Chương 17

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô đã chuyển ra ngoài sống. Khi đó, bọn họ chẳng khác gì những cặp đôi khác. Sau khi tốt nghiệp, không cần để ý đến ánh mắt của người khác nữa.

Họ sẽ nắm chặt tay nhau khi đi cạnh nhau. Họ sẽ ăn những món ăn ngon bằng số tiền họ kiếm được từ công việc bán thời gian. Họ theo học tại hai trường đại học khác nhau, nhưng họ sẽ đến trường của nhau để ôn thi.

Tae Wan cực kỳ nổi tiếng đến nỗi bất cứ khi nào cô đến trường của anh, cô đều cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của các sinh viên khác ở đó. Nhưng ngoài điều đó ra, họ đều tận hưởng mối quan hệ này.

Mọi thứ bắt đầu thay đổi một chút khi Tae Wan xuất ngũ và bắt đầu theo đuổi cuộc sống của một người nổi tiếng. Anh ấy bắt đầu nhận được những vai diễn lớn hơn và phạm vi trở thành người nổi tiếng của anh ấy bắt đầu mở rộng. Ngày càng có nhiều người bắt đầu nhận ra anh trên đường phố.

Lúc đầu thì vui lắm. Nhìn anh đạt được ước mơ của mình mà cô cảm thấy rất hạnh phúc. Như thể giấc mơ của chính cô đã trở thành hiện thực vậy. Cô muốn anh thành công và cô đã xem đi xem lại các chương trình của anh.

Tae Wan đã bẽn lẽn che mặt bằng bàn tay to lớn của mình và lẩm bẩm: "Sao mới sáng sớm mà em lại xem thứ đó vậy?" Ha Yeon cũng thích nhìn thấy khía cạnh này của anh ấy.

Khuôn mặt ngượng ngùng, vành tai đỏ bừng, bàn tay to lớn che mắt. Nhưng đôi môi anh vẫn giương lên thành một nụ cười tự hào.

Hình ảnh này của anh thật đẹp trong mắt cô. Ha Yeon ước gì cô có thể ngừng thời gian lại khi ngắm nhìn anh như vậy. Cuộc sống của họ đầy rẫy những thăng trầm, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, cô lại cảm thấy như ngày ngày đều trở nên tươi sáng và rạng rỡ hơn. Nhưng đó là trước khi cô phát hiện ra rằng sự tồn tại của cô lại là trở ngại cho sự thành công của anh.

“Tôi rất tiếc phải nói điều này, nhưng xin hãy đưa ra quyết định sáng suốt vì lợi ích của cậu ấy, cô Ha Yeon.”

Quản lý của Tae Wan yêu cầu được gặp cô một cách bí mật. Anh ta nói với vẻ mặt tiếc nuối và lo lắng xoa hai tay vào nhau.

“Tôi cũng không dễ để nói ra điều này, nhưng giám đốc điều hành đã phát hiện ra chuyện của cô và Tae Wan. Giám đốc điều hành nói rằng ông ấy sẽ trao cho Tae Wan những vai diễn hay và những cơ hội tốt hơn nếu cậu ấy chia tay với cô, nhưng… Tae Wan đã cố chấp”

“...”

"Cô cũng biết mà. Cô là người mẫu nên cô biết thế giới người nổi tiếng thế nào. Nếu mọi người biết được nam diễn viên mới ra mắt đã có người yêu thì ai sẽ thích cậu ấy nữa? Điều đó sẽ đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp của cậu ấy. Vậy… cô hiểu tôi đang nói gì phải không?”

Người quản lý có vẻ cảm thấy có lỗi vì phải nói điều gì đó như thế này. Anh ta tiếp tục lan man sau đó. Mỗi lần anh ta làm vậy, Ha Yeon đều cảm thấy như bị đẩy lùi ra xa.

"Tôi giao lại cho cô." Nói xong điều đó, công việc của người quản lý đã hoàn thành. Ha Yeon cảm thấy như thể cô là vết nhơ trong cuộc sống lẽ ra không có lỗi lầm của Kang Tae Wan vậy.

