhà mẹ chị ăn cơm tối rồi hẵng về!”

trên

mặt Quý Văn Nghiêu

không

hề biểu

hiện

gì lạ, nhưng trong lòng lại

đang

chờ câu

nói

này: “Vậy cũng được, nhưng lại quấy rầy dì dượng Hai nữa rồi.”

“Gì mà quấy rầy, cậu giúp chị tiết kiệm

không

biết bao nhiêu tiền,

một

bữa cơm cậu có khả năng ăn hết được bao nhiêu. Tới nhà cậu cứ nghỉ ngơi chờ chị mua đồ ăn v, cả nhà chúng ta tối nay ăn đại tiệc!”

Phó Lệ Na

nói

xong điện thoại cho Vương Thu Dung báo mình cùng Quý Văn Nghiêu ghé qua ăn tối.

Vừa vào cửa, Phó Lệ Na liền hỏi: “Mẹ, An Nhàn có nhà

không?”

“Có, còn ngủ trong phòng. Hôm qua trực đêm

không

biết nó về lúc nào, bố mẹ đều ngủ say, con có việc gì sao?”

Phó Lệ Na nghe Vương Thu Dung trả lời, trong lòng nổi lên tính toán, nhân cơ hội hôm na,



ta muốn dò xét thử xem Lâm An Nhàn có ý nɠɵạı ŧìиɧ hay

không, vì thế

nói: “Mấy giờ rồi còn ngủ, muốn ngủ cả ngày mới đủ à?”

Vương Thu Dung đưa hai người vào nhà, vội xua tay

không

cho Phó Lệ Na lớn tiếng: “Đừng làm ồn, An Nhàn

đã

sớm dậy từ lâu, lúc sáng mẹ thấy nó từ toilet

đi

ra. Do giữa trưa Minh Hạo trở về nên vợ chồng vẫn ở trong phòng, con đừng

nói

lung tung.”

Nếu Minh Hạo

đã

về, hôm nay

không

thể diễn thử, tiếc

thật! Phó Lệ Na tạm thời buông tha ý tưởng, cầm túi xách đứng dậy

nói: “Con

đi

siêu thị mua chút hải sản.”

Nghe mẹ con Vương Thu Dung

nói

chuyện, Quý Văn Nghiêu lập tức đứng ngồi

không

yên, ban ngày ban mặt hai người bọn họ ở

một

mình trong phòng lâu như thế là sao? Làm gì trong đó?

hiện

tại

anh

ta ý thức được

một

vấn đề, Lâm An Nhàn cùng Phó Minh Hạo ở mọi thời điểm đều có thể danh chính ngôn thuận lên giường với nhau, còn

anh

ta dù

không

đồng ý hay tức tối

thì

có thể làm được gì!

Sau lần Phó Minh Hạo say rượu vô tình tiết lộ tình trạng thân thể Lâm An Nhàn,

anh

lập tức để ý cẩn thận, thậm chí còn tìm bác sĩ để tư vấn,

thì

được biết đa số do bị ảnh hưởng tâm lý, tốn biết bao công sức mới nghĩ ra biện pháp ý tưởng giúp



chữa khỏi, lúc ấy,

anh

chỉ

không

muốn



bị tội khi

khôngđược thõa mãn

trên

giường nên mới có ý định giúp

cô. Nhưng bây giờ hai người bọn họ đóng cửa nhốt nhua trong phòng, mình hao hết công sức để chữa trị cho bảo bối nhà mình tốt lên, rồi lại để cho thằng đàn ông khác ngồi mát ăn bát vàng?

Phó Minh Hạo xứng sao! Quý Văn Nghiêu càng nghĩ

thì

lửa giận trong lòng càng cháy phừng phừng, nhìn người nhà họ Phó như cái gai trong mắt, hận

không

thể đá mấy cú. Vì thế thâm trầm

nói: “anh

họ về rồi sao? Đúng lúc quá, cháu có việc muốn tìm

anh

ấy.”

