Chương 4: Bồ Tát Nhiều Bệnh (4)

Tiêu Thanh Quy nào biết mình chỉ thuận miệng nói một câu liền có thể dỗ Tiêu Dực đến thoải mái. Nói chung là do thấy sắc mờ mắt, Tiêu Dực còn có kiên nhẫn bồi Tiêu Thanh Quy dùng chút điểm tâm mặc dù hắn xưa nay không thích ăn đồ ngọt.

Một thời gian ngắn sau, hắn kêu một thị vệ đến lệnh hắn xuất cung truyền tin rồi mang theo Lục Chấn Nhan trở về. Lục Chấn Nhan thân cao bảy thuớc, bề ngoài cũng coi như có một không hai trong kinh thành, đối với Tiêu Dực mà nói, gã ta chỉ như một công cụ giúp Tiêu Thanh Quy vui vẻ. Nếu nàng cười thì liền giữ gã lại, nhưng chỉ cần nàng sinh ra chút chán ghét nào, hắn sẽ lập tức đem người gϊếŧ đi, đạo lý đơn giản như vậy, chẳng cần phải suy nghĩ đắn đo.

Lục Chấn Nhan tiến vào điện lúc hai huynh muội đang đánh cờ, Tiêu Dực giữ cờ đen, dù bị Tiêu Thanh Quy vây đánh cho không còn mảnh giáp nhưng vẫn hồ đồ đi tiếp, tự nguyện chui đầu vào lưới. Tiêu Thanh Quy ban đầu cảm thấy khó hiểu, sau đó nhận ra hắn cố ý để lộ nước cờ để nhường nàng thắng thì liền không vui, ỉu xìu nói: "Cờ dở."

Tiêu Dực cũng không quá để ý, rõ ràng đã nghe được tiếng bước chân Lục Chấn Nhan đi vào, hắn không ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục nói chuyện với Tiêu Thanh Quy: "Đánh cờ cũng giống như kỵ xạ, tâm ta không đặt chỗ này, tự nhiên sẽ thất thế mất cờ."

Tiêu Thanh Quy không có tâm tư tiếp tục chơi bàn cờ này nữa, giễu cợt nói: "Hoàng huynh trên chiến trường cũng như vậy à?"

"A Bồ cho rằng trên đời này còn có người thứ hai có thể thắng ta sao?"

"Thiên hạ rộng lớn, ta há có thể tùy tiện kết luận." Tiêu Thanh Quy làm bộ như không nghe ra ý nghĩa trong câu hỏi của hắn.

Tiêu Dực cũng không nói thêm lời nào nữa, nâng chung trà lên hớp một ngụm, Lục Chấn Nhan lúc này mới lên tiếng: "Trưởng công chúa, sự tình đã xử lý thỏa đáng, Chấn Nhan chưa kịp vào cung bẩm báo, xin trưởng công chúa trách phạt."

Tiêu Thanh Qυყ đầυ tiên là liếc qua Tiêu Dực một cái rồi nói ra: "Không sao. Có người cố ý quấy phá, cũng không phải là lỗi của ngươi, ngược lại đã ủy khuất ngươi."

Lục Chấn Nhan trả lời: "Được làm việc cho trưởng công chúa, Chấn Nhan cho dù phải chịu chút ủy khuất cũng sẽ vui vẻ mà chịu đựng, trưởng công chúa thực sự không cần vì Chấn Nhan mà nghĩ ngợi."

Tiêu Dực lắc nhẹ tách trà trong tay, đột nhiên mở miệng: "Đây là trà Dương Tiên tiến cống năm trước? Ta vẫn luôn nghe danh Dương Tiên trà thanh mát như suối, vì sao ta lại thấy khó uống như vậy?"

Dứt lời, hắn đem một chén trà khác đặt trước mặt Tiêu Thanh Quy, đồng thời hướng Lục Chấn Nhan chất vấn: "Ý của ngươi là, thủ hạ mà bản vương phái đi khoản đãi ngươi không chu toàn, khiến cho người chịu ủy khuất?"

