Chương 43

Ha Yeon tạo dáng dưới ánh đèn rực rỡ. Đó là buổi chụp hình cho mẫu quần jeans trên một tạp chí.

"Tốt! Tốt lắm!"

Giọng nói hào hứng của nhϊếp ảnh gia thúc giục cô tiếp tục. Tư thế của Ha Yeon thay đổi theo từng cảnh chụp.

“Làm tốt lắm, cô Ha Yeon! Tôi nghĩ chúng ta có thể kết thúc với những gì chúng ta đã chụp ngày hôm nay.”

Khi nhϊếp ảnh gia thông báo buổi chụp hình đã kết thúc, Ha Yeon cúi đầu chào.

"Cám ơn đã làm việc chăm chỉ."

Mỗi khi bắt gặp ánh mắt của một nhân viên nào đó, Ha Yeon sẽ cúi đầu chào. Sau khi thay đồ, cô đến gặp nhϊếp ảnh gia. Anh ta cho cô xem tất cả những bức ảnh họ chụp ngày hôm đó. Sau khi chọn ra một vài tấm mà anh ta thích nhất, anh ta nói với cô rằng chỉ phải sửa lại một chút trước khi gửi nó đi xuất bản.

“Được rồi, tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”

“Lần sau hãy làm việc với tôi nữa nhé, cô Ha Yeon.”

Ha Yeon đáp lại: "Đó là vinh dự của tôi."

Vì thần thái bí ẩn và biểu cảm tinh tế của mình, Ha Yeon rất được các nhϊếp ảnh gia yêu thích. Và khi phát hiện ra cô là người yêu của Kang Tae Wan, sự quan tâm dành cho cô lại càng tăng lên.

Vì cô không có tài khoản mạng xã hội nên có rất ít hình ảnh về cô. Những bức hình của cô đã lan truyền trên mạng. Vì thần thái và những bức hình đẹp như mơ của mình, cô bắt đầu thu hút sự quan tâm của công chúng.

Những người đầu tiên phản ứng là ngành thời trang. Như thể một con đập đã vỡ, mọi người bắt đầu gọi điện để yêu cầu phỏng vấn và chụp ảnh.

Nhiều công ty đã cố gắng chiêu mộ cô nhưng Ha Yeon không bị thu hút bởi những lời đề nghị hào nhoáng của họ. Thay vào đó, cô chỉ chọn thực hiện những dự án quan trọng đối với sự nghiệp của mình.

“Cảm ơn. Tôi đi đây.”

Sau khi xem xong tất cả các bức hình của mình, Ha Yeon chào tạm biệt các nhân viên ở trường quay một lần nữa. Một số người trong số họ xin được chụp ảnh cùng cô.

Sau khi chụp vài bức hình với họ, Ha Yeon rời khỏi studio. Một làn gió ấm áp lướt qua cô. Cô đứng yên một lúc và hít thở không khí trong lành.

Làn gió xuân tràn ngập phổi cô.

Mùa xuân đã thực sự đến rồi.

Cô từ từ mở mắt ra và nhìn lên bầu trời tối đen. Họ nói rằng hoa anh đào sẽ nở sớm. Rõ ràng, một số đã bắt đầu nở hoa ở phía nam. Người ta nói rằng những cánh hoa sẽ rơi mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua.

Trái tim của Ha Yeon đã rung động trước ý nghĩ đó. Mỗi khi cô nghĩ về hoa anh đào, một người đàn ông nào đó luôn hiện lên trong đầu cô.

Em nhớ anh, Kang Tae Wan.

Với suy nghĩ đó, cô hướng mắt về phía trước. Tae Wan đang đứng đó như một ảo ảnh. Anh đang mặc một chiếc áo khoác, và khi ánh mắt họ chạm nhau, anh mỉm cười với cô. Nụ cười của anh trong trẻo và nhẹ nhàng như gió xuân.

Ha Yeon nghĩ rằng mình đang tưởng tượng ra vì mệt mỏi. Tae Wan đang quay cảnh phim cuối nên hiện tại anh ấy rất bận. Bởi vì anh làm việc suốt đêm nên cô chỉ có thể nhìn thấy anh qua các cuộc gọi video của họ. Bất cứ khi nào có thời gian, anh đều phải ngủ để theo kịp công việc mệt mỏi.