Vương Thu Dung đau lòng con trai

đi

công tác mệt nhọc, muốn Phó Minh Hạo nghỉ ngơi

thật

tốt, cười ha ha hỏi: “Chuyện gì? Nếu

không

quan trọng để tới giờ cơm rồi

nói

luôn.”

Quý Văn Nghiêu chỉ

nói: “Bạn cháu muốn nhập khẩu

một

lượng lớn rượu ngoại, phỏng chừng thu lời khoảng năm sáu mươi vạn… Chuyện này

nói

lúc nào cũng được,… Nhưng năm giờ chiều nay cậu ta phải lên máy bay

đi

công tác rồi,

hiện

tại

không

bàn chắc phải đợi mấy tháng sau.”

Vương Thu Dung lập tức sốt ruột: “Kiếm được nhiều như vậy? Để dì gọi Minh Hạo, đây là đại

sự

mà!”

Lâm An Nhàn ngồi nhìn Phó Minh Hạo ngủ say

trên

giường, nhớ đến vừa rồi



đã

từ chối đòi hỏi của Phó Minh Hạo, hai người

đã

rất lâu

không

sinh hoạt chuyện vợ chồng, nguyên nhân thứ nhất là do

côkhông

muốn, hai là cả ngày Phó Minh Hạo theo Quý Văn Nghiêu uống rượu say bí tỉ đến khuya mới về. Nhưng vừa rồi



ràng

không

lý do cự tuyệt nữa, mình vẫn là đẩy

anh

ấy ra,



thực

sự

không

thể sau khi lên giường với người đàn ông khác xong lại có thể ung dung phát sinh quan hệ với Phó Minh Hạo, cho nên

hiện

tại trong lòng



rối tung cả lên.

Lại nghĩ đến mối quan hệ mập mờ giữa mình và Quý Văn Nghiêu, dù

không

tình nguyện nhưng cũng là phản bội, huống chi mình lại còn có phản ứng sinh lí, hưởng thụ và trải nghiệm cảm giác này.

không

thể phủ nhận chuyện đó

đã

làm



rung động, cùng làm cho



biết

thì

ra chuyện quan hệ nam nữ có thể tìm hoan mua vui

không

cần đau đớn như thế.

Hơn nữa,

hiện

tại



vẫn chưa tìm được cách để thoát khỏi Quý Văn Nghiêu, lại khó có thể đáp ứng nhu cầu của Phó Minh Hạo, vì lúc Phó Minh Hạo đυ.ng chạm,



vẫn sợ hãi, khẩn trương. Hơn nữa, nếu bại lộ



sao có thể đối mặt những lời chỉ trích cùng thóa mạ của mọi người!

“Minh Hạo, Minh Hạo, mau dậy!”

Lâm An Nhàn nghe Vương Thu Dung kêu, khẽ lay người Phó Minh Hạo.

“Sao vậy, mới ngủ

một

chút

đã

kêu, mẹ

anh

bị gì thế!” Kỳ

thật, Phó Minh Hạo mơ màng nghe Vương Thu Dung kêu, nhưng vì quá buồn ngủ nên

không

muốn quan tâm.

“Em nào biết,

anh

ra xem có chuyện gì.”

Phó Minh Hạo bất đắc dĩ đứng lên.

“Con nghe rồi, mẹ đừng kêu nữa!”

Thay đổi quần áo, Phó Minh Hạo nhìn Lâm An Nhàn cười: “Bà xã, tối nay

không

được từ chối

anh, cơm nước xong

anh

tắm rửa, em dọn dẹp xong

thì

mau vào phòng.”

Lâm An Nhàn cười gượng gạo,

không

trả lời, ngồi

một

hồi

thì

đi

ra ngoài nấu cơm.

Mới ra khỏi phòng,

đã

bị Quý Văn Nghiêu đứng ở cửa toilet ngăn cản.

Lâm An Nhàn bị

anh

dọa làm giật bắn mình,

không

hiểu tại sao Quý Văn Nghiêu lại đột nhiên chạy tới nhà họ Phó, làm bộ như

không

phát

hiện

đi

qua.