"Ta không phải có ý này." Lục Chấn Nhan đè nén sự bất bình trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được phản bác một câu, "Lời Vương gia nói có thể xem như không đánh đã khai?"

"Không đánh đã khai?" Tiêu Dực giống như vừa nghe được chuyện cười nhạt, quay sang nói với Tiêu Thanh Quy, "A Bồ, phụ tá của muội dụng ý khó dò, ta muốn đem hắn vào Đại Lý Tự để thẩm tra cho rõ ràng a."

Tiêu Thanh Quy không thèm để ý hắn, cầm chén trà nhỏ lên uống một hớp, bởi vì Tiêu Dực vừa mới nói khó uống, nàng tự nhiên cũng cảm thấy chén trà này nuốt không trôi, tay nhỏ lại đặt chén xuống đẩy qua một bên, không chịu uống thêm ngụm nào.

Lục Chấn Nhan như cũ quỳ trên mặt đất, Tiêu Thanh Quy nhàn nhạt nói với hắn: "Đứng lên đi. Dương Châu xa xôi, ngươi lại đi suốt đêm trở lại kinh thành, theo lệ mà nói đáng ra bản cung phải để ngươi xuống dưới nghỉ ngơi, nhưng bây giờ vẫn có một chuyện cần ngươi làm."

"Trưởng công chúa xin phân phó."

"Ngươi lập tức về chùa Thiên Khâu, dùng tơ vàng sao chép một phần “Kim Cương Kinh”, bản cung có việc cần dùng. Sáng sớm ngày mai, đến Kiến Ninh cung gặp ta, nhớ mặc quần áo màu xanh."

Lục Chấn Nhan cũng không hỏi nhiều, sau khi nhận lời liền lập tức rời đi.

Tiêu Dực đang muốn cùng nàng nói đến chuyện ban thưởng cung yến ở Ly Đình, nghe nàng căn dặn Lục Chấn Nhan ngày mai phải mặc áo xanh, trong lòng hiểu rõ….Tiêu thái hậu không thích màu xanh. Xem ra ngày mai cung yến chưa hẳn có thể viên mãn như Tiêu Húc mong đợi.

"Muội là đang lo lắng cho ta." Tiêu Dực khẳng định nói, đồng thời cũng lộ ra một tia điên cuồng, "Không nghĩ tới A Bồ cũng giống như những triều thần nhát gan kia, e ngại chuyện ban thưởng cung yến ở Ly Đình."

"Hoàng huynh quyền uy mạnh mẽ, tất nhiên là không cần lo sợ điều gì. Muội bây giờ chỉ còn lại hư danh trưởng công chúa mặc người lừa gạt, thân thể cũng ngày càng suy nhược, vô lực hồi thiên, chuyện ra đầu ngọn sóng tốt nhất nếu tránh được thì nên tránh."

Tiêu Dực không muốn thấy nàng tự xem thường mình, chọc thủng nói: "Lục Chấn Nhan nhận lệnh đi Dương Châu, là muội đem Lữ Văn Chinh điều về quê?"



Tiêu Thanh Quy biết việc này không gạt được hắn, cho dù hắn không ở Vĩnh An, cũng nhất định có người hướng hắn bẩm báo, chỉ là không biết hắn đến cùng tại Kiến Ninh cung sắp xếp những người nào, có chút ai oán, yếu ớt nói ra: "Qua 70 tuổi vẫn còn làm quan, dù không gây ra được sóng gió gì lớn nhưng vẫn cứ túm lấy không tha những ý nghĩ cổ hũ đó. Lữ thái sư chính là người học rộng hiểu sâu, mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là sự thật, cớ sao lại không biết đạo lý này? Ta đã không còn thực quyền trong tay, duy nhất chỉ có năng lực đem cái thân bệnh khí này truyền qua cho Lữ thái sư, sau khi trờ về từ Kiến Ninh cung lão ta cũng sinh bệnh, A Húc liền đồng ý để lão hồi hương, trùng hợp là Chấn Nhan cần đến Dương Châu xử lý chuyện khác, cùng Lữ thái sư không có quan hệ."

