Chương 4

Lần đầu tiên Ha Yeon gặp gỡ Tae Wan một cách đúng nghĩa là vào tuổi mười tám, khi họ bắt đầu bước vào năm học mới. Cô đã đến trường sớm hơn thường lệ và phát hiện ra có một chàng trai đã ở đó trước.

Chàng trai mặc đồng phục đã mang một chiếc ghế đến gần cửa sổ và ngồi đó với hai chân duỗi thẳng về phía trước. Bên ngoài trời vẫn còn se lạnh, nhưng dường như cậu đang tận hưởng làn gió mát ấy.

Mình nên làm gì đây?

Không thể cứ đứng ở đây mãi được, cô mở cửa. Nghe thấy tiếng cửa mở ra, chàng trai ngoái đầu nhìn qua.

Nhìn vào vẻ mặt đó, có lẽ cậu không ngờ vào lúc này sẽ có người tiến vào. Sau đó cậu cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ha Yeon với một biểu cảm không thể diễn tả được. Gần như là cậu khó có thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Một khoảng thời gian dài cứ trôi qua như vậy. Ha Yeon cảm thấy cứ thế này thì cậu ấy sẽ khoan một lỗ xuyên qua mặt cô mất.

Cô đã cân nhắc việc quay đi khỏi phòng, nhưng bây giờ ánh mắt họ đã chạm nhau, nên việc đó có hơi kì lạ. Vì vậy, Ha Yeon bước tới chiếc bàn gần hành lang nhất, phía sau lớp học và ngồi xuống. Đó là chiếc bàn xa cậu ấy nhất.

Cô vẫn có thể nhìn thấy cậu ấy đang nhìn mình từ khóe mắt. Cậu thậm chí còn không định chào tôi, vậy tại sao cậu lại cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế? Cô tự hỏi liệu mình có nên chào trước hay không, nhưng cả hai đều đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp để làm điều đó.

Ở nhà không thoải mái nên cô đã đến trường sớm. Cô không bao giờ ngờ rằng mình cũng sẽ cảm thấy khó chịu như vậy khi ở đây.

Ha Yeon quay mặt ra phía hành lang và nằm trườn ra bàn. Cô lo lắng cậu ấy sẽ gọi cô, nhưng may mắn thay cậu không nói một lời nào.

Làn gió mát lạnh lướt qua gáy cô, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Cô biết Kang Tae Wan. Ngay từ khi mới bắt đầu theo học tại ngôi trường này, Kang Tae Wan đã rất nổi tiếng rồi. Cậu ấy cao hơn nhiều so với bất kỳ ai trong lớp với chiều cao khổng lồ là 186 cm và hoàn toàn rất bắt mắt.

Ngoài ra, với bờ vai rộng và đôi mắt sắc sảo, cậu ấy còn là một nhân vật nổi bật trong trường. Khuôn mặt của cậu ấy vẫn phù hợp với độ tuổi của mình, nhưng do phong thái nghiêm túc, ngay cả các học sinh lớp trên cũng phải nao núng và dừng bước mỗi khi họ nhìn thấy cậu ấy.

Việc bắt đầu sự nghiệp người mẫu từ khi còn sớm của cậu ấy cũng là chủ đề của nhiều cuộc trò chuyện. Những bức ảnh của cậu ấy thường xuyên xuất hiện trên các tờ tạp chí nổi tiếng. Ha Yeon thậm chí còn đã từng xem một vài bức ảnh của cậu ấy trong tạp chí yêu thích của cô trước đây.

Một trong những bức ảnh ấn tượng nhất của cậu ấy là bức ảnh được chụp ở bờ biển. Trong bức tranh đen trắng, cậu ấy đang đứng thẳng với bãi biển ở sau lưng. Khuôn mặt cậu ấy thoải mái, chiếc áo sơ mi với vài cúc áo được mở ra, và nó mang lại cảm giác rất mơ mộng. Nó chắc chắn khác với hào quang mà cậu ấy tỏa ra trong bộ đồng phục học sinh, vì vậy Ha Yeon đã không thể rời mắt khỏi cậu ấy trong một khoảng thời gian.

