Chương 3

Ha Yeon gặp Tae Wan ba ngày sau đó. Kiệt sức vì phải quay phim cả ngày, anh bước vào nhà cô với một vẻ mặt mệt mỏi. Chiếc áo khoác của anh vẫn còn thoang thoảng mùi không khí mùa đông lạnh lẽo từ bên ngoài."Có chuyện gì sao?"

Anh hỏi với giọng trầm trầm và vẻ mặt cứng đờ. Cô đã nói với anh rằng dù có thế nào đi chăng nữa thì hôm nay cô cũng phải gặp được anh, và anh xuất hiện với vẻ mặt mệt mỏi.

"Em biết không, anh đang phải quay một bộ phim truyền hình đó."

Anh nói với giọng khó chịu, như thể đang hỏi cô tại sao anh lại phải làm chuyện như thế này vào lúc này. Môi anh mím lại.

"Em biết."

Ha Yeon, đứng đối diện cửa ra vào, bình tĩnh trả lời.

“Vậy thì tại sao em lại bảo anh đến đây?”

Khuôn mặt đẹp trai của Tae Wan khẽ biến sắc. Anh ấy thậm chí còn đẹp trai hơn khi có tuổi. Cô thấy ai đó đã viết lời nhận xét này trong một phần bình luận trên mạng. Cô nhận ra rằng đó đúng là sự thật. Khuôn mặt anh ngày càng đẹp trai hơn khi kinh nghiệm và tuổi tác tăng lên.

"Tao nghĩ dạo này Tae Wan càng ngày càng đẹp trai lên đó. Mày không thấy lo sợ gì khi làm người yêu của một người đẹp trai như vậy sao? Anh ta sẽ được vây quanh bởi những người nổi tiếng xinh đẹp và thậm chí còn đóng cảnh tình tứ với những nữ diễn viên đó nữa. Lỡ đâu cuối cùng anh ta phải lòng một trong số họ thì sao?"

Ji Yoon đã hỏi cô sau khi cô ấy uống quá chén.

"Tao không biết nữa. Tao không thấy sợ gì hết. Tao thực sự chưa bao giờ nghĩ đến điều đó."

Cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi. Họ đã có rất nhiều kỉ niệm cùng với nhau và vào lúc đó, cô không nghĩ anh sẽ phản bội mình.

"Tuyệt thật đấy."

Ji Yoon nói, thực sự bị kinh ngạc. Lúc đó, Ha Yeon chỉ mỉm cười không nói gì thêm.

Tuy nhiên, nếu như ngay bây giờ Ji Yoon đặt cho cô câu hỏi tương tự, cô sẽ nói gì đây? Có lẽ cô sẽ không thể trả lời cô ấy được.

Nhiều kỉ niệm với nhau hơn không có nghĩa là tình yêu sẽ bền chặt hơn. Trên thực tế, nó có thể trở thành đống hành lý nặng nề kìm hãm người kia.

"Ha Yeon à."

Tae Wan cất tiếng gọi cô với vẻ mặt mệt mỏi. Cảm thấy việc này sẽ tốn thêm một chút thời gian, anh bắt đầu cởi giày ra. Ha Yeon giơ tay lên và ngăn anh lại. Anh cau mày bối rối và nhìn cô.

"Việc này sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

"Có chuyện gì sao?"

"Cầm lấy đi."

Ha Yeon cầm một chiếc túi nhỏ đặt ở cửa ra vào lên.

"Cái này là gì?"

"Đồ đạc của anh."

"......"

Sau lời nói của Ha Yeon, bầu không khí chợt trở nên im ắng. Vẻ mặt của Tae Wan cho thấy anh đang cố gắng hết sức để hiểu cô đang nói gì. Trong lúc đó, Ha Yeon bước tới gần anh hơn và đưa tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo anh. Sau khi làm xong, cô đặt tay lên cổ áo anh.