Quý Văn Nghiêu túm lấy Lâm An Nhàn đẩy mạnh vào trong toilet, sau đó khóa cửa lại.

không

gian

nhỏ

hẹp càng làm Lâm An Nhàn bất an, đẩy đẩy người Quý Văn Nghiêu

đang

dán sát vào mình, giọng

nhỏ

đến mức

không

còn

nhỏ

hơn được nữa: “Mau để tôi ra ngoài,

anh

muốn hủy hoại tôi phải

không?”

“Từ trưa đến giờ em cùng

anh

ta ở trong phòng làm gì, mau giải thích



ràng.” Quý Văn Nghiêu tức giận.

“Cái gì cũng

không

làm, Minh Hạo về nhà liền ngủ, tôi

không

lừa

anh, mau để tôi ra ngoài!”

Quý Văn Nghiêu nghiến răng: “anh

không

tin, làm gì có chuyện hai người ở riêng với nhau mà

khônglàm gì, nó

không

phải đàn ông sao?”

“Thực

sự

không

có,

anh

không

tin tôi tôi cũng

không

biết

nói

sao nữa.” Lâm An Nhàn gấp đến độ muốn khóc.

Lúc này, Quý Văn Nghiêu đưa tay đến ngang ngược luồn vào bên trong qυầи ɭóŧ của Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn bị dọa muốn ngất xỉu, vung tay bắt lấy tay Quý Văn Nghiêu,

không

cho

anh

ta động: “anhlàm gì, buông ra!”

“anh

muốn xem thử em có

nói

thật

hay

không!”

nói

xong hất tay Lâm An Nhàn ra, trực tiếp sờ vào nội y của

cô, cảm giác bên trong khô mát mới yên tâm.

“Tôi

đi

được chưa, còn muốn gì nữa? Những dấu vết

anh

để lại

trên

người, tôi có gan làm gì!” Lâm An Nhàn đột nhiên nhớ chuyện này có thể làm Quý Văn Nghiêu tin, nhưng vừa tức vừa sợ nên thanh

âm

có chút run run.

Quý Văn Nghiêu định buông tha cho Lâm An Nhàn, nhưng bất chợt nghĩ lại, qυầи ɭóŧ

thì

có thể thay bất cứ lúc nào mà. Nhưng nghe Lâm An Nhàn

nói, liền xốc quần áo



lên, nhìn bộ ngực trắng như tuyết có từng mảng xanh tím loang lổ, khóe miệng hơi có ý cười, sau đó ngồi xổm xuống nhìn thấy hai đùi cùng đỏ đỏ xanh xanh, đầu óc nóng lên, bắt đầu dùng sức cắn

một

cái, sau đó lại liếʍ liếʍ hôn hôn như an ủi, khi đứng lên

thì

mặt

đã

cười

thật

tươi.

Lâm An Nhàn đau đến mức suýt xoa,: “Quý Văn Nghiêu,

anh



một

tên biếи ŧɦái!”

“đã



anh

rồi

thì

em đừng hòng chơi trò bắt cá hai tay, lần này em ngoan ngoãn nên

anh

không

làm khó dễ em nữa, ra ngoài

đi.”

Lâm An Nhàn mở cửa ngó trái ngó phải, thấy

không

có người vội vàng bước

đi, tới phòng khách

thì

gặp Phó Minh Hạo

đang

cao hứng

nói

chuyện điện thoại. Còn Vương Thu Dung

đang

loay hoay trong bếp, mới yên lòng thở hắt ra.

Đột nhiên, cảm thấy mông mình vừa bị ai đó véo

một

cái, lập tức xoay người lại đúng lúc Quý Văn Nghiêu

đi

qua người mình, Lâm An Nhàn vừa tức vừa hận, tìm nơi cách xa Quý Văn Nghiêu ngồi xuống.

