Chương 6 Ấm cúng mỗi ngày

Hai ngày sau, Thẩm Uyên đều không đến công ty. Hắn không màng đến Thẩm Dư Đình phản đối, dùng sức mà đem người đè trên giường, cởϊ qυầи nhi tử, bôi thuốc.

Tâm trạng của Thẩm Dư Đình đã khôi phục, từ ban đầu bối rối, hiện tại lại cảm thấy xấu hổ. Cậu dứt khoát đem gối đầu ôm vào trong ngực, vùi đầu xuống dưới, cự tuyệt Thẩm Uyên đang tập trung vỗ về, chơi đùa giữa hai chân mình.

“Trên người bảo bối có gì là baba chưa thấy qua?”

Thẩm Uyên cố ý nói, một tay đẩy môi âʍ ɦộ màu hồng sang một bên, tay kia nhúng thuốc mỡ bôi vào trong huyệt.

“Bảo bối tự mình có thể làm tốt được sao? Lúc trước ngã đến trầy đầu gối đều lười biếng không bôi thuốc. "

Thẩm Dư Đình không thể không thừa nhận baba nói đúng, nhưng ở tuổi hai mươi, còn bị phụ thân gần gũi quan sát nói riêng tư như vậy, thậm chí còn dùng ngón tay đâm vào thật sâu ...

Những ngón tay đưa vào cơ thể quá mức nhạy cảm, rõ ràng cậu hồi hộp đến mức gần như không thở được.

“Vết sưng gần hết rồi. Còn đau không?”

Ngón tay Thẩm Uyên bị da thịt ấm áp quấn chặt, gắt gao bao vây lấy, siết chặt đến dọa người, rốt cuộc không còn chảy máu nữa. Hai cánh hoa môi cũng đẹp hơn rất nhiều, không còn bộ dạng sưng tấy thê thảm nữa.

“Không còn đau nữa.”

Thẩm Dư Đình núp dưới gối mơ hồ trả lời. Thần kinh toàn thân đều căng thẳng do ngón tay của hắn cử động bên dưới, thân thể dần dần nóng lên, da thịt cũng bắt đầu ươn ướt.

Thuốc mỡ mới đổi có tác dụng rất tốt, nhưng có điểm duy nhất khiến Thẩm Dư Đình không chịu được- quá dễ dàng hòa tan.

Chất kem màu trắng được nhiệt độ cơ thể làm nóng dần dần chuyển sang dạng lỏng. Tuy nhiên, Thẩm Uyên cố tình lần nào cũng phải bôi lên một đống lớn, làm cho cậu sau khi bôi thuốc sau cũng không dám nhúc nhích. Lần đầu tiên sử dụng loại thuốc này, cậu vừa đứng dậy, bước được hai bước, một dòng dịch trắng từ trong lỗ hoa bắn ra, làm cậu sợ tới mức cương ngay tại chỗ, suýt chút nữa đã nghĩ không tự chủ được.

Giờ phút này cũng vậy, Thẩm Uyên cơ hồ là làm rất tốt, đã dùng hết một nửa tuýp thuốc mỡ, rút ra ngón tay, liền thấy tiểu hoa huyệt thẹn thùng rụt lại. Trên miệng lỗ tràn ra một chút chất lỏng, trong suốt màu trắng, lại có chút giống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông……

Thẩm Uyên nhìn chằm chằm vào nơi phong cảnh tuyệt mỹ kia, hơi hơi hé mở thịt non, dần dần chảy ra chất dịch đυ.c, liền đưa mắt đi chỗ khác.

“Ba ba?”

“Nhớ tự mình bôi thuốc.”

Thẩm Uyên đem thuốc mỡ đặt ở trên tủ đầu giường, tinh tế dặn dò, nói chuyện như không có gì xảy ra.

Một ngày sau khi Thẩm Dư Đình trở về nhà, Thẩm Uyên liền phái người đến điều tra tình hình của Lăng Hãn, đồng thời nhờ luật sư soạn thảo thuận ly hôn - ly hôn là tất nhiên, nhưng trừ cái này ra, hắn muốn Lăng Hàn phải trả giá. Khiến cho Lăng Hàn phải trả giá về tất cả những việc đã làm với Thẩm Dư Đình.

Trợ lý hiệu suất rất cao, thực mau đã báo cáo kết quả điều tra. Công ty của Lăng Hãn quả nhiên xảy ra vấn đề, tựa game được đưa vào phát triển cách đây một năm đã vướng phải vấn đề bản quyền khi ra mắt, sau đó là việc nhà đầu tư lớn nhất rút vốn đột ngột, ảnh hưởng đến tiến độ của một số dự án.

Thẩm Uyên ngồi vào bàn làm việc, trên tay xem qua báo cáo điều tra do trợ lý gửi tới, trong lòng đã có tính toán.

Đầu bên kia, Thẩm Nguy đang mặc bộ quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái, nửa nằm trên sô pha trong phòng khách. Thân thể đã ổn rồi, chỉ là Thẩm Uyên vẫn là chưa yên tâm.

Chuông cửa vang lên, cậu đang xem tin nhắn của giáo sư và đồng nghiệp trên điện thoại di động, dự định sau khi nghỉ phép sẽ quay lại làm việc ở viện nghiên cứu.

Tuy nhiên, khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, mọi suy nghĩ đều tan biến. Thẩm Dư Đình gắt gao mà nắm chặt then cửa, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở cửa, cổ họng nghẹn lại, không nói nên lời.