Chương 20

“Anh, hôm nay có chuyện gì xảy ra với anh sao?”

Nhà tạo mẫu của Tae Wan, Eun Soo, liếc nhìn anh rồi thận trọng hỏi.

“Anh ơi?”

Thời gian để anh trả lời đã trôi qua mà Tae Wan vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô. Cô cất tiếng gọi một lần nữa.

Đột nhiên, đôi mắt cụp xuống của Tae Wan lấy lại được tiêu điểm. Anh từ từ ngước mắt lên và nhìn Eun Soo.

"À xin lỗi. Em nói gì?"

Tae Wan hỏi với giọng ngơ ngác.

“Có chuyện gì đã xảy ra sao? Sắc mặt của anh hôm nay có vẻ không được tốt, trông hơi u ám. Đêm qua anh không ngủ được chút nào sao? Tình trạng da của anh trông cũng không được tốt cho lắm…”

Eun Soo đưa tay vuốt tóc tạo kiểu cho anh khi cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Tae Wan trong gương.

Vẻ mặt của Tae Wan đã nghiêm trọng ngay từ khi mới bước vào đoàn quay. Và sắc mặt của anh ấy cũng không khá hơn chút nào kể từ đó trở đi.

"Anh không sao."

Nhưng câu trả lời của anh không chi tiết cho lắm. Như thể anh không muốn Eun Soo hỏi thêm nữa. Eun Soo liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của Tae Wan trong gương một lần nữa trước khi cô hướng mắt về phía quản lý.

Người quản lý nhìn chằm chằm lưng Tae Wan trước khi thở dài. Kể từ lúc anh ta đến nhà đón Tae Wan, cậu ấy trông cứ mơ hồ như vậy.

Anh ta đã hỏi có chuyện gì không, nhưng môi Tae Wan vẫn mím chặt. Và cậu ta đã luôn ở trong tình trạng thế này từ lúc đó đến giờ.

Liệu cậu ấy có thể quay những phân cảnh của mình một cách chuẩn xác nếu cứ như thế này không?

Người quản lý lo lắng nhìn Tae Wan.

“Chúng ta sẽ bắt đầu quay.”

Theo thông báo của trợ lý sản xuất, Tae Wan đã rời khỏi khu vực chờ. Trường quay được chiếu sáng bởi những ngọn đèn dường như còn sáng hơn mặt trời. Khi Tae Wan bước vào giữa trường quay, anh dừng lại.

Khi anh vuốt thẳng tay áo, đạo diễn Jae Won từ từ bước tới chỗ anh. Jae Won là đạo diễn cho bộ phim đầu tay của Tae Wan. Họ thành công ngay lập tức và đã làm việc cùng nhau trong nhiều dự án. Mặc dù có khoảng cách tuổi tác lớn nhưng điều đó không cản trở mối quan hệ của họ và cả hai đã trở nên rất thân thiết.

“Kang Tae Wan.”

Jae Won gọi.

“Tại sao cậu cứ dính vào những vụ scandal vô ích thế hả? Nó làm cho cuộc sống của tôi khó khăn hơn rất nhiều đó. Vì cậu mà tôi phải đóng chặt mọi cánh cửa để quay phim đấy. Tôi không tin vào việc bộ phim được quảng bá thông qua những chuyện nguy hiểm như thế này.”

Vì scandal của Tae Wan và Na Yeon mà phóng viên đã đổ xô đến trường quay. Để giữ cho họ không làm gián đoạn buổi quay, Jae Won đã ra lệnh nghiêm ngặt cho các nhân viên phải canh chừng tất cả các lối ra của trường quay và đóng tất cả các cửa lại.

"Em xin lỗi."

Khi Tae Wan ngoan ngoãn xin lỗi thì Jae Won chợt ngừng nói.

"Có chuyện gì với cậu vậy? Tại sao đột nhiên lại xin lỗi? Không giống cậu chút nào. Kang Tae Wan mà tôi biết sẽ nói, "Sao lại là lỗi của em?’

“...”

Tae Wan cụp mắt xuống trước câu nói đùa của Jae Won. Đó là cách anh thể hiện rằng mình không muốn nói chuyện nữa. Jae Won cau mày. Jae Won quen biết Tae Wan đã rất lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu như thế này. Ngay khi ông ấy định hỏi thêm thì Na Yeon đã tiến lại gần họ.

Jae Won vui vẻ chào Na Yeon và nói rằng mình phải rời đi để hoàn tất việc chuẩn bị cho buổi quay phim.

“Anh, đến đây khó khăn lắm phải không? Anh có tin nổi không, phóng viên đã vây quanh chỗ em từ tối qua. Chỗ của anh vẫn ổn chứ?”

"Ừ."

Taewan sửa lại tay áo vốn đã hoàn hảo của mình lần cuối khi trả lời. Thành thật mà nói, anh không nhớ. Anh nhớ mình đã ra khỏi xe và điều tiếp theo anh biết là mình đang ngồi trên ghế sofa ở phòng chờ.

Và sau đó anh cứ như thế này. Như thể anh là người đang bắt đầu mất đi trí nhớ, ký ức của Tae Wan dường như đang mơ hồ đi.

Những dấu hiệu này bắt đầu xuất hiện kể từ khi anh nhận được lời đề nghi chia tay của Ha Yeon.

Đề nghị chia tay.

Khi những từ ngữ kỳ lạ này xuất hiện trong đầu Tae Wan, một bóng đen bao trùm lên khuôn mặt anh. Dù biết sắc mặt của anh trông rất nghiêm trọng nhưng Na Yeon vẫn tiếp tục cười với anh.