"Muội đã nói không có quan hệ gì vậy liền không có quan hệ gì. Ta nay đã hồi kinh, sẽ tự mình tìm hắn tính sổ, tìm lại uy phong cho muội."

"Trong mắt hoàng huynh, mặt mũi muội chẳng đáng là gì, Lữ Văn Chinh tùy tiện nói mấy câu là có thể nghiền nát đầy đất?"

Giọng nói của nàng mang theo hờn dỗi, trong nháy mắt Tiêu Dực không khỏi bừng tỉnh, nín cười phản bác: "Ta tuyệt không có ý này."

Tiêu Thanh Quy hỏi hắn: "Nếu muội bảo huynh đừng đi so đo việc này, huynh đồng ý với ta sao? Huống hồ Lữ Văn Chinh đã cáo lão hồi hương, chẳng lẽ huynh còn muốn phái người đến Dương Châu gây khó dễ?"

Tiêu Dực từ chối cho ý kiến, cúi đầu nhìn xuống hai chén trà trước mặt, nhìn như vô ý mà cầm lên chén trà của Tiêu Thanh Quy uống qua, đặt lên miệng một ngụm uống cạn. Tiêu Thanh Quy không vui vì hắn không biết chừng mực, xòe tay ra đòi: "Đem trà trả lại cho muội."

"A Bồ muội cũng không phải không biết, ta luôn giúp muội giải quyết đồ ăn mà."

"Hoàng huynh còn muốn ở lại Kiến Ninh cung của ta đến khi nào?"

Tiêu Dực nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời sắp lặn, hoàng hôn mờ mịt, gió cũng có chút lạnh, hắn đứng dậy đem cửa sổ đóng lại, quay đầu nhìn thấy Tiêu Thanh Quy khăng khăng đem chén trà kia đặt lại trước mặt mình, hành động thật ngây thơ lại cố chấp, nàng giống như hóa thành chiếc lông Khổng Tước vô hình, yên tĩnh mà khuấy nhiễu tiếng lòng của hắn.

Tiêu Dực đi đến, tay trái giằng lấy chén trà trong tay nàng, tay phải mở nắp chén ra nhìn, thấp giọng cảnh cáo: "Trà đã nguội rồi, gọi Thọ Mi vào thêm trà nóng rồi hãy uống."

"Ai nói ta muốn tiếp tục uống?"

Thanh âm của nàng êm dịu tựa như đang thì thầm vào tai, Tiêu Dực không tự giác tăng thêm mấy phần lực đạo, cố tình giữ chén trà không thả, Tiêu Thanh Quy liền cố đẩy từng ngón tay hắn ra, trêu đến Tiêu Dực cười nhẹ ra tiếng.

Thọ Mi đi vào, dừng ở rèm châu bên ngoài, hỏi: "Đã đến giờ cơm tối, Trưởng công chúa có cần truyền thiện lên bây giờ không ạ?"

Tiêu Thanh Quy trừng mắt nhìn Tiêu Dực, ý muốn đuổi khách rất rõ ràng, Tiêu Dực hiểu lầm ánh mắt đó thành nàng muốn giữ hắn lại nên cố ý nhìn vậy để thăm dò, Tiêu Dực thay nàng đáp lời Thọ Mi: "Truyền thiện, bản vương đêm nay cũng ở lại Kiến Ninh cung dùng bữa."

Luận mặt dày vô sỉ, Tiêu Thanh Quy tự nhiên không thể sánh bằng hắn, đang muốn xốc tấm thảm da Chồn đứng dậy để cách hắn xa một chút, Tiêu Dực liền cực kỳ tự nhiên nắm lấy cổ tay ngọc của nàng, đem nàng kéo lên xong mới buông lỏng bàn tay.

