Chương 49: Khí chất mỹ nữ

Ở trong lòng, Vận Nhi thầm mắng Âu Thừa Duẫn mấy lần, như thế mới hết giận nằm trên chiếc

giường lớn màu hồng nhạt của mình, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đèn thủy tinh treo trên cao, phát ra ánh sáng chói mắt, Vận

Nhi đưa tay lên che mắt, nhìn thoáng qua màn cửa sổ che bằng lụa mỏng

bên ngoài, thế mới biết, đã sắp đến giữa trưa rồi.

Vận Nhi không để ý đến Hạ Uyển Như đang đứng ngoài cửa tận tình khuyên bảo.Dù sao hiện tại cô cũng không muốn nhìn thấy anh ta.

Tiếng chuông di động lại vang lên, Vận Nhi nghĩ chắc lại là nha đầu Hứa Tâm

Lam kia gọi tới, nên cũng không kiểm tra lại xem ai gọi tới liền nhận

máy, “Tớ xem rồi, mặc kệ cái tên biếи ŧɦái kia có bao nhiêu người phụ

nữ, tớ cũng không quan tâm!”

“Anh ta thực sự nghĩ mình là đào hoa, Tô Vận Nhi tớ cũng không phải ngồi không!”

“Tớ nói này, Tâm Lam, ngày mai, tớ nhất định phải theo đuổi học trưởng Lam Hạo!”

“Tức chết hắn, tức chết hắn!”

Nói liền một hồi, Vận Nhi phát tiết xong, bàn tay vuốt vuốt l*иg ngực, thở

hổn hển, lại nghe thấy phía bên kia không có đáp lại, Tô Vận Nhi nghi

hoặc gọi một tiếng,“Tâm Lam?”

“Lam Hạo là ai?” Đầu kia của di

động đột nhiên truyền đến một âm thanh trầm thấp khàn khàn, dọa Vận Nhi

thiếu chút nữa hất văng cái điện thoại ra ngoài.

“Anh, anh, anh...” Âu Thừa Duẫn?

“Tô Vận Nhi, cô rất có năng lực, thật giỏi.” Vận Nhi lúc này có thể cảm

giác được cả người mình chợt lạnh, nghe thấy thanh âm bên kia, còn có

một cỗ tức giận khϊếp người, làm cho người ta không rét mà run. Nhưng vì sao cô phải sợ, thắt lưng ưỡn thẳng, cố lấy dũng khí, đáp lại Âu Thừa

Duẫn bốn chữ, “Thường thôi, thường thôi!”

Dám cúp điện thoại của

anh sao? Âu Thừa Duẫn nghe tín hiệu di động đầu kia tắt máy, phút chốc

từ trên ghế xoay đứng dậy.“Phanh” một tiếng, di động bị anh ném về phía

góc tường, tan tác thành từng mảnh nhỏ nằm trên thảm.

Lam Hạo? Cô có người trong lòng sao?

Tô Vận Nhi, trò chơi càng ngày càng thú vị!

Nhưng mà tiếng nói trong lòng là chân thực nhất, anh không thể xem nhẹ. Thì ra là, hiện tại anh rất tức giận!

Nhìn di động lại hiện lên dãy số xa lạ, Vận Nhi hoang mang tiếp nhận, còn

chưa mở miệng, đã bị một giọng nói lạnh như băng dọa sợ giật nảy mình,

“Tô Vận Nhi, ngoan ngoãn lên xe, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”

Uy hϊếp cô sao?

Sợ là anh không thành công rồi!

Tô Vận Nhi mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra, Hạ Uyển Như vẫn đứng ở ngoài cửa

phòng cô, rốt cục cũng nhìn thấy con gái đi ra, vội vàng lấy lòng nói,

“Vận Nhi, con xem Thừa Duẫn cũng đã tới đón con, con hãy bỏ qua đi, đối

với đàn ông, mở một con mắt nhắm một con mắt thì tốt hơn đó!”

Tô Vận Nhi không để ý tới Hạ Uyển Như, vừa xuống lầu đã nhìn thấy Tín mặc một thân âu phục chỉnh tề đứng đón cô.

Chắc là Âu Thừa Duẫn phân phó đi?

“Đi thôi!” Tô Vận Nhi ngẩng đầu mà bước, lấy dáng vẻ, thái độ người lớn lấy tay chỉ vào Tín nói.

Khóe miệng Tín nhếch lên hạ xuống hai lần, sau đó đứng dậy đi theo Vận Nhi, dựa theo phân phó của điện hạ đưa cô đến chỗ anh ấy.

“Trời, thực sự nghĩ mình là hoàng thái tử!” Tô Vận Nhi bị động bị Tín đưa đến

SK. Đây là lần đầu tiên cô chính thức bước vào nơi này, kiến trúc trước

mắt làm cho cô có chút choáng váng. Thật sự rất hoa lệ.

Nhìn thấy Tín và Vận Nhi cùng nhau đi vào đại sảnh, tất cả công nhân viên ở lầu

một đều có chút hiếu kì. Bình thường có phụ nữ tới cửa tìm đều phải

thông qua kiểm duyệt trước, tổng giám đốc gật đầu mới có thể thuận lợi

tới gặp Âu Thừa Duẫn. Thế nhưng hiện tại chính trợ lý tổng giám đốc tự

mình tiếp đãi, mọi người nhất trí cho rằng, cô gái này thật không đơn

giản.

Một thân váy liền áo đơn giản màu trắng tuyết, lộ ra đôi

chân thon dài, làn da không son phấn mịn màng, non mềm, cặp mắt phẫn nộ

tỏ rõ ý không tình nguyện. Càng làm cho người khác không thể xem nhẹ là

khí chất tự nhiên trên người cô kia, thật đúng là một cô gái xinh đẹp

khả ái. Nhưng người đẹp này có vẻ không hề cao hứng nha!

Sau đó mọi người lại nhất trí cho rằng khẩu vị của tổng giám đốc thay đổi!

Vận Nhi được Tín trực tiếp đưa tới tầng thứ chín mươi chín, thở phì phì

trực tiếp dùng chân đá văng cửa phòng tổng giám đốc,“Này, tìm tôi có

việc gì?”