Ngoại truyện

Dù là lễ tốt nghiệp hay lễ khai giảng, Tae Wan luôn cảm thấy những sự kiện như thế này thật nhàm chán. Giáo viên bước lên sân khấu bắt đầu nói về tầm quan trọng của năm đầu tiên đối với học sinh trung học. Về việc họ đã được nhận vào trường này thật tuyệt vời như thế nào. Bài phát biểu tiếp tục kéo dài.

Đứng ở cuối hàng, Tae Wan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời xanh chói mắt.

Nếu trời mưa thì ít nhất họ cũng có thể ngồi bên trong.

Nghĩ đến chuyện này chuyện kia, Tae Wan thản nhiên quay đầu lại. Cách đó ba vạch có một cô gái đang đứng. Có vẻ như cô ấy vừa mới đến vì chiếc ba lô còn đeo trên vai. Vậy là cũng có những người đến muộn vào ngày khai giảng.

Mái tóc dài thẳng của cô gái được buộc lại thành đuôi ngựa gọn gàng. Mái tóc nâu nhạt của cô rất nổi bật đối với cậu. Và làn da trắng trẻo của cô ấy.

Như thể nhận ra ánh mắt của cậu, cô gái quay đầu lại. Ánh mắt họ gặp nhau. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Tae Wan chỉ có một suy nghĩ.

Cô ấy thật xinh đẹp.

Mặc dù có chút ngượng ngùng khi bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm nhưng Tae Wan vẫn nhìn thẳng như thể điều đó không khiến cậu bận tâm. Cô gái nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu trước khi quay đầu lại về phía trước.

Dù ánh mắt của Tae Wan vẫn hướng về sân khấu trước mặt nhưng sự chú ý của cậu vẫn đổ dồn vào cô gái đó. Cậu không biết tại sao, nhưng cậu cảm thấy lễ khai giảng bây giờ đã bớt nhàm chán hơn một chút.

* * *

“Là Na Ha Yeon. Na Ha Yeon đó.”

“Cô ấy cao thật đấy.”

Chỉ mới vài ngày trôi qua kể từ lễ khai giảng. Tae Wan đã biết được cô gái trong lễ khai giảng tên là "Na Ha Yeon". Cô học ở một lớp khác, và cậu không có cơ hội hỏi tên cô, nhưng việc các nam sinh khác biết tên cô có nghĩa là cô khá nổi tiếng với họ.

Ha Yeon có làn da trắng trẻo, khuôn mặt xinh xắn và thân hình thon thả. Và cô ấy cũng có một bầu không khí bí ẩn dường như không phù hợp với những người ở cùng độ tuổi, điều này chỉ càng khiến các chàng trai phấn khích hơn. Tuy nhiên, các nam sinh lại không tiếp cận cô một cách thoải mái được.

“Tôi nên diễn đạt điều này thế nào đây? Na Ha Yeon có vẻ hơi khó tính.”

Học sinh có hứng thú nhất với Ha Yeon lẩm bẩm điều này. Khi những chàng trai khác nghe thấy, họ đều gật đầu.

Dù bí ẩn nhưng cô cũng khó tiếp cận. Ngoại trừ một vài người, Ha Yeon giữ khoảng cách với mọi người. Nếu ai đó hỏi cô điều gì, cô sẽ trả lời, nhưng cô chưa bao giờ là người lên tiếng đầu tiên.

Một nửa số chàng trai quan tâm đến cô đã từ bỏ việc tiếp cận cô.

“Tao tự hỏi Na Ha Yeon sẽ hẹn hò với loại người nào. Cô ấy có tiêu chuẩn cao đến mức nào vậy?”

Ji Chul, một trong những người bạn của Tae Wan, bất ngờ thốt lên câu hỏi của mình khi họ đang ăn trưa cùng nhau. Ji Chul cũng giống những nam sinh khác, đều để ý đến Ha Yeon.