Tiêu Thanh Quy vừa thở phào một hơi lại phát hiện hắn vẫn chưa chịu bỏ tay ra, lòng bàn tay nóng bỏng nhẹ nhàng vuốt ve lên mu bàn tay lạnh băng của nàng, tiếp tục di chuyển đến các đốt ngón tay rồi cuối cùng bao bọc trọn lấy bàn tay nàng. Tiêu Dực cứ như vậy nắm tay nàng đi ra ngoài điện để dùng thiện.

Nàng rõ ràng cảm giác được vết chai dày nơi lòng bàn tay hắn, hai bên gò má không kìm lại được mà hiện lên một tia đỏ nhạt. Nàng làm sao có thể quên, từ khi mười lăm tuổi nàng bắt đầu trở thành người yếu ớt sợ lạnh, đôi tay nàng luôn có cảm giác lạnh buốt, khi đó bọn họ vẫn còn rất thân thiết, không hề giống bây giờ ở chung khách sáo như vậy, Tiêu Dực thường thường vì nàng ủ ấm tay, nàng thì lo lắng sợ vết chai trong lòng bàn tay hắn càng để lâu càng dày.

Chỉ là Khi đó bọn họ tuổi còn nhỏ, không biết phân rõ giới hạn cũng coi như dễ hiểu. Bây giờ, Tiêu Thanh Quy biết rõ hành động này là không thích hợp, chỉ có thể dùng ánh mắt oán giận liếc hắn, bước chân trở nên vội vàng, muốn mau chóng đến trước bàn ngồi xuống, vậy hắn mới chịu buông tay.

Dù sao trong lòng nàng biết, nàng chính là không thể nào tránh thoát được hắn.

Hai người đều mang tâm tư khác nhau tự dùng bữa, Tiêu Thanh Quy chủ động nói chuyện sứ đoàn Nam Vinh vào kinh, Tiêu Dực hiển nhiên cũng không quá để ý.

"Thiên Sư giám không phải đã có Hạ Lan thiên sư rồi sao? Nam Vinh nhiều lần đưa thư, ý muốn phái sứ đoàn đến đây, A Húc nhất định đã gặp qua Hạ Lan thiên sư, được ngài trấn an thì mới có thể cho phép họ vào kinh."

Tiêu Thanh Quy gật đầu nói: "Hạ Lan thiên sư xác thực không nói gì, Nam Vinh mấy năm gần đây quốc lực ngày càng suy yếu, lại sớm đã quy hàng Vĩnh An, hiện giờ đang cần dựa vào nước ta cứu tế. Hoàng huynh lại thuận lợi đánh bại Tây Ly, bây giờ tứ phương bên ngoài chỉ có Bắc Sóc chiếm cứ một phương, nhưng bọn hắn cùng Bắc Sóc cách nhau rất xa, vả lại quân đội Bắc Sóc dũng mãnh thiện chiến, đương nhiên là sẽ không đem Nam Vinh để vào trong mắt... Muội cũng không phải cho rằng Nam Vinh Tiến kinh mang kế hoạch gì ghê gớm, chẳng qua là cảm thấy bọn hắn sợ là có điều khác sở cầu."

Nàng nhất thời mải mê lo phân tích thế cục, mới nói nhiều thêm hai câu mà chén nhỏ trước mặt đồ ăn đã chất lên như toà núi nhỏ. Tiêu Dực căn bản không tập trung nghe nàng nói, chấp nhất ngồi gỡ thịt cua trong tay, đem toàn bộ thịt cua được lột sạch sẽ đặt trong cái chén khác, chuyển đến trước mặt nàng.

"Bản vương nay ở lại trong kinh tọa trấn, cũng muốn xem thử bọn hắn muốn cầu thứ gì." Lời nói xoay chuyển lại rơi xuống chén đồ ăn bên cạnh "Thịt cua tính hàn mà muội lại cứ thích ăn, đây là mấy con mập nhất, muội nhanh ăn đi."