Vậy nên không thể nào anh lại phát hiện ra buổi chụp hình của cô và tìm mọi cách đến đây được…

Ha Yeon tỏ ra nghi ngờ.

“Na Ha Yeon.”

Anh gọi tên cô, để cô biết rằng anh không phải là ảo ảnh. Đó là lúc Ha Yeon bắt đầu tiến lên một bước. Khi đứng ngay trước mặt anh, cô cuối cùng cũng thừa nhận rằng Tae Wan đã đến gặp cô.

"Anh đến đây bằng cách nào?"

Ha Yeon có vẻ ngạc nhiên.

“Anh đến đây ngay khi bộ phim cuối cùng kết thúc.”

“Mọi việc xong rồi sao?”

"Ừ."

"Chúc mừng anh! Còn bữa tiệc sau đó thì sao?”

“Nó đã bị hoãn lại.”

“Sao anh biết em ở đây?”

Lần cuối nói chuyện với Tae Wan, cô chỉ nói với anh rằng cô sẽ có một buổi chụp hình. Cô chưa bao giờ nói cho anh biết vị trí chính xác của mình.

“Anh đã hỏi người quản lý của em. Anh cũng nói họ hãy về nghỉ đi. Anh sẽ bắt cóc em. Vậy nên em có thể đưa chìa khóa xe cho anh được không?”

Tae Wan cười khi đưa tay ra.

"Anh có vẻ mệt. Cứ để em lái cho."

Ha Yeon nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hốc hác của anh.

"Anh sẽ lái. Chúng ta cần phải đi đến một nơi.”

"Ở đâu?"

“Em sẽ biết khi chúng ta tới đó.”

Không thể chiến thắng sự bướng bỉnh của anh, Ha Yeon do dự một lúc trước khi đặt chìa khóa xe vào tay anh.

***

Sau khi ngủ gật trong xe một lúc, Ha Yeon từ từ mở mắt ra. Khi cô nhìn quanh thì trời đã sáng rồi.

Tối qua, sau khi ăn no nê cho bữa tối, Tae Wan bắt đầu lái xe đi đâu đó. Khi cô hỏi anh họ sẽ đi đâu, anh chỉ trả lời: "Cứ ngủ một chút đi".

Chiếc xe lao vυ"t xuống đường. Ha Yeon đã cố gắng hết sức để tỉnh táo. Cô cố tình hỏi Tae Wan vài câu hỏi.

Tae Wan nói với cô rằng mình đã hoàn thành việc quay phim một cách an toàn. Sau khoảng hai tháng chỉnh sửa thêm, nó sẽ được phát sóng. Chắc hẳn anh đã mệt mỏi sau lần quay cuối cùng, nhưng anh chưa bao giờ rời tay khỏi vô lăng.

Ha Yeon cũng cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ. Tuy nhiên, khi màn đêm buông xuống, cô không thể vượt qua được sự kiệt sức. Cô chỉ định chợp mắt một lúc, nhưng khi mở mắt ra thì trời đã sáng rồi.

“Tae Wan, chúng ta đã đi được bao xa rồi? Tae Wan?”

Ha Yeon quay đầu về phía ghế lái. Trống rỗng. Cô bước ra khỏi ghế phụ và nhìn quanh.

Xe cô là chiếc duy nhất đậu ở một bãi đậu xe hẻo lánh. Ha Yeon lo lắng nhìn xung quanh. Khi cô nhìn xa hơn về phía xa, khung cảnh khiến cô nín thở.

"Ồ."

Với cảnh mặt trời mọc làm nền, cô nhìn thấy một rừng cây hoa anh đào.

Vậy mà người ta nói hoa anh đào vẫn chưa nở…

Như bị mê hoặc, Ha Yeon bắt đầu đi về phía những cái cây. Khi lên dốc, cô nhìn thấy hàng cây hoa anh đào trải dài.

Tae Wan đang đứng giữa những cánh hoa rơi. Hai tay anh dang ra đón lấy những cánh hoa.

Cũng giống như ngày hôm đó vào năm thứ hai trung học. Toàn thân anh được bao phủ bởi hoa anh đào.

“Em đã tỉnh rồi.”

Tae Wan nở một nụ cười ngượng ngùng.