"Ơn trời. Nhưng các phóng viên sẽ tiếp tục ngoan cố và theo chân anh. Chúng ta hãy cẩn thận từ bây giờ. Nhưng nếu chúng ta cứ tiếp tục bị quấy rối thế này thì chúng ta có lẽ nên bắt đầu hẹn hò thôi, anh à. Em cảm thấy chúng ta sẽ ít bị quấy rối hơn nếu công khai chuyện đó. Anh không nghĩ vậy sao?”

Na Yeon vừa cười vừa thì thầm đủ chỉ để Tae Wan có thể nghe thấy. Tuy nhiên, phản ứng cô nhận được không phải là cái mà cô mong đợi.

Cô nghĩ rằng sự im lặng của anh có nghĩa là anh đồng ý với cô nên cô tiến thêm một bước về phía anh. Các nhân viên xung quanh đang chuẩn bị cho buổi quay phim và liếc nhìn hai người họ. Cô ấy biết điều này và dừng lại khi đã đến gần Tae Wan.

Cô ấy đã quan tâm đến Tae Wan từ lâu rồi. Anh ấy đẹp trai, chăm sóc bản thân rất tốt và giữ khoảng cách với cô đến mức gần như lạnh lùng. Tuy nhiên, anh thường xuyên thể hiện sự dịu dàng khiến trái tim cô rung động.

Lúc đầu, cô tự hỏi anh là loại đàn ông như thế nào. Và rồi cô bắt đầu quan tâm đến anh. Cô đã liên lạc với anh ấy vài lần để thể hiện sự quan tâm của mình đối với anh, nhưng chắc do tính cách nên anh không bao giờ thể hiện sự quan tâm trở lại. Anh ấy chỉ im lặng.

Hôm nay, cô cũng tiếp cận anh theo cách này. Cô nghĩ Tae Wan sẽ chỉ cười và thay đổi chủ đề như anh vẫn thường làm.

Nhưng điều đó vẫn không thành vấn đề. Anh ấy sẽ trở nên quen thuộc với cô hơn. Và rồi trái tim anh sẽ dần mở rộng với cô. Ít nhất đó là những gì Na Yeon nghĩ.

"Không."

Taewan trả lời với giọng khô khan.

"Sao cơ?"

“Chúng ta không thể bắt đầu hẹn hò vì lý do như thế được.”

Câu trả lời của anh khác với thường lệ. Cô gần như tự hỏi liệu anh có phải là Kang Tae Wan mà cô luôn biết hay không. Giọng anh thật lạnh lùng.

Na Yeon nhìn anh một cách kỳ lạ. Ánh mắt của Tae Wan từ từ lướt từ tay áo anh sang nhìn cô. Đôi mắt anh trông có vẻ bực bội, và chúng không có chút ấm áp nào.

“Tôi không biết liệu cô làm được hay không, nhưng tôi thì không.”Giọng anh lạnh băng. Nghe thấy điều đó, cô gần như cảm thấy nhục nhã nên Na Yeon nở một nụ cười ngượng ngùng.

“Những trò đùa đó chính là nguyên nhân tạo ra những vụ scandal như thế này. Cô biết rất rõ mọi việc diễn ra trong giới này như thế nào mà.”

"Em biết rõ chứ. Em đang rất cẩn thận đây. Anh cũng biết những scandal đối với phụ nữ còn khắc nghiệt hơn nam giới mà.”

Na Yeon nhanh chóng sửa lại nét mặt khi trả lời anh. Cô cảm thấy hơi bị coi thường, nhưng cô không để cảm xúc của mình lộ ra trên khuôn mặt.

Tae Wan nhìn xuống Na Yeon. Ánh mắt anh lạnh lùng hơn thường ngày. Anh cảm thấy bức bối hơn.

"Ừ. Vì cô biết rõ điều đó nên hãy cẩn thận hơn đi.”

“...”

“Cô đã mời tôi đi ăn tối với tất cả đồng nghiệp của mình, nhưng không phải tất cả họ đều có mặt. Và các phóng viên lại tình cờ có mặt ở đó. Và vào ngày hôm đó, cô thậm chí còn vấp ngã và nhờ tôi giúp cô đứng dậy và khoác tay cô vào tay tôi.”

“...”

Mặt Na Yeon đỏ bừng trước lời vạch trần của Tae Wan. Cô cho rằng Tae Wan đã không nhận ra những tín hiệu cô gửi cho anh nên ngày hôm đó cô đã sử dụng chiến thuật mạnh bạo hơn.

Cô quá kiêu hãnh nên không tỏ tình trước nên quay ra làm điều này để khiến anh phải nghĩ đến cô. Nhưng anh đã biết từ lâu và giả vờ như không biết. Cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

“Tôi không muốn mất đi một đồng nghiệp.”

Lời từ chối của Tae Wan khiến cô đỏ mặt đến tận mang tai.

Đồng nghiệp.

Điều đó có nghĩa là anh chưa bao giờ coi cô là phụ nữ. Tae Wan quay mặt đi như thể anh không còn lý do gì để nhìn cô nữa.

“Vậy, suốt thời gian qua anh giả vờ như không biết sao?”

Na Yeon hỏi khi cô nhìn sườn mặt của anh.

"Đúng vậy."

Anh xác nhận sự hoài nghi của cô.

“Bởi vì tôi nghĩ sau một thời gian thì cô sẽ bỏ cuộc.”

“...”

“Đó là cách tôi suy nghĩ cho một đồng nghiệp.”

“Vậy tại sao hôm nay anh lại không làm thế nữa? Tại sao lại cho em biết rằng anh đã biết từ lâu?

“Bởi vì tôi nghĩ mình không cần phải làm thế nữa.”

“...”

“Bởi vì việc giả vờ không biết sẽ khiến mọi việc trở nên trầm trọng hơn.”