Dứt lời, hắn cố ý đánh rơi chiếc kìm bạc dùng để gỡ thịt cua, đưa mắt liếc qua Thọ Mi một cái, Thọ Mi liền cúi xuống nhặt kìm lên rồi đem mâm cua lui xuống, hắn một lần nữa nhấc ngọc đũa lên, bắt đầu dùng bữa.

Tiêu Thanh Quy biết hắn không để tâm chuyện sứ đoàn Nam Vinh, cũng không tiện nói thêm.

Sau bữa ăn không bao lâu, Tiêu Húc liền phái người đến mời Tiêu Dực, chắc là trò chuyện với nhau về sự tình Tây Ly, liên quan đến triều chính, hắn ngược lại không có tiếp tục trì hoãn, lập tức đi Thái Cực điện.

Thọ Mi phụng mệnh Tiêu Thanh Quy đem Tiêu Dực tiễn ra khỏi tẩm điện, thi lễ đưa mắt nhìn Tiêu Dực đi xa, sau khi đứng dậy phát hiện cửa sổ đối diện lối ra kia chẳng biết từ lúc nào đã mở, còn tưởng là do mình tắc tránh, vội vàng trở lại trong phòng muốn đóng lại, không nghĩ tới Tiêu Thanh Quy đang đứng trước cửa sổ, nhìn qua hướng cửa cung, chậm chạp không chịu thu tầm mắt lại.

Thọ Mi nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "Trưởng công chúa, vẫn nên đứng cách bên cửa sổ ra một chút thôi, coi chừng cảm lạnh."

Tiêu Thanh Quy tự mình lẩm bẩm: "Mỗi lần hắn đến Kiến Ninh cung, luôn quấy nhiễu khiến tâm ta phiền, vậy mà hắn vừa mới rời đi, ta lại thấy trống trải đến thế."

Cửa sổ nhẹ đóng, ngăn trở gió thu bên ngoài đã lạnh dần, Thọ Mi tiến lên khoác cho Tiêu Thanh Quy nhiều thêm một kiện áo khoác, hỏi: "Người có cần để nô tỳ đi Thái Cực điện thông truyền một tiếng, để vương gia nghị sự xong lại đến Kiến Ninh cung bồi trưởng công chúa?"

"Không cần. Hắn hồi kinh vừa mới nửa ngày, chỗ mẫu hậu còn chưa có đi qua, A Húc mời hắn đi, giờ phút này chắc hẳn đã ở tại Phúc Yên cung."

Thọ Mi biết nàng cùng Tiêu thái hậu tình cảm luôn lạnh nhạt, hiếm khi qua lại, thấy thế không còn dám nhiều lời.

Kiến Ninh cung đóng cửa từ sớm, Thọ Mi đứng cạnh giường đốt hương dành cho lúc đi ngủ, hầu hạ Tiêu Thanh Quy thay quần áo, cẩn thận buông màn trướng xuống, lui ra ngoài tẩm điện.

Đêm khuya, Tiêu Dực chỉ cầm theo độc nhất một chiếc đèn l*иg, dừng ở ngoài cửa cung, khẽ gõ ba tiếng, không có ai đáp lời thì lại tiếp tục gõ. Thọ Mi còn chưa ngủ, tựa hồ cũng không ngờ tới hắn sẽ thừa dịp đêm khuya đến đây, đem người đón vào.

Tiêu Dực đem đèn l*иg giao cho Thọ Mi, tự mình tiến vào trong phòng, Tiêu Thanh Quy nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, nghe được tiếng mở cửa lập tức mở mắt ra, chống người dậy hỏi: "Thọ Mi?"

"Là ta."

