Chương 3: Bồ Tát Nhiều Bệnh (3)

Ngày 14 tháng 8 Tiêu Dực trở lại Vĩnh An, lúc đó Tiêu Thanh Quy sớm đã không còn ở chùa Thiên Khâu mà quay về Kiến Ninh cung. Cùng với cơn mưa phùn lất phất, quân đội đại thắng trở về trong tiếng reo hò của người dân, Tiêu Húc đích thân dẫn các quan đại thần ra đón trước cổng thành, cảnh tượng rất náo nhiệt và hoành tráng.

Cách biệt mấy tháng Vĩnh An đã có chút xa lạ, Tiêu Dực xoay người xuống ngựa, bội kiếm còn chưa tháo ra liền đi thẳng đến trước mặt Tiêu Húc, không một người nào dám ngăn trở hắn, chỉ có vài quan văn đứng gần đó hơi mang kinh hãi mà nhìn chằm chằm hắn, Tiêu Dực làm bộ như không thấy mấy vẻ mặt đó.

Không chờ hắn ôm quyền thi lễ, Tiêu Húc đã vội vàng đón lấy, giữ chặt cánh tay Tiêu Dực: "Hoàng huynh không cần phải đa lễ, lần này xuất chinh Tây Ly, hoàng huynh vất vả bôn ba nhiều tháng ròng, trẫm còn không biết nên khen thưởng cho huynh thế nào cho tốt đây, vẫn là miễn những nghi thức xã giao này đi."

Nghe Tiêu Húc nói vậy, Tiêu Dực liền bỏ qua không thi lễ, thậm chí còn nâng cánh tay Tiêu Húc lên, giống như thân huynh đệ đã lâu không gặp, vui vẻ khoác tay nhau cùng hàn huyên tâm sự. Đám đại thần theo đến đây nghênh đón đều tụm lại cùng nhau nghị luận sôi nổi, hiển nhiên cho rằng hành động lần này của Tiêu Dực thật không có phép tắc.

Tiêu Húc nói: "Trẫm gần đây mỗi ngày đều suy nghĩ đến khổ sở, còn đi thỉnh giáo cả Thái hậu, chính là không biết nên khao thưởng hoàng huynh như thế nào, kim ngọc trân bảo bình thường tất nhiên là không lọt nổi mắt xanh của hoàng huynh, trùng hợp ngày mai là sinh thần hoàng tỷ, cũng chính là tết Trung thu, trẫm đã sớm hạ lệnh chuẩn bị cung yến ngay tại Ly Đình, cũng đã mời cả mẫu hậu cùng hoàng tỷ tham gia…"

Tiêu Húc chắp tay mời Tiêu Dực ngồi chung, huynh đệ hai người cực kì hòa thuận đi về phía loan giá, Tiêu Dực tự mình đỡ Tiêu Húc lên, Hộ bộ thượng thư Phùng Thực bị đẩy ra làm chim đầu đàn, liều lĩnh mở lời ngăn cản hành động của Tiêu Húc: "Hoàng Thượng không thể…"

Tiêu Húc phảng phất giống như không nghe thấy, còn thúc giục Tiêu Dực: "Hoàng huynh mau lên đây, chớ có để hoàng tỷ chờ đợi đến mất hết kiên nhẫn."

Tiêu Dực lườm Phùng Thực một cái, cất bước đi lên lại tiếp lời hỏi: "Nàng gần đây thân thể thế nào?"

Phùng thực chỉ có thể bực bội dậm chân tại chỗ, nói một mình: "Không thể a, Ly Đình thật sự không thể…"

Bên trong cung Kiến Ninh, Tiêu Thanh Quy nằm lệch qua trên giường, mắt lim dim buồn ngủ nghe Thọ Mi bẩm báo, phút chốc tỉnh táo hẳn ra: "Ban thưởng yến hội ở Ly Đình? Thật ư?"

"Vâng, đúng là như vậy ạ."

"A Húc làm như thế thật không ổn thỏa. Hắn cho rằng đó mới là sự ban thưởng lớn nhất, cho huynh trưởng cực điểm phong quang nhưng lại không biết triều thần ngoài kia không ngừng lên tiếng chỉ trích."