“Tao chắc chắn cô ấy sẽ hẹn hò với một người đẹp trai. Những cô gái xinh đẹp thường hẹn hò với những anh chàng đẹp trai mà.”

Ngồi đối diện họ, Si Ho thờ ơ trả lời.

"Đúng không? Thật tuyệt vời làm sao. Chàng trai hẹn hò với Na Ha Yeon sẽ rất may mắn. Kang Tae Wan, nếu là mày, tao nghĩ mày có thể hẹn hò với Na Ha Yeon đó. Mày có để ý đến cô ấy không?”

Ji Chul nhìn chằm chằm vào Tae Wan và hỏi.

“Lo ăn đi.”

Tae Wan trả lời một cách thờ ơ khiến Ji Chul lắc đầu.

“Trời ạ, mày thật thiếu lãng mạn mà. Việc nổi tiếng với các cô gái thì có nghĩa lý gì nữa? Mày thậm chí còn không thể tận dụng lợi thế đó. Nếu tao là mày, bây giờ tao đã hẹn hò với cô gái xinh đẹp nhất trường rồi. Nếu đó là cách mày định sử dụng khuôn mặt đẹp trai của mình thì đưa nó cho tao đi! Và cho tao chiều cao của mày nữa. D*m*, thật là lãng phí mà.”

Ji Chul giận dữ phàn nàn.

“Nhưng chẳng phải Na Ha Yeon quá cao sao?”

Khi Si Ho lên tiếng, ánh mắt của Tae Wan và Ji Chul hướng về phía cậu ấy.

“Tụi mày biết đấy, cô ấy quá cao so với một cô gái. Tao nghe nói cô ấy cao hơn 170 cm. Cứ nghĩ đi. Nếu cô ấy đi giày cao gót thì sao? Cô ấy sẽ cao hơn hầu hết bọn con trai. Mày nghĩ ai đó sẽ tiếp cận cô ấy sao? Họ sẽ quá sợ hãi. Và cô ấy thậm chí còn không tỏ ra dễ thương nữa… Cô ấy không nói nhiều, nên có vẻ như cô ấy không vui chút nào. Cô ấy thực sự không phải gu của tao.”

Si Ho lắc đầu.

“Tao chắc chắn chỉ có mày là cảm thấy như vậy.”

Tae Wan buột miệng nói.

"Cái gì?"

Si Ho nhìn chằm chằm vào Tae Wan và hỏi lại.

“Nếu mày có thời gian phàn nàn về chiều cao của một cô gái, tại sao mày không tập trung lo lắng cho chiều cao của bản thân đi? Và tao chắc chắn rằng mày cũng không phải là gu của Na Ha Yeon.”

Tae Wan đẩy sữa của mình về phía Si Ho trước khi đứng dậy.

“Này, Kang Tae Wan! Sao mày có thể nói vậy hả? Thằng khốn này, nghiêm túc đấy à?! Chỉ là vì mày cao thôi!”

Si Ho càu nhàu sau lưng nhưng Tae Wan không thèm để ý. Cậu mang khay trở lại quầy tính tiền và nhìn sang một bên.

Ha Yeon đang cầm một chiếc khay sạch và đứng đó. Tae Wan đánh giá chiều cao của cô bằng mắt. Có vẻ như đỉnh đầu của cô sẽ chạm tới mũi cậu.

Cô ấy cao so với một cô gái, nhưng trông không tệ chút nào.

Tae Wan hạ mắt xuống và thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô ấy có đôi mắt nâu nhạt. Chúng như đang muốn nói với cậu.

Nếu xong rồi thì cậu có thể di chuyển được không?

Tae Wan bất giác lùi lại. Cậu nhìn Ha Yeon đặt khay của cô lên quầy thu tiền trước khi quay đi.

* * *

Trong năm đầu tiên trung học, Ha Yeon chỉ là một cô gái mà Tae Wan luôn dõi theo từ xa.

Cậu tình cờ nhìn thấy cô khi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy cô đang xắn tay áo lên chơi bóng chuyền trong lớp thể dục. Đôi khi cậu đi lướt qua cô ở hành lang.