Khi Ha Yeon không nói gì, người quản lý tránh ánh mắt của cô và nhanh chóng rời đi. Còn lại một mình, đầu Ha Yeon hoàn toàn trống rỗng.

Cô muốn thấy ước mơ của anh thành hiện thực, nhưng để làm được điều đó, cô phải rời xa anh. Có lẽ vì mâu thuẫn như vậy mà Ha Yeon không hề rơi một giọt nước mắt nào. Cô ấy cảm thấy tê liệt.

Ha Yeon vẫn ngồi đó với vẻ mặt trống rỗng. Khi nhân viên đến chỗ cô để thông báo rằng quán cà phê sắp đóng cửa, Ha Yeon cuối cùng cũng lấy hết sức lực để đứng lên.

Đêm đó, Tae Wan đập cửa nhà cô dữ dội đến mức suýt làm gãy cánh cửa. Khi cô mở cửa ra, Tae Wan trông rất tức giận. "Anh nghe nói em đã gặp quản lý của anh."

Anh thở hổn hển như thể vừa chạy tới đây. Cô không biết làm thế nào anh phát hiện ra được, nhưng dường như anh đã biết rồi nên cô không thể giấu được.

"Ừ."

“Vậy tại sao em lại không nói cho anh biết?”

Tae Wan giật chiếc khăn quàng cổ ra khi đặt câu hỏi.

“Chỉ là không có chuyện lớn gì mà.”

Dù nói những lời này nhưng trong miệng cô vẫn cảm thấy gai gai.

Thực ra đó là một vấn đề lớn đấy, Tae Wan à.

Đó là điều cô muốn nói với anh.

“Hai người đã nói chuyện gì vậy?”

Tae Wan trông vẫn rất tức giận.

"Không có gì nhiều. Bọn em chỉ uống chút trà.”

“Tại sao anh ấy lại đi uống trà với em?”

“Bởi vì bọn em có quen biết nhau.”

Ha Yeon trả lời lảng tránh. Cô không nói, "Anh ấy bảo em chia tay với anh." Nếu nói ra những lời đó, cô sợ những lời đó sẽ như một hạt giống và thực sự bén rễ.

Bởi vì em ghét nó. Em thật sự rất ghét nó.

Thay vào đó, cô vuốt ngược mái tóc dài ra sau và cụp mắt xuống. Ha Yeon không nói gì nên Tae Wan buột miệng nói những lời sau.

“Giáng sinh này chúng ta cùng đi xem phim nhé.”

Giọng anh vẫn trầm thấp và rắn rỏi như mọi khi. Ha Yeon sững người khi nghe thấy những lời của anh. Cô từ từ ngẩng đầu lên và thấy ánh mắt anh đang nhìn thẳng vào mình. Anh đưa tay ra và nắm lấy tay cô.

“Mùa xuân tới chúng ta hãy cùng đi nghỉ dưỡng. Và sau đó chúng ta hãy đi du lịch nước ngoài vào năm tới nữa nhé.”

“...”

“Và ngày mai anh cũng sẽ chuyển đến chỗ em.”

Anh trông có vẻ rất quyết tâm. Như thể tất cả những lời hứa đó có thể trói buộc tình yêu đang tan vỡ giữa họ. Từ đó trở đi, số lần anh hứa với cô ngày càng nhiều.

Ha Yeon vẫn đứng yên lắng nghe tất cả những lời hứa đó. Cô nghe anh nói rằng họ sẽ kết hôn và sinh một đứa con và cô gật đầu. Cô cúi đầu xuống vì những giọt nước mắt đang chực trào ra khỏi mắt cô. Nhưng cô không thể giấu được việc chóp mũi mình đỏ bừng.

"...Được. Hãy làm vậy đi.”

Sau đó cô cũng lặng lẽ nắm tay Tae Wan. Đôi bàn tay mà cô cần phải buông ra… cuối cùng, cô vẫn không thể. Người khác có thể nói rằng cô đã can thiệp vào cuộc sống của Tae Wan như một kẻ tội đồ, nhưng điều đó đối với cô không thành vấn đề. Nếu Kang Tae Wan vẫn cần cô, vậy là đã đủ rồi.