Ly đình vốn là tên gọi của một cái đình dùng để tạm nghỉ chân nằm sát ven hồ, năm đó Tiêu Phục phiêu bạt tứ phương, tại Ly Đình làm quen không ít “năng thần chí sĩ”*, cũng tại Ly Đình cùng bàn luận chiến sự, nắm chắc trận thắng đầu tiên, mở ra đại nghiệp phục quốc.

Sau khi thành lập triều đại mới, đóng đô ở Vĩnh An, Tiêu Phục liền hạ chỉ xây dựng một ngôi lầu các bên cạch điện Thái Cực, vẫn gọi tên là Ly Đình. Ly Đình cao hơn 8 trượng, đứng trên cao có thể nhìn thấy toàn bộ hoàng thành và núi Dương Quy ở phía xa.

Tiêu Phục có ý định dùng Ly Đình để khao thưởng lương tướng, công thần, các triều thần tự nhiên cũng theo đó lấy việc được khoản đãi ở Ly Đình làm điều sở cầu. Nhưng Tiêu Phục tại vị hai 24 năm, duy chỉ mới 2 người có cơ hội được khao tiệc tại Ly Đình, một người là Định viễn tướng quân Lý Cảnh, người còn lại là Tể tướng Trịnh Quang Phúc.

Mà Lý Cảnh tại thời điểm xuất chinh Bắc Sóc, không địch lại được kỵ binh Bắc Sóc đã trực tiếp phản bội mà bỏ trốn, một tin tức cũng không tra ra được, đó chính là dự sỉ nhục lớn nhất với Đại Dự. Trịnh Quang Phúc cũng tại Ly Đình nhận ban thưởng yến tiệc, không lâu sau đó thì bị phát hiện có ý định mưu phản, xử tử cả nhà.

Mặc dù triều thần không dám nói ra ngoài miệng nhưng trong lòng đối với vinh hạnh được khoản đãi tại Ly Đình vừa có chút chờ mong lại vô cùng sợ hãi, hai vị đại thần một văn một võ, đã từng ở vị trí dưới một người trên vạn người lại có kết cục như thế, Ly Đình cũng từ đây vắng lạnh đìu hiu.

Cho dù Thọ Mi đều biết việc này không ổn lắm nhưng vẫn hạ nhỏ giọng nói: "Bệ hạ tự mình tuyên bố ban thưởng cung yến tại Ly Đình, một mặt vì ban thưởng vương gia chinh chiến khổ cực, mặt khác ngày mai là Trung thu đoàn viên, lại là ngày sinh thần của trưởng công chúa, cũng coi như hợp tình hợp lý, không phải chỉ bởi công lao một mình vương gia."

"Hắn xưa nay đã luôn nhát gan như vậy, mọi thứ chỉ muốn ủy thác hết lên người bản cung, để bản cung che chắn cho hắn, bảo đảm hắn vạn sự không lo."

Thọ Mi không dám xen vào nghị luận chuyện hoàng đế, đành trầm mặc đứng đó.

Hương hoa Lê thơm quẩn quanh trên giường, Tiêu Thanh Quy khép hờ hai mắt rồi từ từ mở ra hỏi: "Chấn Nhan hôm nay hồi kinh sao?"

"Thưa trưởng công chúa đúng là hôm nay, Chấn Nhan chắc sẽ lập tức tiến cung để phục mệnh trưởng công chúa."

Nói xong, Tiêu Thanh Quy nhẹ gật đầu, đang muốn cho Thọ Mi lui ra thì nghe Thọ Mi nhắc: "Vương gia và bệ hạ cùng ngồi loan giá, chắc hẳn giờ này đã tiến cung, trưởng công chúa cần phải ngồi dậy rửa mặt đi thôi?"

Tiêu Thanh Quy triệt để nhắm mắt, thấp giọng trả lời: "Bản cung còn chưa nghỉ trưa đủ, vì sao phải ngồi dậy?"

"Nô tỳ lắm miệng."

Thọ Mi im lặng buông rèm châu xuống rồi lui ra ngoài canh gác, thầm nghĩ, vương gia phong trần mệt mỏi trở về sợ là lại phải chờ đợi một hồi ngoài Kiến Ninh cung.

Không giống như Tiêu Thanh Quy sớm đã lập phủ nhưng lại thường ở trong cung, Tiêu Dực mấy năm gần đây thường ở lại phủ đệ ngoài hoàng cung, Ngọa Lân điện của hắn trong cung cũng đã bỏ trống từ lâu.