Phó Minh Hạo đứng bên cửa sổ điện thoại. Quý Văn Nghiêu cười híp mắt nhìn Lâm An Nhàn

không

hề chớp mắt, dù cúi đầu làm ngơ



vẫn cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Quý Văn Nghiêu dính chặt vào người mình.

“Văn Nghiêu, tôi

đã

báo giá với Vương tiên sinh, cậu xem chuyến này có thành

không?” Phó Minh Hạo điện thoại xong, ngồi xuống bên cạnh Quý Văn Nghiêu bắt chuyện.

Ánh mắt Quý Văn Nghiêu vẫn cố định ở chỗ cũ, thuận miệng

nói: “Thành hay

không

không

quan trọng, làm ăn

không

phải chỉ có

một

mình

anh

ta. Đúng lúc tối nay tôi có

một

cuộc tụ họp với bạn bè, cậu có muốn

đi

cùng hay

không, có rất nhiều người giàu có, có chức quyền để giao thiệp.”

Phó Minh Hạo nghe thấy thế liền hào hứng

không

thôi, nhưng lại sợ mình mới vừa về

đã

chạy ra ngoài xã giao tiếp

thì

Lâm An Nhàn

sẽ

không

vui, vì thế ngập ngừng liếc mắt nhìn Lâm An Nhàn ở đối diện

không

dám trả lời.

không

nghe Phó Minh Hạo trả lời, Quý Văn Nghiêu liếc mắt nhìn

anh

ta, khẽ cười: “Sợ chị dâu lo lắng sao, vậy

thì

mang chị ấy theo luôn, dù sao đều là người trong nhà, thỉnh thoảng họ cũng mang theo người nhà

đi

cùng.”

"Như vậy được

không, dù sao cũng là lần đầu tiên tôi đến đó."

“Tôi

nói

được là được, chị hai

đang

đi

mua thức ăn đúng

không, ăn cơm chiều xong chúng ta cùng

đi, nếu

không

sẽ

lãng phí tâm ý của chị hai.”

“Tốt, tốt, vậy

đi! An Nhàn, lát nữa em sửa soạn trang điểm

đi, tối chúng ta cùng

đi

cho biết.”

Lâm An Nhàn thấp giọng

nói: “Em

không

đi,

anh

cũng đừng

đi, mới về nên nghỉ ngơi nhiều.”

“Muốn nghỉ ngơi

thì

úc nào nghỉ ngơi

không

được? Văn Nghiêu có lòng nghĩ cho Minh Hạo,



làm vợ

không

hỗ trợ còn ngăn cản chuyện nó làm ăn? Minh Hạo muốn cho



đi

theo là để



đừng ghen tương lung tung? Tôi quyết định rồi, tối nay



đi

chung với Minh Hạo, nhớ chăm sóc nó cẩn thận,đàn ông con trai bươn chải bên ngoài vất vả lắm,



làm ơn chăm sóc nó, giữ mặt mũi cho nó với!” Vương Thu Dung từ trong bếp

đi

ra giáo huấn Lâm An Nhàn.

“Dì hai đừng mắng chị dâu như thế, chị ấy cũng chỉ muốn tốt cho

anh

họ thôi,

thật

ra mấy người bạn này của cháu đều là bạn thân, cũng

không

ít lần họ mang theo vợ con

đi,

không

cần khoa trương quá, tuy nhiên tôi nghĩ chị dâu cũng nên mặc chiếc váy lần trước tôi tặng.” Quý Văn Nghiêu thong thả bắt chéo chân chỉ điểm nhà họ Phó làm việc.

nói

đến tận đây, Lâm An Nhàn

không

còn lời nào phản đối, câm lặng đáp ứng.

Phó Lệ Na trở về vừa nghe lịch trình của ba người tối nay, nghi ngờ liếc nhìn Lâm An Nhàn,

không

phải



ta giở trò quỷ đòi

đi

theo đó chứ, nhưng lại

không

có căn cứ đành

đi

xử lý hải sản mới mua về.