Mặc dù đôi mắt cậu luôn hướng về phía cô nhưng cậu chưa bao giờ thực sự nói chuyện với cô. Nếu muốn thì cậu có thể làm như vậy, nhưng cậu không nghĩ cần phải tiến xa đến như vậy. Cậu cảm thấy chỉ cần ngắm cô từ xa là đủ.

Bởi vì cậu sợ nếu vượt quá giới hạn, cậu sẽ muốn nhiều hơn nữa.

Hoàn cảnh của cậu không cho phép cậu khao khát một người.

Nhưng cô đã trở thành bạn cùng bàn của cậu vào năm thứ hai. Đó là vì cô ấy quá cao. Sau khi họ trở thành bạn cùng bàn, cậu đã tìm hiểu được nhiều điều về cô.

Ha Yeon có một mùi thơm dễ chịu. Cô thường đến trường sớm, bút trong hộp bút luôn được sắp xếp ngăn nắp.

Và chắc hẳn cô ấy thích sữa chuối vì cô ấy luôn uống nó. Uống hết một hộp sữa chuối, người cô lúc nào cũng tỏa ra mùi ngọt ngào.

Cậu thích nó. Ngay cả khi cậu không cố nhớ lại, bất cứ điều gì liên quan đến Na Ha Yeon đều in sâu vào đầu cậu. Mỗi khi cậu nằm trên giường ngủ, cậu luôn nhìn thấy khuôn mặt cô trên trần nhà. Dù họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau nhưng chỉ ngồi cạnh cô cũng khiến cậu nghĩ về cô.

Và tình cờ, Tae Wan mở tạp chí ra để học hỏi và nhìn thấy Ha Yeon. Lúc đầu, cậu nghĩ đó chỉ là một người mẫu có ngoại hình giống cô. Khuôn mặt của cô rất nhỏ khi đứng giữa một nhóm người mẫu.

Nhưng đây là Na Ha Yeon.

Cậu phải nhìn rất kỹ để chắc chắn, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là cô ấy.

Cậu ngắm nhìn bức hình một lúc lâu. Tất cả những gì cậu có thể thấy là người mẫu trông giống Ha Yeon.

Đây là lần đầu tiên cậu nghĩ một người mẫu nữ không chỉ xinh đẹp mà còn rất ngầu.

Sau đó, Tae Wan phát hiện thêm hình ảnh của Ha Yeon trong nhiều tạp chí. Cậu phát hiện bản thân đã mua những cuốn tạp chí có hình cô trong đó. Cậu thậm chí còn không mua tạp chí có hình cậu vì cho rằng đó là sự lãng phí tiền bạc.

Sự quan tâm của cậu dành cho Ha Yeon bắt đầu tăng lên. Nhưng cậu đã không thể hiện điều đó ra. Cậu không thể. Cậu đã quá bận rộn với việc học và làm người mẫu để trang trải viện phí cho bà ngoại.

Cậu cần phải làm việc chăm chỉ để trả viện phí cho bà ngoại và trả nợ cho bà. Số tiền họ nhận được từ chính phủ không đủ để trang trải chi phí sinh hoạt.

Vì vậy mày không thể bị phân tâm. Tập trung lại đi.

Cậu nghiến răng.

Chỉ cần giữ nó như thế này. Nhìn cô ấy từ xa là đủ.

Đó là điều cậu thề với chính mình. Tuy nhiên, không lâu sau, điều đó là chưa đủ.

Cậu thấy Ha Yeon đang ngồi một mình ở sân chơi. Nhìn cô như thế này khiến cô ấy trông thật cô đơn. Cậu bị sốc khi nghe thấy chính mình yêu cầu Ha Yeon mua đồ ăn cho mình.

Cậu tưởng cô sẽ phớt lờ mình và bỏ đi nhưng Ha Yeon vẫn ngoan ngoãn đi theo cậu. Cậu không biết nên đưa một cô gái đi ăn ở đâu nên cuối cùng đã đi đến quán bán đồ ăn nhanh.

