Chương 30

"Cuối cùng thì mày cũng mời tao đến đây."

Ji Yoon bước vào nhà Ha Yeon, trên tay cô đầy túi nhựa. Cô biết Ha Yeon đã chuyển đến đây vài tuần trước, nhưng vì cô quá bận nên họ đã hoãn lại. Và bây giờ, đã là cuối năm và Ji Yoon lần đầu tiên được nhìn thấy nơi này.

“Xin lỗi vì đã đến muộn.”

Ji Yoon xin lỗi và Ha Yeon lắc đầu.

"Không có sao. Cảm ơn vì đã đến. Tại sao mày lại mua nhiều quá vậy?

“Người ta thường cần rất nhiều thứ khi mới chuyển nhà. Tao chỉ định mua vài thứ chỗ này chỗ kia, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này. Chà, nhà mày đẹp quá.”

Đôi mắt Ji Yoon lấp lánh khi cô nhìn xung quanh. Căn hộ của Ha Yeon có view đẹp và rất sạch sẽ. Tính cách Ha Yeon vốn gọn gàng và dường như sàn nhà đã phản ánh điều đó. Không thể nhìn thấy một hạt bụi nào. Cô ấy cũng là kiểu người khiến bản thân bận rộn nếu gặp phải chuyện gì đó khó khăn, nên đó cũng có thể là lý do.

“Tụi mình có nên gọi đồ ăn về không?”

Ji Yoon hỏi Ha Yeon.

"Không cần đâu. Mày thích ăn mì Ý nên tao đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Tao sẽ làm một ít cho mày.”

“Mày định nấu cho tao à? Phiền phức lắm. Không cần phải làm nhiều đến vậy đâu.”

"Không sao đâu."

“Ừm, vậy thì tao được lợi rồi.”

Ji Yoon làm điệu bộ thể hiện sự vui mừng của mình. Ha Yeon bật cười khi nhìn Ji Yoon. Ji Yoon rất bận rộn vào dịp cuối năm. Không giống như Ha Yeon, cô ấy có nhiều bạn bè hơn và cần phải chăm lo cho gia đình nên cần phải gặp nhiều người.

Dù là vậy, Ji Yoon vẫn dùng căn hộ mới của Ha Yeon làm lý do để gặp cô. Lý do là vì cô ấy vẫn lo lắng cho Ha Yeon và cảm giác của cô sau khi chia tay.

Ha Yeon nhận ra ý định của Ji Yoon nhưng cô giả vờ như không biết. Thay vào đó, cô nấu cho Ji Yoon món ăn yêu thích của cô ấy.

Mì Ý phô mai sốt cà chua, rượu trắng, cơm risotto kim chi. Ha Yeon thậm chí còn làm thêm một món salad đơn giản. Trên bàn nhanh chóng đầy thức ăn.

"Chao ôi, nhiều món quá. Mày bận nhưng vẫn dành thời gian để làm tất cả những món này. Cảm ơn nhé!"

Ji Yoon, người yêu thích tài nấu nướng của Ha Yeon, vui sướиɠ nói to.

"Mong là mày thích."

Họ ngồi đối diện nhau và cầm nĩa lên. Khi họ đang dùng bữa, Ji Yoon tiếp tục trò chuyện sôi nổi. Sau khi ăn no, họ uống cạn một chai rượu vang trắng. Ha Yeon lấy ra hai lon bia cô đã chuẩn bị từ trước và đưa cho Ji Yoon một cốc. Họ nói đủ thứ chuyện và hai lon bia đã được uống hết nhanh chóng.

“Tửu lượng của mày đã tăng lên rồi.”

Ji Yoon nhìn chằm chằm vào lon bia rỗng bên cạnh Ha Yeon.

"Một chút."

“Dạo này chắc mày uống khá thường xuyên nhỉ.”

"Một chút."

Ha Yeon cười nhẹ. Một bên mắt cô nheo lại.

“Gần đây mọi chuyện có tốt hơn một chút nào không?”

Uống xong lon của mình, Ji Yoon hỏi với giọng hơi run. Ha Yeon cầm lon bia khác lên và chậm rãi gật đầu.