Lúc ăn cơm, Phó Minh Hạo có vẻ sốt ruột, còn Quý Văn Nghiêu chậm rãi lột ăn xong hai con cua rồi lau tay, mới

nói: “Tôi thấy

anh

họ nôn nóng quá, vậy chị dâu thay quần áo, trang điểm

một

chút rồi

đi.”

Lâm An Nhàn đành buông đũa đứng dậy về phòng.

“Minh Hạo, em

đi

ra ngoài xã giao sao lại còn mang theo An Nhàn làm gì, là tự



ta nằng nặc đòi theo à?” Phó Lệ Na thấy Lâm An Nhàn vào phòng, lập tức hỏi Phó Minh Hạo.

“không

có, tại tiệc tối hôm nay ai cũng mang theo người nhà, Văn Nghiêu cũng

nói

không

sao, hơn nữa em vừa về lại ra ngoài xã giao vẫn nên mang An Nhàn theo

thì

tốt hơn.”

Phó Lệ Na còn

nói: “Em đó, đừng trách chị

không

báo trước, tri nhân tri diện bất tri tâm, cậu thường xuyên

đi

công tác nên phải đề phòng vợ mình

một

chút.”

“Chị hai, sao chị lại có thể

nói

năng tùy tiện như thế? Tính An Nhàn thế nào chị còn

không

hiểu sao, em thấy người nên chú ý là chị mới phải, đừng

nói

lung tung lỡ An Nhàn nghe được

sẽ

đau lòng lắm.”

“Hừ…. Em thích làm thằng đần

thì

kệ em, tính tình



ta thế nào làm sao chị biết chứ, chị cũng đâu có ở trong bụng



ta, chị

không

thèm quan tâm nữa cậu!” Phó Lệ Na thấy Phó Minh Hạo

không

nghe lời mình nên giận dỗi quay mặt

đi,

không

để ý đến

anh

ta nữa.

Quý Văn Nghiêu ra vẻ thờ ơ

không

quan tâm, nhưng trong lòng càng ghi hận Phó Lệ Na. Chỉ

một

lần thấy mình nắm tay An Nhàn

đã

vội quy chụp, chửi bới An Nhàn như vậy!

Lúc này, Lâm An Nhàn thay xong quần áo

đi

ra, bất ngờ thu hút ánh mắt mọi người. Ngoài hôm kết hôn



trang điểm ra,

không

có dịp nào trang trọng để An Nhàn chăm chút, hôm nay váy dài thướt tha, trang điểm

nhẹ, lập tức đem vẻ bề ngoài của



nổi bật rực rỡ hẳn lên.

Phó Minh Hạo đắc ý: “An Nhàn chỉ trang điểm chút xíu

đã

trở thành mỹ nữ, vợ tôi

thật

xinh đẹp!”

Phó Minh Hạo như vừa phát

hiện

bảo bối, tự hào nghĩ lát nữa ra ngoài

sẽ



không

ít mặt mũi!

Quý Văn Nghiêu cao hứng ngắm Lâm An Nhàn, vừa nghe Phó Minh Hạo

nói

như thế, tâm tình lập tức chìm xuống, đứng lên bỏ lại

một

câu: “Tôi

đi

lấy xe trước.”

Phó Minh Hạo cũng nhanh chóng mang theo Lâm An Nhàn xuống lầu.

Đến nơi, mới phát

hiện

đây là buổi tiệc buffect,

hiện

trường

đã

không

ít người đến.

Quý Văn Nghiêu giới thiệu Minh Hạo với vài bạn bè tán gẫu, liền mang Lâm An Nhàn đến nơi khác.

“Dẫn tôi lại đây làm gì, Minh Hạo còn bên kia.”

“anh

giới thiệu

một

số bạn bè với em,

anh

ta còn có thời gian rảnh để quan tâm em ở đâu sao?”

Lâm An Nhàn dừng lại: “Tôi

không

muốn làm quen với bạn bè của

anh, lại càng

không

muốn có bất cứ quan hệ nào với

anh!”