Ha Yeon đặt nĩa xuống và nói rằng đã lâu rồi cô chưa ăn món này. Nghĩ rằng lần sau nên mua cho cô món khác, Tae Wan cúi đầu ăn tokbokki của mình.

Và Ha Yeon nhìn thấy viền đồng phục đã sờn của cậu. Cậu không quan tâm liệu người khác có nhìn thấy hay không, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Khuôn mặt của Ha Yeon cho cậu biết rằng cô đã biết rồi.

“Khi tôi trưởng thành, tôi sẽ sống thật tốt.”

Cậu lập tức hối hận vì đã nói ra điều đó ngay khi buột miệng nói ra. Lẽ ra cậu không nên nói gì cả.

“Ừ, tôi nghĩ là cậu sẽ thành công.”

Khi đang hối hận vì hành động bộc phát của mình, Ha Yeon đã nói một điều hoàn toàn bất ngờ. Tae Wan sững người một lúc trước khi từ từ ngẩng đầu lên.

Đôi mắt bình thản của cô ấy có vẻ rất chắc chắn. Cô ấy không cổ vũ cậu. Cô thực sự tin vào điều đó.

Đây là lần đầu tiên có người nói với cậu điều gì đó như thế này. Cậu chợt cảm thấy như muốn khóc. Bức tường mà cậu đã xây dựng xung quanh trái tim mình đột nhiên sụp đổ.

Kể từ giây phút đó, cậu biết rằng mình sẽ không thể nào coi Ha Yeon như một người bạn đơn thuần được.

* * *

Hôm nay Tae Wan đến trường sớm hơn thường lệ. Những cành hoa anh đào vươn dài về phía bầu trời tối tăm của bình minh.

Khi gió thổi, những cánh hoa xào xạc và bay xuống đất. Cậu đưa tay ra và cố gắng bắt lấy chúng, nhưng tất cả chúng đều sượt qua tay cậu. Cậu chắp hai tay lại và đưa chúng ra.

Đột nhiên, những cánh hoa bắt đầu tụ lại trong tay cậu. Cậu vươn tay đến nơi có nhiều cánh hoa rơi nhất.

"Chúng ta hẹn hò đi."

Sáng hôm qua, cậu đã thốt ra những lời đã chôn sâu trong lòng. Cậu đã bị sốc khi những lời đó đã thoát ra khỏi miệng cậu.

Khi cậu mở mắt ra, đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo đang che trước mắt cậu. Tae Wan ngay lập tức nhận ra.

Bàn tay của Ha Yeon đang che ánh nắng khỏi mắt cậu. Vì cô sợ ánh nắng sẽ làm phiền giấc ngủ của cậu. Đột nhiên, Ha Yeon lén rút tay cô ra. Ánh mắt họ gặp nhau, và Tae Wan bất ngờ hôn vào lòng bàn tay cô.

Bàn tay đã che cho cậu cũng giống như bàn tay cậu đã che cho cô. Đôi mắt cô đang nhìn cậu đẹp đến mức cậu không kìm được mà hôn lên tay cô. Sau một thời gian dài, cuối cùng cậu cũng tỏ tình.

Ha Yeon chắc hẳn đã rất kinh ngạc vì cô đã không nói chuyện với cậu suốt thời gian còn lại trong ngày. Đêm qua Tae Wan đã không hề ngủ được. Cậu chợt nhận ra rằng Ha Yeon có thể từ chối mình.

Bởi vì cô có tính cách thận trọng như vậy nên cô có thể sẽ từ chối cậu. Biết rõ tính cô, cậu không nghĩ cô sẽ chịu làm bạn với cậu sau chuyện này. Ngay cả khi bị từ chối, cậu vẫn muốn làm mọi thứ có thể.

Và nói với cô ấy rằng cậu thích cô.

Và bắt lấy những cánh hoa anh đào đã trốn tránh cô suốt mùa xuân.