Trong phòng lờ mờ, lại cách một tầng màn trướng, Tiêu Thanh Quy không nhìn thấy rõ ràng, chỉ có thể căn cứ vào tiếng bước chân mà đoán Tiêu Dực chắc hẳn đứng cách đó không xa. Hắn thấy nàng ở trên giường, thấp giọng nói ra: "Muội cứ an tâm mà ngủ, ta ở lại nhìn muội một chút, đợi muội ngủ say ta sẽ đi."

Tiêu Thanh Quy vốn định đuổi hắn, đến cùng lại đem lời nuốt xuống, một lần nữa nằm xuống khép hai mắt lại.

Nàng xưa nay luôn ngủ rất nông, chìm vào giấc ngủ lại thêm khó khăn với nàng, là bệnh từ nhỏ dưỡng thành. Cấm cung vắng vẻ, hiếm có người đi lại, trống trải mà quỷ quyệt, ban đêm thường nổi lên gió lạnh, đại khái do nguyên nhân thiếu cảm giác an toàn, nàng thường xuyên cả đêm không ngủ, nhịn đến hừng đông mới có thể ngắn ngủi chợp mắt một hồi, dần dà liền tạo thành thói quen xấu.

Về sau chuyển ra khỏi cấm cung, bên người ngược lại có nhiều hơn không ít cung nữ hầu hạ, có thể vì nàng gác đêm, nhưng nàng thủy chung vẫn không quen thuộc, mỗi lần đi ngủ đều không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, trừ phi có đại sự không thể không bẩm báo, bao gồm cả Thọ Mi.

Bây giờ có Tiêu Dực bồi nàng, nỗi lo lắng tận sâu bên trong tựa hồ cuối cùng có thể buông xuống, rất nhanh liền không có ý thức, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì chinh chiến trên sa trường nhiều năm, Tiêu Dực không chỉ giỏi nhìn rõ vào ban đêm, nhĩ lực cũng không tầm thường, nghe ra hô hấp của nàng trở nên đều đều sau khi vào giấc, hắn im lặng đứng dậy, lại không phải rời đi ngay mà là từng bước hướng về giường đi tới xốc màn trướng lên trộm nhìn gương mặt ngủ say của nàng.

Hắn ngồi xuống bên giường, đưa tay giật áo ngủ trên người nàng, lộ ra bả vai có vết máu bầm ứ đọng. Hạ Lan Vân Thường dùng phương thức thi châm lấy máu, vì nàng cố gắng vãn hồi cái mạng này, vết máu bầm trước mắt chắc hẳn chính là do lỗ kim gây nên.

Tiêu Dực lông mày khẽ chau lại, móc dược cao từ trong ngực ra, hắn chỉ dùng đầu ngón trỏ lấy dược, sau đó lại dùng lòng ban tay đem dược cao ma sát đến nóng lên mới xoa lên da thịt của nàng, Tiêu Thanh Quy cho dù trong giấc mộng cũng không nhịn được phát ra thanh âm rêи ɾỉ, cả người co rúm lại làm trái tim Tiêu Dực đau đớn không thôi.

Nàng thường dùng hương hoa Lê trợ ngủ, so với lúc xế trưa, mùi hương trong trướng ngủ càng thêm nồng đậm, sâu kín hóa thành tơ nhện đem hắn trói buộc cạnh giường, không có cách nào trốn chạy. Hắn kỳ thật rất muốn đem dược cao bôi lâu thêm một chút, ánh mắt hắn thuận theo từ cần cổ hướng về phía trước rồi di chuyển xuống phía dưới tận đến khi thấy một góc đai lưng mới dừng lại, hắn rõ ràng biết điều đó là gì, là nữ tử đang mặc đơn độc một kiện áσ ɭóŧ, hắn suýt chút nữa đã vượt qua cảnh tuyến cuối cùng của luân thường đạo lý.

Tiêu Dực rất mau đem quần áo của nàng mặc lại, kéo chăn đắp kín cho nàng, một lần nữa buông màn trướng xuống rồi mới rời đi, lúc ra ngoài đi có chút vội vàng, đồng thời trên mặt lộ ra một tia bối rối.