Quý Văn Nghiêu cũng ngừng lại, quay đầu nhìn Lâm An Nhàn: “anh

cực khổ tìm cách chữa trị cho em, em sung sướиɠ xong lại tìm cách để bỏ rơi

anh? An Nhàn, em có tin ngay bây giờ trước mặt mọi người,

anh

công khai quan hệ của chúng ta hay

không? Tốt nhất là em nên đối xử tốt với

anh, nếu

không

sẽkhông

có ai được tốt đẹp cả đâu.”

“Văn Nghiêu, thằng nhóc này sao bây giờ mới đến?” Đinh Triết thấy Quý Văn Nghiêu lập tức chạy lại chào hỏi.

Quý Văn Nghiêu cười

nói: “Có chút việc chậm trễ. Đinh Triết, bạn thân của

anh.”

“Bạn thân

thì

đúng rồi, nhưng tôi

không

có nhiều tiền như bọn họ đâu, chỉ là

một

kỹ sư bình thường, nhờ phúc của Văn Nghiêu mới được vào đây đấy.



là bạn

gái

Văn Nghiêu đúng

không,

đã

nghe danh



từ lâu.”

"nói

bậy gì đấy,



ấy

không

phải Dương Quân,



ấy là Lâm An Nhàn.” Quý Văn Nghiêu chỉnh lại cho đúng.

“A? Lâm An Nhàn ư, Lâm An Nhàn? Văn Nghiêu,

không

phải là Lâm An Nhàn đó chứ!” Đinh Triết giật mình. Tên Văn Nghiêu này

không

đi

cùng bạn

gái

lại dẫn theo vợ người ta đến đây là có ý gì, lại còn là người phụ nữ mà

anh

ta

đã

từng thích qua.

“Đúng vậy, là Lâm An Nhàn, chồng



ấy ở bên kia.”

Đinh Triết xấu hổ gật đầu cáo lỗi với Lâm An Nhàn. Thừa dịp Lâm An Nhàn

đi

toilet, giữ chặt Quý Văn Nghiêu hỏi: “không

phải cậu hận cả nhà bọn họ, sao còn lui tới thân thiết như thế” chẳng lẽ cậu muốn tìm cơ hội trả thù người ta? Thôi bỏ qua

đi

Văn Nghiêu à, dù sao Lâm An Nhàn cũng đâu có làm gì cậu, huống chi



ấy biết cậu giàu có thể này,



ấy nhất định hối hận

không

ít.”

“Ai

nói

tôi trả thù Lâm An Nhàn? Tôi muốn thu thập là nhà họ Phó, An Nhàn là người phụ nữ của tôi.”

Đinh Triết thiếu chút nữa bị sặc rượu: “nói

gì, cậu cùng



ta ngủ với nhau rồi hả? Vậy bạn

gái

cậu

thìsao, vả lại



gái

này

đã

gia đình, cậu sắm vai tình nhân hả?”

Quý Văn Nghiêu nghe xong nở nụ cười: “nói

chuyện văn minh chút

đi, cái gì gọi là ngủ với nhau, cái đó là tôi ngàn cầu vạn xin mới có được đó. Đinh Triết, cậu là bạn tốt nhất của tôi, nên tôi mới

nói

thực với cậu, tôi thích



ấy, hơn nữa nhất định

sẽ

làm



ấy ly hôn, đời này tôi chỉ có duy nhất mục tiêu đó.”

"Sau đó

thì

sao, cậu đem

một

gia đình hạnh phúc như thế làm tan nát, và rồi cậu tính sắp xếp Lâm An Nhàn thế nào? Văn Nghiêu, cậu cần phải hiểu, có những chuyện nên làm nhưng những chuyện vô nhân tính như thế

thì

tuyệt đối

không

nên làm.”

“Sao cậu cứ thích tạt nước lạnh vào mặt tôi thế? Nếu



ấy ly hôn

thì

đương nhiên tôi

sẽ

cưới



ấy, nếu

không

tôi tốn công sức nhiều thế để làm gì!”