Không chỉ tất cả các cô gái trong lớp đều phải lòng cậu ấy mà ngay cả các nữ sinh khối trên và khối dưới cũng thích cậu ấy. Tae Wan đi đến đâu là có một nhóm nữ sinh theo đó.

Tất cả các cô gái đều tin rằng Kang Tae Wan sẽ trở thành người nổi tiếng. Vì vậy, tất cả họ đều nói đùa rằng tốt nhất là có mối quan hệ thân thiết với cậu ấy trước khi chuyện đó xảy ra.

Ha Yeon không chắc chắn lắm, nhưng cô nghĩ nếu đó là Kang Tae Wan, cậu ấy sẽ khá nổi tiếng nếu quyết định đi theo con đường đó. Nếu cậu ấy còn không thể làm được thì ai có thể nữa đây?

Tuy nhiên, sự quan tâm của cô dành cho cậu chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi.

Cậu ấy chỉ là một chàng trai có hoàn cảnh thú vị. Một chàng trai đẹp trai, nổi tiếng trong lớp.

Họ chưa bao giờ tương tác với nhau trước đây và họ học khác lớp. Chưa bao giờ có lý do gì để họ nói chuyện với nhau. Đôi khi, ánh mắt họ chạm nhau khi đi ngang qua nhau trên hành lang, nhưng rồi họ nhanh chóng tránh ánh mắt của nhau. Nhưng bây giờ họ lại học cùng lớp.

Rất nhiều cô gái sẽ bắt đầu chờ đợi bên ngoài phòng học. Có vẻ như đây sẽ là một năm ồn ào.

Đó là tất cả những gì cô nghĩ về Kang Tae Wan.

***

Đúng như dự đoán, xung quanh phòng học của họ năm đó rất ồn ào. Vào năm học đầu tiên, cô chưa bao giờ phải trải qua cảm giác hỗn loạn đến như vậy. Tuy nhiên, có một điều đã đi ngược lại dự đoán của cô. Kang Tae Wan cuối cùng đã trở thành bạn cùng bàn của cô.

Sau khi mọi người rút thăm, Ha Yeon thấy mình may mắn khi được ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ phía sau lớp học. Kang Tae Wan bóc trúng bàn ngay trước bảng nhưng do chiều cao của cậu nên các học sinh ngồi phía sau không thể nhìn thấy gì cả. Giáo viên chủ nhiệm lên tiếng thay cho những học sinh đang càu nhàu và hỏi Tae Wan một câu.

“Em có thể ngồi ở phía sau được không?”

Giáo viên chủ nhiệm có vẻ cảm thấy có lỗi vì phải hỏi Tae Wan điều này.

“Phía sau… chính xác thì là ở đâu cơ?”

“Hừm, chỗ nào thì tốt đây… bàn cạnh cửa sổ ở phía sau thì sao?”

Giáo viên chủ nhiệm chỉ vào bàn học ngay bên cạnh Ha Yeon. Bạn cùng bàn hiện tại của Ha Yeon rất thấp và có thị lực kém. Có vẻ như giáo viên chủ nhiệm đã cân nhắc điều này.

Tae Wan quay lại. Ánh mắt họ chạm nhau một cách tự nhiên. Bây giờ Ha Yeon sẽ cảm thấy khó xử khi nhìn đi chỗ khác, và sẽ càng khó xử hơn nếu cô mỉm cười với cậu ấy. Thế nên cô chỉ ngồi đó và bình tĩnh nhìn lại cậu. Cậu nhìn cô một lúc lâu, rồi lên tiếng với đôi mắt vẫn nhìn về phía cô cô.

“...Được thôi.”

Sau đó, mặc dù Tae Wan đã trở thành bạn cùng bàn của cô nhưng họ chưa bao giờ thực sự nói chuyện với nhau. Vì công việc nên cậu luôn về sớm. Cậu ấy thậm chí còn không đến trường thường xuyên.

Sau khi họ trở thành bạn cùng bàn, Tae Wan không hẳn là đã làm điều gì phiền đến cô, nhưng cậu vẫn là một mối phiền toái gián tiếp. Các nữ sinh sẽ đến trong giờ giải lao để nhìn cậu, và khi làm như vậy, họ cũng sẽ quan sát cô. Và những cô gái này sẽ bắt đầu liên tục hỏi cô về cậu ấy một cách không ngừng nghỉ.