Chương 32

Tae Wan nhìn thẳng vào cô. Giọng nói trầm thấp của anh bao quanh cô như một màn sương. Ha Yeon cắn môi. Cô cảm thấy trái tim mình quặn thắt trong l*иg ngực.

“Chiếc cúp đó chính là giấc mơ của anh.”

"Ừ."

Giọng nói trầm thấp của Tae Wan nghe có vẻ bất lực.

“Vậy tại sao anh lại trao giấc mơ của mình cho em? Điều này có nghĩa lý gì? Bây giờ ước mơ của anh đã thành hiện thực, anh muốn chúng ta quay lại với nhau và sống hạnh phúc mãi mãi sao? Như không có chuyện gì xảy ra? Đó là điều anh muốn sao?"

Thế còn tất cả những điều em đã phải chịu đựng khi anh theo đuổi ước mơ của mình thì sao? Anh khiến em phải chịu đựng tất cả những điều đó chỉ để có thể đối xử với ước mơ của mình như thế này khi nó thành hiện thực sao?

Những lời nói đó bị mắc kẹt lại trong cổ họng cô. Sợ rằng mình sẽ khóc nếu nói thêm nữa, Ha Yeon mím chặt môi và trừng mắt nhìn anh. Sau khi nghe câu trả lời gai góc của cô, Tae Wan từ từ mở miệng nói.

“Anh cứ tưởng đây là giấc mơ của anh.”

“...”

“Giấc mơ của anh không phải thế này. Mà là em, Na Ha Yeon.”

“...”

“Là để làm cho em hạnh phúc, nhưng anh đã hiểu sai. Anh đã nghĩ rằng nếu anh thành công, chúng mình sẽ hạnh phúc hơn. Nhưng mọi chuyện không phải như vậy.”

Dù anh nói với giọng bình tĩnh, khuôn mặt của Tae Wan khẽ nhăn lại, tràn ngập nỗi đau đớn và cam chịu.

Khi đứng trước chiếc micro đó, anh đã định nói lời cảm ơn. Nhưng anh không thể thốt lên được lời nào. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là Ha Yeon. Nhưng anh thậm chí còn không thể nói tên cô ra, và anh thậm chí không thể gửi tín hiệu mà chỉ có hai người họ mới nhận ra được nữa. Anh cảm thấy tê liệt.

Anh chắc rằng em thậm chí còn không nhìn anh ngay lúc này nữa. Anh tưởng đây là giấc mơ của chúng ta, nhưng em không có ở đây. Vậy rốt cuộc anh đang làm gì ở đây thế này?

Vào lúc đó, anh cuối cùng cũng nhận ra rằng họ đã chia tay. Anh cảm thấy như thể toàn bộ hơi ấm bao bọc cơ thể mình đã biến mất. Anh cảm giác giống như bản thân không mặc quần áo mà đứng trước cơn gió lạnh vậy.

Anh nhìn lại chiếc cúp. Sau khi nhìn thấy chiếc cúp nặng nề trong tay mình, anh cuối cùng cũng nhận ra.

Lý do chúng ta chia tay.

Anh đã ích kỷ thay thế Ha Yeon bằng chiếc cúp này. Anh tự tin nghĩ rằng nếu muốn yêu thì phải thành công.

Và thời gian trôi qua, anh thường nghĩ rằng tình yêu thật khó khăn. Tình yêu đã trở thành nghĩa vụ, và việc gặp gỡ cô đã trở thành nghĩa vụ.

Và khi anh thấy mình cảm thấy như vậy, anh sẽ tự kiềm chế.

Mày không được mệt mỏi. Sau khi thành công, mày sẽ trở nên hạnh phúc hơn bất cứ ai. Mày sẽ không còn cảm thấy mệt mỏi như bây giờ nữa. Mày sẽ có một tình yêu đẹp hơn bất kỳ ai khác.

Khi anh ngày một kiệt sức, thì anh càng chỉ nhìn về phía trước. Và đó là lý do tại sao anh không thể nghe thấy tiếng khóc hấp hối của tình yêu của cả hai. Khi anh bị rút cạn bởi trách nhiệm và sự ích kỷ của mình, anh đã bực bội với em. Và em đã bị tổn thương.

...Và đó là lý do khiến anh đánh mất em.

Vì một chuyện tầm thường như thế này mà anh đã mất em…

Khi Tae Wan nhận ra điều này, tầm nhìn của anh trở nên mờ mịt. "Có vẻ như anh Kang Tae Wan đang rất cảm động." Khi nghe thấy lời của MC, Tae Wan cuối cùng cũng nhận ra mình đang khóc.