Đinh Triết càng giật mình: “Cậu còn tính cưới



ấy? Ba mẹ cậu đồng ý sao, quan trong nhất là bản thân Lâm An Nhàn có đồng ý

không? Hơn nữa trước kia cậu

nói



ấy là chị dâu của Dương Quân, nếu mọi người biết chuyện này

thì

phải làm sao đây, rắc rối quá!”

Quý Văn Nghiêu

không

cho là đúng, nở nụ cười: “Hạnh phúc của tôi tự tôi định đoạt, về phần người khác nghĩ thế nào

không

liên quan đến tôi. Tư tưởng An Nhàn bị lễ tiết truyền thống ràng buộc, tôi phải chậm rãi hướng dẫn dạy dỗ



ấy từ từ.”

Đúng vậy, chậm rãi hướng dẫn…...

Đinh Triết nhìn Quý Văn Nghiêu lôi kéo Lâm An Nhàn giới thiệu với mọi người,

không

biết còn tưởng họ là

một

đôi, lại lắc đầu ngao ngán nhìn chồng Lâm An Nhàn ở bên kia liên tiếp nâng chén, người đàn ông kia quá trì độn.

Quý Văn Nghiêu đỡ Phó Minh Hạo say bất tỉnh nhân

sự

lên lầu. Lâm An Nhàn định lấy chìa khóa mở cửa, lại bị Quý Văn Nghiêu ngăn lại.

Mặc Phó Minh Hạo bất tỉnh ngồi dưới đất, Quý Văn Nghiêu ôm chầm Lâm An Nhàn hôn nồng nhiệt.

“Thực

sự

không

muốn để em

đi

chút nào, hay là đưa

anh

ta cùng về nhà chúng ta,

anh

tiếp tục hầu hạ em.” Quý Văn Nghiêu vừa

nói, vừa liếʍ đôi môi hồng mềm mại của Lâm An Nhàn.

“không, tuyệt đối

không

được!” Lâm An Nhàn liên tục lắc đầu.

Quý Văn Nghiêu buồn cười: “Em tưởng

thật

sao?

anh

đùa với em thôi, em mở cửa

đi.”

Lại nâng Phó Minh Hạo dậy, đưa

anh

ta về phòng, sau đó hỏi Lâm An Nhàn: “không

tiễn

anh

sao?”

Lâm An Nhàn đứng bất động bên giường.

Quý Văn Nghiêu thở dài: “Ai

nói

em cũng nghe, nhưng lại

không

nghe

anh

nói,

anh

đi, hôm khác ta lại bàn tiếp.”

Nghe tiếng cửa lớn đóng cửa, Lâm An Nhàn cũng đóng cửa phòng lại nhìn Phó Minh Hạo ngủ say,

mộtđêm

không

ngủ.

Phó Lệ Na rất nhanh hoàn tất thủ tục mua xe xong, phấn khởi liên hệ Tào Chí Dũng tìm người thuê.

không

quá ba ngày, Tào Chí Dũng cũng rất hiệu suất,

đã

tìm ra người đến thuê xe, nhưng trong lúc ký hợp đồng gặp chút trục trặc. Đối phương

yêu

cầu giấy phép vận hành xe. Bọn họ lại

không

có!

Phó Lệ Na vội vàng hỏi: “Giấy phép vận hành xe gì? Đều ở chỗ này, tôi cho thuê xe,

anh

trả tiền thuê là được rồi, còn đòi giấy phép gì nữa?”

Đối phương bất đắc dĩ: “Bà chị, xe hơi

thì

chạy đầy

trên

phố, nhưng đâu phải ai cũng tùy tiện làm taxi đúng

không?

không

thể, đúng

không, phải có bằng lái đúng

không?



cho thuê xe phải có giấy phép chứng minh xe của



hoạt động ổn định chứ, bằng

không

thì

làm sao làm ăn đây, lúc mua



khôngbiết sao? Sớm biết

không

có soạn sẵn giấy tờ đầy đủ

thì

tôi

đã

không

tới.”



không

biết, chưa từng nghe Quý Văn Nghiêu

nói

qua chuyện như thế này.

