Chương 18

Hầu hết những lời hứa mà Kang Tae Wan nói ra ngày hôm đó đều không bao giờ thành hiện thực. Giáng sinh năm đó, bộ phim anh đóng vai chính đã được công chiếu.

Rạp chiếu phim dán đầy những tấm poster có khuôn mặt của anh nên họ xem phim ở nhà. Khi bộ phim đó thành công, độ nổi tiếng của Tae Wan tăng vọt.

Họ từ bỏ chuyến đi vào mùa xuân và ở nhà ba ngày hai đêm. Họ không hề đi ra ngoài. Họ cũng không thể đi nghỉ ở nước ngoài. Họ bí mật gặp nhau và mọi hành động của anh đều bị theo dõi vì anh hiện là một diễn viên mới nổi.

Cuối cùng, họ đã không thể tạo nên kỷ niệm đặc biệt nào nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc. Bởi vì bất cứ khi nào cô đưa tay ra, Kang Tae Wan đều có mặt ở đó. Mỗi khi cô cúi đầu xuống, cô có thể ngửi thấy mùi hương của anh, và mỗi lần cô mở mắt ra, đôi mắt tươi cười của anh đang nhìn thẳng vào cô.

Để được cảm nhận hơi ấm của anh. Để biết rằng cô đã in dấu dưới làn da ấm áp của anh. Với cô thế là đủ rồi.

Thời gian trôi qua, Tae Wan đã trở thành một cái tên quen thuộc. Và khi sự nổi tiếng của anh ngày càng tăng, Ha Yeon dần dần che giấu đi sự tồn tại của mình.

Cô không liên lạc với anh trừ khi anh liên lạc với cô trước. Cô lo lắng rằng người quản lý của anh sẽ chú ý nếu cô gọi cho anh trước.

Bất cứ khi nào cô gặp một người mới, cô không bao giờ nói với họ rằng cô hiện đang trong một mối quan hệ. Cô sợ phóng viên tinh ý sẽ chú ý đến việc cô sử dụng đồ đôi.

Cô thậm chí còn chuyển đến sống cùng một tòa nhà với Tae Wan. Bất cứ khi nào anh về nhà, anh đều để đèn căn hộ của mình sáng và đi xuống tầng dưới để dành thời gian cho cô. Khi đến lúc quản lý quay lại, anh sẽ lại nhanh chóng chạy lên lầu.

Nếu người quản lý đến sớm hơn thường lệ, anh ấy sẽ gọi cho Tae Wan. Và khi Tae Wan nhận được cuộc gọi đó, Ha Yeon sẽ đặt vào tay anh một ít thuốc tiêu hóa.

“Nói với anh ấy là anh cảm thấy không khỏe và xuống cửa hàng tiện lợi để mua cái này.”

Cô thậm chí còn chuẩn bị một cái cớ cho anh.

“Không cần phải làm đến mức này mà.”

Tae Wan sẽ cười khi cầm lấy thuốc tiêu hóa và đi lên lầu. Ha Yeon sẽ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín và lắng nghe tiếng bước chân của anh khi anh rời đi.

Đây là tất cả những gì cô có thể làm cho anh. Điều duy nhất cô có thể làm là che giấu sự tồn tại của mình. Bởi vì đây là tất cả những gì cô có thể làm… Cô thể hiện tình yêu của mình với anh bằng cách che giấu nó đi.

Những cuộc gặp gỡ của họ dần dần chỉ được diễn ra ở nhà. Mỗi ngày kỷ niệm hoặc ngày lễ đều diễn ra ở nhà. Có đôi khi họ đi chệch khỏi thói quen này bằng cách đi dạo quanh khu nhà vào đêm khuya.

Cuối cùng, việc của Ha Yeon là chờ đợi anh. Là vậy đó. Khi anh ấy không thể đến được vì công việc, cô sẽ thu dọn đồ ăn nguội khỏi bàn. Cô không còn thèm ăn nữa nên chỉ ăn một bát ngũ cốc vào bữa tối và ngủ quên trên ghế sofa. Và khi Tae Wan trở về vào đêm khuya, cô lặng lẽ đón tiếp anh.

Tình yêu biến thành chờ đợi, kiên nhẫn, chịu đựng và chấp nhận. Cô vẫn có thể chịu đựng được. Nhưng điều khó chịu đựng nhất là tận mắt chứng kiến

những điều đã thay đổi.

Số lần họ có thể gặp nhau ngày càng giảm đi. Thời gian họ nói chuyện với nhau ít đi. Họ có thể gần gũi với nhau qua việc làʍ t̠ìиɦ, nhưng họ sẽ không thể nào kết nối trái tim của cả hai.

Những ngày kỷ niệm của họ đã trở thành một hình thức đơn thuần, và chúng trở thành những ngày tràn ngập lời xin lỗi vì không thể tổ chức lễ kỷ niệm. Vài ngày họ gặp nhau đã trở thành những ngày chờ đợi, và cuối cùng trở thành những thói quen bắt buộc. Lòng rung động, hưng phấn dần chuyển thành buồn chán.

Cô không thể chịu nổi khi phải chứng kiến

những thay đổi này nữa.

“Không phải sẽ khó khăn sao?”

Ji Yoon uống hết hai ly soju. Cô ấy nhìn Ha Yeon với vẻ mặt lo lắng khi hỏi.

"Sẽ rất khó khăn. Bởi vì hiện tại cũng đã khó khăn rồi.”

“...”

Khi Ji Yoon nghe câu trả lời của Ha Yeon, cô không nói nên lời. Vẻ mặt Ha Yeon tràn đầy tuyệt vọng như thể trái tim cô ấy đang bị xé thành từng mảnh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm này trên khuôn mặt cô ấy sau mười năm quen biết.

“Nhưng tao nghĩ thà kết thúc mọi chuyện bây giờ còn hơn là nhìn tình yêu của cả hai nguội lạnh.”

Ha Yeon cụp mắt xuống.

Cho đến bây giờ, vẫn chưa có một lý do cụ thể nào để chia tay. Không, đó là điều cô muốn tin.

Có vài scandal chỗ này chỗ kia nhưng Tae Wan vẫn khẳng định bản thân vô tội. Và vì Ha Yeon biết rằng anh chưa bao giờ liên lạc với những người nổi tiếng khác khi họ ở bên nhau nên cô tin tưởng anh.

Bất cứ khi nào có thời gian, anh đều đến nhà cô. Họ làʍ t̠ìиɦ, dùng bữa cùng nhau, dành thời gian bên nhau trước khi anh phải trở về nhà. Nếu anh ấy nghĩ rằng mình gặp khó khăn trong việc giữ lời hứa, anh ấy sẽ liên lạc với cô trước. Mối quan hệ của họ là một mối quan hệ chung thủy.

Đó là lý do tại sao tình yêu vẫn tiếp tục.

Đó là điều cô tin.

Bởi vì dù cô có tìm kiếm khắp nơi thì cũng không có khoảng thời gian nào để có thể đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của họ.

Và rồi cô nhìn Tae Wan từ phía sau khi anh quay lưng về phía cô. Anh đã không nhận ra rằng mình đang quay lưng về phía cô, và bất cứ khi nào ánh mắt họ chạm nhau, anh sẽ quay đi sau vài giây. Sự thờ ơ trong mắt anh khiến cô rùng mình. Đó là lúc cô biết.

...Chúng ta vốn đã đứng trước giai đoạn đó rồi. Cô không thể nhận ra nó bởi vì trước giờ cô luôn quay mặt đi mà thôi.