Trong lúc diễn, anh đã cố gắng hết sức nhưng không một giọt nước mắt nào rơi ra. Cuối cùng anh cũng nhận ra sau khi thực sự mất đi Na Ha Yeon.

Thành công mà không có Ha Yeon thì chẳng có ý nghĩa gì với anh. Bởi vì giấc mơ của anh ngay từ đầu đều là vì hạnh phúc của Ha Yeon.

Khi đứng trước mặt Ha Yeon, đôi mắt khô khốc của Tae Wan bắt đầu ngấn nước. Hai mắt Ha Yeon mở to. Mỗi khi khó khăn, anh chỉ tựa vào cô để nghỉ ngơi, nhưng anh chưa bao giờ khóc trước mặt cô.

Đôi môi khô khốc của anh run rẩy.

“Thời gian không hề trôi đi kể từ khi chúng ta chia tay, Ha Yeon à.”

“...”

“Ngày nào anh cũng đứng ở nơi mà em đã nói với anh rằng em muốn chia tay.”

Mỗi lần anh hít thở, Ha Yeon lại nói với anh rằng cô muốn chia tay anh. Anh tưởng mình có thể chôn nó đi nhưng thời gian trôi qua, nỗi đau ngày càng lớn hơn.

Nước mắt bắt đầu chảy ra từ mắt anh. Trông anh như thể sẽ gục ngã chỉ sau một cú chạm vậy.

"Cứu anh với."

“...”

"Xin em."

Giọng nói tuyệt vọng của anh vang lên trong hành lang trống vắng. Tae Wan nhắm mắt lại. Nước mắt làm ướt đẫm khuôn mặt anh. Tae Wan cuối cùng cũng trông như một người đàn ông nhận ra rằng họ đã thực sự chia tay.

Môi Ha Yeon run lên.

"...Tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao một Kang Tae Wan thông minh lại đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy? Tại sao? Em đã bao giờ yêu cầu anh phải thành công chưa? Em đã bao giờ yêu cầu anh phải trở nên thật giàu có chưa? Để giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất? Vậy thì tại sao? Tại sao anh lại làm điều đó…?!"

Ha Yeon không thể chịu đựng được nữa và siết chặt tay. Người cô cần chính là Kang Tae Wan. Chỉ một mình anh thôi. Cô chưa bao giờ mong đợi bất cứ điều gì từ anh.

“Anh không muốn em bị gia đình ghét bỏ vì hẹn hò với một người như anh.”

“...!”

“Đứa trẻ mồ côi Kang Tae Wan. Kang Tae Wan không có đủ tiền. Kang Tae Wan, người không thể hỗ trợ em. Anh không muốn em phải cúi đầu để bảo vệ một người như anh. Anh cần thêm minh chứng để cho thấy anh có thể bảo vệ em. Rằng anh không chỉ có một tình yêu non nớt dành cho em. Anh muốn em tự hào nói với mọi người rằng anh là người đàn ông em yêu mà không phải lo lắng hay để ý đến ánh mắt người khác. Anh muốn em được chúc phúc vì đã yêu anh.”

“...”

“Đó là điều anh muốn làm cho em và điều duy nhất anh có thể làm là trở nên thành công.”

Anh không thể tạo ra một gia đình mà anh không có. Anh không có bằng cấp hay giàu có. Anh muốn trở thành đôi cánh của Na Ha Yeon. Anh không muốn trở thành sợi dây xích quanh mắt cá chân cô.

Anh chỉ có thể sống sót nhờ bằng việc một mình cố gắng nỗ lực. Cách duy nhất anh có thể chống lại các định kiến là trở nên thành công và khiến họ im lặng.

Đôi mắt Ha Yeon mở to.

"...Sao anh biết? Làm sao anh biết mối quan hệ của em với gia đình không tốt… Không, từ khi nào anh lại biết được?”

Ha Yeon ngạc nhiên hỏi.

Kể từ khi cô bước sang tuổi hai mươi lăm, bố cô đã bắt đầu gây áp lực buộc cô phải kết hôn. Ông ấy nói với cô rằng cô sẽ có triển vọng tốt hơn nếu kết hôn sớm.

Bố cô cảm thấy bị phản bội vì cô đã không theo học trường y mặc dù điểm số của cô rất tốt. Và khi cô bắt đầu theo đuổi nghề người mẫu, khoảng cách giữa họ ngày càng lớn.