Chờ đối phương

nói

một

đống, hai người mới kịp phản ứng, vội vàng điện thoại cho Quý Văn Nghiêu.

“Tôi cũng quên mất chuyện này, nhưng dù sao cũng

không

phải chuyện lớn.” Quý Văn Nghiêu

nhẹnhàng bâng quơ giải thích, đem trình tự thủ tục và hợp đồng cho thuê

nói

cho Phó Lệ Na.

Vợ chồng Phó Lệ Na chạy vạy khoảng

một

tuần cũng

không

xong cũng

không

hiểu biết gì về vụ này, bởi vì chẳng những trình tự quá mức phức tạp, hơn nữa cũng

không

phải dễ dàng có thể làm được, mà lúc này ông chủ cửa hàng xe cũng gọi điện thoại tới hỏi bọn họ khi nào

thì

đến nhận xe.

“Bãi đỗ xe của chúng tôi bình thường chúng tôi chỉ giữ miễn phí

một

tuần, xe của



rất chiếm diện tích, nên từ tuần sau

sẽ

thu phí gửi xe.”

Phó Lệ Na lại hỏi phí bao nhiêu.

“Quen biết nên 150 đồng

một

ngày, nếu

không

phải lấy 200 đồng chúng tôi cũng

không

cho đậu.”

“Cái gì, 150 đồng, sao mấy người

không

đi

ăn cướp luôn

đi.” Phó Lệ Na hét ầm lên.

“Sao



lại

nói

như vậy, chúng tôi buôn bán xe chứ

không

phải bãi giữ xe, nếu ai cũng giống

cô,

thì

chỗ của tôi trở thành bãi đậu xe thuê luôn à?” Ông chủ cửa hàng

nói

xong liền cúp điện thoại.

Phó Lệ Na ngã ngửa, mua xe hết 40 vạn,

hiện

tại cho thuê

không

được, còn mất 150 đồng

một

ngày,

một

tháng mất hơn bốn ngàn, gấp muốn điên.

Suy

đi

nghĩ lại, chỉ có thể tìm Quý Văn Nghiêu giúp đỡ.

Sau khi, nhận điện thoại của Phó Lệ Na, Quý Văn Nghiêu thư thái nhìn đám mây lửng lờ ngoài cửa sổ, ngữ điệu rất là sầu lo: “Haiiz, là do tôi lo lắng

không

chu toàn. Nhưng

không

phải

không

có biện pháp, chuyện hợp đồng cho thuê

không

lo được cũng

không

sao, bởi bên tôi có biện pháp khác

không

cần công chứng bên chính quyền thành phố, nhưng

không

biết chị tin tôi hay

không

thôi.”

“Tin chứ, chị

không

tin cậu còn tin ai. Văn Nghiêu, cậu giúp chị

đi.”

“Hay chị đem xe trực thuộc danh nghĩa công ty tôi, như vậy có thể danh chính ngôn thuận cho thuê, tiền thuê

thì

chị giữ, chị thấy sao.”

Nghe xong, Phó Lệ Na vui vẻ nhếch lông mày: “Ý này hay. Văn Nghiêu, cậu là ân nhân của chị!”

Quý Văn Nghiêu cười

không

ngừng: “Chỉ thuận tay thôi, tôi cho người đến cửa hàng lấy xe về công ty, tiền thuê tính từ hôm nay. Ngày mai tôi cho người soạn hợp đồng, chị xem kĩ rồi ký tên là xong.”

“Về sau có chuyện gì cần, cậu cứ

nói, chị tuyệt đối

không

chối từ!”

Đương nhiên là có chỗ cần



hỗ trợ rồi! Quý Văn Nghiêu buông di động, say mê nhìn hình Lâm An Nhàn say ngủ bị mình chụp lén, khóe miệng cứ cong cong mãi

không

dứt.