"Ừ. Đã rất nhiều thời gian trôi qua, nên… Và tao đang bận rộn với công việc. Cứ tiếp tục như vậy, tao cảm thấy mọi thứ đang trở nên ổn hơn rồi.”

Ha Yeon mỉm cười.

Đôi khi, cô sẽ giẫm phải một mảnh thủy tinh mà cô đã không nhặt lên và cô sẽ vô cùng đau đớn. Số lần cô bắt gặp mình ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ cũng ngày càng tăng lên. Vào những ngày như thế, đương nhiên cô sẽ tìm đến rượu bia. Tuy nhiên, Ha Yeon không hề đề cập đến điều này.

"Ơn trời"

"Ừ."

Ha Yeon chậm rãi gật đầu.

"Có vẻ như mày không đau khổ nhiều như tao đã nghĩ. Tất nhiên, trong thâm tâm mày có thể không cảm thấy như vậy.”

“Tao thực sự ổn rồi mà. Đừng lo cho tao.”

"Được rồi. Mày đang ổn. Nếu mày nói ổn thì là ổn! Bây giờ là cuối năm rồi đó! Và chúng ta sẽ lại già thêm một tuổi nữa! Hôm nay là một ngày buồn nhưng cũng tốt lành, nên cùng uống thêm một lon nữa đi!”

Ji Yoon mở một lon bia khác và hét lên. Ha Yeon cụng lon bia của mình với lon của Ji Yoon. Rồi cô đưa nó lên môi. Cô cảm thấy như thể sâu bên trong mình đang bị đau ở đâu đó, nhưng cô lờ đi.

“Gần 12 giờ rồi.”

Ji Yoon liếc nhìn đồng hồ trên tường.

"Ừ."

“Bây giờ chúng ta đã bước sang tuổi ba mươi. Chúng ta có nên xem chương trình đếm ngược không nhỉ?

Ji Yoon đứng dậy, loạng choạng tiến tới chiếc điều khiển từ xa và mang nó trở lại. Ngay khi tivi bật lên, Lễ trao giải Diễn xuất MBS đã hiện trên màn hình.

[Giải thưởng thuộc về…!]

MC công bố người chiến thắng im lặng một lúc.

“Anh Kang Tae Wan! Xin chúc mừng!"

Ngay khi MC vừa đưa ra thông báo, camera đã hướng về phía Tae Wan. Anh dường như đang thất thần. Khi người ngồi bên cạnh vỗ nhẹ vào vai anh, anh mới từ từ đứng dậy. Khuôn mặt anh trống rỗng khi bước từng bước lên sân khấu.

“Ôi trời ơi.”

Ji Yoon có vẻ bối rối khi lật đật nhấn nhiều nút khác nhau trên điều khiển từ xa nhưng kênh vẫn không thay đổi.

“Tao nghĩ đã hết pin rồi. Tại sao nó lại phải hết vào lúc như thế này cơ chứ…”

Trong lúc Ji Yoon hoảng hốt thì Tae Wan đã nhận được cúp Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Khán giả bắt đầu vỗ tay chúc mừng.

Anh trông thật đẹp trai trong bộ vest khi xuất hiện trên tivi của Ha Yeon. Anh đang đứng trước micro. Ha Yeon nhìn chằm chằm vào anh.

Ước mơ của anh đã thành hiện thực.

Tae Wan đã luôn nói về điều này. Anh đã nói một trong những ước mơ lớn nhất của anh là nhận được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Anh đã nhận được giải thưởng tại một liên hoan phim nên anh nói rằng anh muốn nhận được giải thưởng từ một nhà đài lớn. Anh nói với cô rằng nếu anh nhận được một giải thưởng của một nhà đài lớn, anh sẽ gửi một loại tín hiệu nào đó cho cô.

Mỗi khi nghe anh nói điều này, Ha Yeon thường tha thiết cầu nguyện cho ước mơ của anh thành hiện thực. Cô hứa rằng cô sẽ là người vỗ tay mạnh nhất khi giấc mơ đó thành hiện thực.

Cô không bao giờ ngờ rằng mình lại chứng kiến

mọi chuyện xảy ra từ một nơi rất xa như thế này.