Cô bất chợt cảm thấy sợ hãi.

Nếu em buông tay, liệu em có ổn không?

Trong khi em chỉ là một phần trong thế giới của anh thì anh lại là tất cả đối với em... Liệu em có ổn không sau khi vứt bỏ hết tất cả như vậy?

Cô sợ hãi.

"Na Ha Yeon."

Khi anh gọi cô, Ha Yeon tỉnh táo trở lại. Cô bỏ tay ra khỏi cổ áo của anh. Những đầu ngón tay của cô có cảm giác như đã bị cắt lìa.

Cô đan hai tay vào nhau như thể chúng đã bị thương khi cô ngước nhìn anh. Cứ như thể cô đang nhìn thấy anh lần đầu tiên vậy. Và cũng như thể đây là lần cuối cùng cô ngắm nhìn anh. Cô im lặng nhìn anh một lúc.

"...Chúng ta chia tay đi, Tae Wan."

"..."

"Dừng lại thôi."

Kết thúc mối tình 11 năm dễ dàng hơn nhiều so với dự kiến của cô. Một giây muộn màng sau, trái tim đang đập trong l*иg ngực của cô chợt trùng xuống.

Đông cứng tại chỗ, đôi mắt anh thật đáng sợ khi nhìn chằm chằm vào cô.

"Na Ha Yeon."

Giọng nói trầm thấp của anh gọi tên cô.

"Ừ?"

Ha Yeon trả lời lại bằng giọng bình tĩnh.

"Em đang ..."

Tae Wan không thể nói hết câu. Anh ném chiếc túi xuống sàn.

“Anh không bao giờ có ý định như vậy, vì vậy hãy cất nó đi.”

"Tại sao?"

"Cái gì?"

Tae Wan cau mày trước câu hỏi của Ha Yeon.

“Tại sao anh lại không có ý định chia tay với em?”

Tình yêu đã dần úa tàn đi thông qua mọi hành động của anh, vậy tại sao bây giờ anh lại bướng bỉnh như vậy? Cô thực sự tò mò.

"...Em...Tại sao em lại muốn chia tay? Ý em là tình yêu đã không còn nữa rồi sao?"

Môi Tae Wan khẽ giật giật. Anh gần như không thể thốt ra được trọn vẹn lời nói của mình.

“Không, tình yêu không có mất đi.”

Ha Yeon lắc đầu.

Tình yêu chưa bao giờ phai nhạt, dù chỉ là trong một khoảnh khắc cũng không. Từ lúc anh bước tới với phong cảnh mùa xuân làm nền, nó đã luôn ở đó.

"Em vẫn yêu anh."

“Vậy thì tại sao?”

Tae Wan rống lên như thể không hiểu.

“Em không còn đủ tự tin để yêu anh vào ngày mai nữa.”

“……”

"Đó là lý do."

Cố gắng nở một nụ cười nhẹ với anh, môi Ha Yeon từ từ hạ xuống thành một đường thẳng.

Đó là lý do tại sao cô nói lời tạm biệt. Trước khi họ kéo lê tình yêu này và bào mòn nó đến mức sụp đổ hoàn toàn. Bởi vì cô cảm thấy việc định ra một khoảng thời gian tồn tại cho mối quan hệ này là điều đúng đắn.

Ha Yeon nuốt lại những lời này và nhặt chiếc túi lên trước khi đưa nó cho Tae Wan một lần nữa. Gương mặt Tae Wan trở nên lạnh lùng. Như thể anh hoàn toàn không mong đợi sẽ nghe thấy những lời như này.

"Vậy nên chúng ta chia tay đi."

"..."

"Đi đường cẩn thận."

Ha Yeon quay lưng lại với anh khi anh đứng sững sờ trước cửa ra vào. Cô không muốn cho anh nhìn thấy trái tim đang dao động của bản thân, nên cô dùng chút sức lực cuối cùng bước vào phòng mình.