Trong khi đang suy nghĩ, cậu nhìn chằm chằm vào đống cánh hoa anh đào trên tay. Cậu khum tay lại để chúng không bị thổi bay đi mất.

Cậu đã thu thập chúng một lúc lâu. Bầu trời dần sáng lên. Cuối cùng, trên tay cậu cũng lấp đầy những cánh hoa anh đào.

Ngay khi cánh tay cậu bắt đầu run rẩy, cậu cảm thấy có ai đó đang nhìn mình từ xa. Khi quay đầu lại, cậu thấy Ha Yeon đang nhìn mình.

Cánh tay của cậu đột nhiên không còn đau nữa. Khi Ha Yeon bước tới và đứng trước mặt cậu, miệng cậu bắt đầu tự động cử động.

“Tớ đã nghĩ đi nghĩ lại và nhận ra rằng hôm qua tớ chưa chuẩn bị hoa cho cậu.”

“...”

“Đây, hoa cậu thích này.”

“...”

“Trước khi cậu hiểu lầm thì tớ sẽ nói trước. Tớ không nhặt từ dưới đất lên đâu. Tớ đã bắt lấy trước khi chúng rơi xuống.”

Mỗi khi một cánh hoa rơi vào tay thì trái tim cậu lại đập rộn ràng.

Vui, buồn. Hạnh phúc, nỗi đau.

Lúc này trong lòng cậu có chút chua xót.

“Và tớ đã quên nói với cậu điều này vì hôm qua tớ quá lo lắng.”

“...”

"Tớ thích cậu."

Khi cậu nói những lời này, một cơn gió nhẹ thổi qua họ. Những cánh hoa cậu gom trong tay bắt đầu bay ra xung quanh họ. Chúng bay lượn trong không trung như những con bướm và bắt đầu tiến về phía Ha Yeon. Được bao phủ bởi một màu hồng, Ha Yeon nhìn chằm chằm vào Tae Wan.

Dù ánh nắng có thể chói mắt nhưng cậu vẫn ngoan cố quay mặt ra cửa sổ khi ngủ ở trong lớp.

Tớ thích lén nhìn cậu cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Nếu tớ nhìn thấy cậu trước khi nhắm mắt lại, tớ có cảm giác như cậu đang khảm lên mí mắt của tớ. Tớ thích điều đó nên tớ vẫn có thể chìm vào giấc ngủ dưới ánh nắng chói chang.

“Tớ thich cậu, Na Ha Yeon à.”

...Tớ thích cậu rất nhiều.

"Tớ thích cậu."

…Nhiều đến mức tớ chỉ có thể nói những lời này.

Nhuộm bởi một màu hồng xung quanh, Ha Yeon nhìn chằm chằm vào cậu. Một khoảnh khắc ngắn ngủi trôi qua nhưng đối với câu lại dài như hàng giờ đồng hồ.

Một lúc sau, nụ cười lặng lẽ nở trên khuôn mặt cô như một bông hoa anh đào.

"...Được rồi."

Giọng nói của cô nhỏ đến mức cậu gần như không thể nghe thấy. Cô gật đầu nhẹ với cậu. Khi nhìn thấy, Tae Wan cắn môi.

Tae Wan bước tới và nắm chặt tay cô. Ha Yeon không tránh né cậu. Thay vào đó, cô cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Trong chốc lát, cậu không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh được. Mọi sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào bàn tay cô đang nắm tay cậu.

Cậu cảm thấy như thể mình đã thắng được cả thế giới.

“Lần tới, tớ chắc chắn sẽ để cậu nhận được những cánh hoa anh đào đang nở rộ.”

Ha Yeon đáp lại bằng một tiếng "được".

Khi cậu bước vào trường cùng cô, Tae Wan bắt đầu suy nghĩ.

Ở tương lai, khi cầu hôn cô, cậu sẽ đặt một chiếc nhẫn đẹp nhất và tốt nhất thế giới vào trong những cánh hoa anh đào.