Bố cô coi cô là một kẻ thất bại. Vì chẳng có gì thuận lợi nên ông ấy nói với cô rằng điều tốt duy nhất cô có thể làm là kết hôn.

Ha Yeon nói với ông rằng cô đã có người mình yêu. Tuy nhiên, bố cô chỉ tức giận và nói với cô rằng chẳng có gì đáng để khoe khoang về điều đó cả.

Cô không bao giờ từ bỏ Tae Wan, và sự phản đối của bố cô ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Cuối cùng, Ha Yeon đã tránh mọi liên lạc với bố mình.

Bố cô đã cắt đứt tài chính của cô. Dù gì thì Ha Yeon cũng đã sử dụng tiền của chính mình để trang trải các chi phí, nên cô không bận tâm.

Và trong khi mâu thuẫn này tiếp diễn, cô không bao giờ để nó lộ ra với Tae Wan. Cô không muốn làm tổn thương người mình yêu theo cách này.

Và vì cô sợ. Sợ Tae Wan sẽ vì điều này mà buông tay cô…

Cô nghĩ mình đã thành công trong việc giữ bí mật chuyện này. Nhưng bây giờ anh nhìn cô như thể anh đã sớm biết tất cả. Cuối cùng, anh mới là người không để lộ bất cứ điều gì.

“Anh đã biết được một thời gian rồi.”

“...”

“Những giọt nước mắt của em vào lúc nửa đêm. Lúc em không thể ngủ được sau khi đi gặp họ. Vào cái ngày em về thăm gia đình để dự sinh nhật của bố, anh biết rằng em đã đến ngồi ở quán cà phê. Anh đều biết hết…"

“...”

“Anh biết, nhưng anh đã giả vờ như không biết. Anh bỏ chạy như một kẻ hèn nhát. Anh ích kỷ giả vờ như không để ý. Anh thích cách em mỉm cười với anh vào buổi sáng như thể không có chuyện gì xảy ra cả.”

Tae Wan nói với giọng trầm. Giọng điệu bình tĩnh của anh bắt đầu nức nở.

“Anh yêu việc có em ở bên cạnh anh đến mức khiến anh phát điên, vì vậy…”

Không thể nói hết, Tae Wan cắn môi.

Máu trào ra từ đôi môi khô khốc của anh. Giọt máu đỏ ngày càng lớn. Mắt anh cụp xuống. Những giọt nước mắt tiếp tục rơi xuống. Vẻ mặt, giọng nói của anh… Tất cả đều bộc lộ những vết thương mà anh đã phải gánh chịu suốt thời gian qua.

Tình yêu họ trao nhau vẫn vẹn nguyên như ngày đầu nhưng cách họ yêu lại khác nhau. Cả hai đều làm tổn thương nhau vì họ nghĩ rằng họ làm điều đó vì lợi ích của người kia.

Chúng ta yêu nhau nhưng… Tại sao chúng ta lại hành động như thế này?

Dù ở bên nhau đã lâu nhưng chúng ta vẫn còn vụng về trong tình yêu.

Tae Wan vươn tay ra. Đầu ngón tay anh run rẩy.

"Giữ nó đi."

“...”

"Nếu không phải là em, anh không thể sống được."

Giọng nói nghiêm túc của anh vang vọng trong không khí. Giọng nói đó khiến tim cô đập rộn ràng. Tuy nhiên, Ha Yeon vẫn đứng yên giống như bị đóng băng tại chỗ.

Nếu nắm lấy bàn tay này, cô sợ mình sẽ quay về chốn cũ. Vì thế cô không thể vội vàng nắm lấy được.

“…Anh yêu em, Ha Yeon à.”

Giọng anh khàn khàn. Khuôn mặt Ha Yeon tê dại khi cô nhìn chằm chằm vào tay Tae Wan.

"Anh yêu em. Bây giờ vẫn vậy.”

Những ngón tay của Ha Yeon giật giật. Biểu cảm của cô sụp đổ. Khi Tae Wan nói những lời cô muốn nghe, nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi. Cánh tay mà cô tưởng sẽ không bao giờ cử động được bắt đầu giơ lên.

Ha Yeon vòng cả hai tay mình quanh người Tae Wan. Cô nhón chân lên và ôm anh. Tae Wan cứng người một lúc trước khi tựa trán vào vai cô. Thân hình cao lớn của anh khiến cô loạng choạng lùi lại một chút, nhưng cô không bận tâm. Nó không phải là vấn đề gì.

Chỉ cần cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh một lần nữa, thế là đủ rồi.