Anh đang làm gì vậy?

Lời nói đó không thể rời khỏi môi cô, nên cô ngây người nhìn anh bước về phía cô.

Có phải mình đang mơ không? Hoa anh đào và Kang Tae Wan.

Cô nghe nói cánh hoa anh đào đã bắt đầu rụng ở phương Nam. Tuy nhiên, nơi cô ở, những cành cây vẫn chưa nở hoa.

"Chúng ta đang ở đâu?"

“Nơi hoa anh đào nở đầu tiên.”

"Tại sao chúng ta lại…?"

“Lần trước anh đã hứa với em rồi. Anh nói là sẽ đưa em đến nơi hoa anh đào nở đầu tiên mà.”

"À…"

Anh đã từng nhắc tới chuyện đó nhưng cô lại quên mất. Ha Yeon nhìn anh bối rối khi anh đứng trước mặt cô.

“Anh không thể bắt được nhiều, nhưng đây, nhận lấy đi."

Dù nói vậy nhưng lòng bàn tay anh vẫn chất đầy một đống lớn cánh hoa anh đào. Ha Yeon nhìn chằm chằm vào tay mình trước khi ngước lên nhìn anh. Anh đưa cả hai tay về phía cô.

“Đây, hoa em thích này.”

Khuôn mặt của Kang Tae Wan lúc năm thứ hai trung học trùng lặp với khuôn mặt của Kang Tae Wan đang đứng trước mặt cô lúc này. Ha Yeon ngước nhìn anh và khẽ cắn môi.

Học sinh trung học Na Ha Yeon không biết, nhưng bây giờ cô thì đã biết. Cô biết anh phải mất bao lâu mới có thể bắt được nhiều cánh hoa anh đào như vậy. Cô biết đó là một việc khó khăn.

“Lần này đừng để rơi mất nữa mà nhận lấy đi.”

Nghe lời nói của Tae Wan, Ha Yeon đưa cả hai tay ra.

"Tớ thích cậu."

Lúc đó, học sinh trung học Kang Tae Wan đã nói những lời này với cô. Cô mong đợi anh sẽ nói điều tương tự lúc này.

"Chúc mừng sinh nhật."

“...”

Tuy nhiên, anh đã nói một điều khác biệt.

Cô cảm thấy có thứ gì đó nặng nề chạm vào lòng bàn tay mình. Giữa những cánh hoa màu hồng, cô nhìn thấy một chiếc nhẫn.

“Và chúng ta hãy kết hôn nhé.”

Cô không ngờ anh sẽ nói điều này.

Ha Yeon ngẩng đầu lên và nhìn Tae Wan.

“Chúng ta hãy kết hôn nhé, Ha Yeon à. Anh không thể chờ thêm được nữa.”

Anh chưa kịp nói hết câu thì một cơn gió thổi qua họ. Đống cánh hoa trong tay Ha Yeon bay ra và bắt đầu nhảy múa xung quanh họ. Những cánh hoa anh đào đậu trên người họ.

Ánh nắng xuyên qua những cành hoa anh đào.

Mặc dù thế giới xung quanh họ rất tươi sáng nhưng Kang Tae Wan, người mặc đồ đen, lại càng tỏa sáng hơn. Khi ánh mắt họ gặp nhau, anh mỉm cười. Nụ cười còn ấm áp hơn cả làn gió xuân.

Ha Yeon chậm rãi gật đầu.

"...Được."

Nụ cười rạng rỡ như nụ hoa anh đào nở trên môi cô.

Như mọi khi, cô không thể từ chối được.

Kang Tae Wan, người đàn ông đã đứng ở vị trí này vì cô. Kang Tae Wan, người đã tỏ tình với cô vào năm thứ hai trung học. Kang Tae Wan, người đàn ông có nụ cười rạng rỡ hơn cả bầu trời trong xanh. Người đàn ông còn đáng yêu hơn cả hoa anh đào…

Có lẽ ngay từ đầu em chưa bao giờ biết cách từ chối anh.

Đôi mắt Ha Yeon cong lên thành một nụ cười khi cô nhìn Tae Wan. Tae Wan cúi đầu.

Môi anh chạm vào môi cô nhẹ nhàng như cánh hoa anh đào.