Cùng Tiêu Húc bẩm báo sơ lược về tình huống của Tây Ly xong, Tiêu Dực liền trở về Ngọa Lân điện đổi qua một thân thường phục màu đen, ra khỏi tẩm điện mới ý thức được quên mang theo bội kiếm, đai ngọc bên hông cũng có chút lệch hướng, khóe miệng hắn không khỏi hiện lên một tia cười khổ, quả thật là đã quá nóng vội rồi.

Một lần nữa đổi quần áo đi ra khỏi tẩm điện, Tiêu Dực hướng thẳng đến Kiến Ninh cung, theo sau lưng là Cố Phóng hai tay cầm một hộp gỗ Đàn Hương khá lớn. Thọ Mi tiến lên trước thi lễ rồi mang theo chút ngượng ngùng mà báo với Tiêu Dực: "Trưởng công chúa vừa mới nằm ngủ trưa, không bằng một lát nữa vương gia hãy quay lại."



Tiêu Dực nhìn thoáng qua tẩm điện, cố tình đè nhỏ giọng, hỏi Thọ Mi: "Nàng ấy mấy tháng nay khẩu vị như thế nào? Bệnh tình có chút chuyển biến nào không?"

Thọ Mi đáp: "Hết thảy mọi thứ vẫn như thường, có đôi lúc thân thể người không được tốt, nhưng chung quy cũng không thể coi là chuyện xấu."

Tiêu Dực nghe vậy không khỏi lo lắng trong lòng, muốn ngay lập tức xông vào trong phòng ngủ của nàng, nhưng vẫn kiềm chế đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Thọ Mi vẫn nghĩ nên khuyên hắn trở về, vừa mới mở miệng nói hai chữ "Vương gia", liền bị Tiêu Dực đưa tay ngăn cản, nàng ta không dám nói thêm lời nào, ngoan ngoãn lui xuống.

Tiêu Dực ngồi ngay trong đình viện kiên nhẫn chờ đợi, chờ nàng ngủ đủ giấc tỉnh lại sẽ ra gặp hắn. Mưa vừa tạnh không bao lâu đã tiếp tục đổ xuống, may mắn mưa rơi không lớn, Cố Phóng nhìn Tiêu Dực một chút, đoán chắc là hắn không muốn bung dù, đành kẹp chặt miệng không nói chuyện mà đứng yên sau lưng.

Cứ đợi như vậy khoảng một canh giờ, mưa rơi dần dần dừng lại, Kiến Ninh cung có khách tới, Thọ Mi bung dù dẫn đường cho Hạ Lan Vân Thường, sau lưng còn đi theo hai vị y nữ, Hạ Lan Vân Thường dừng bước hướng Tiêu Dực vấn an, Tiêu Dực gật đầu qua loa, Hạ Lan Vân Thường liền dẫn theo người hướng vào tẩm điện.

Cố Phóng nhịn không được, nhỏ giọng hỏi Tiêu Dực: "Vương gia sao không về Ngọa Lân điện chờ đợi? Trưởng công chúa cũng không biết đã tỉnh hay chưa, bây giờ y nữ lại tiến vào thì không biết sẽ bị trì hoãn đến khi nào, trời này sợ là sẽ tiếp tục mưa…"

Tiêu Dực nghe ra trong giọng nói của hắn có ý oán trách nhưng không thèm nhúc nhích tí nào. Thọ Mi từ tẩm điện bên trong đi ra, hắn liền lệnh Thọ Mi tiếp nhận cái hộp trong tay Cố Phóng, sau khi Thọ Mi lần nữa trở ra, hắn mới cùng Cố Phòng nói: " Nếu ngươi mệt mỏi thì có thể đi về nghỉ trước, bản vương đứng một mình ở chỗ này chờ."

"Mạt tướng không phải có ý như vậy…"

Hắn biết Cố Phóng là có ý gì, Cố Phóng chỉ là không muốn thấy hắn khổ sở chờ đợi trong mưa, nhưng bản thân hắn cũng không cảm thấy khổ, cho dù là khổ, cũng là hắn tự nguyện.

"Đồ vật đã giao xong, ngươi tiếp tục lại đây càng thêm vướng bận, đừng có nói nhiều."

Hắn đem Cố Phóng đuổi đi, tiếp tục một mình đứng đợi ở trong viện, đoán là Tiêu Thanh Quy sau khi thấy được Tịch Hàn Tê, chắc hẳn sẽ rất nhanh cho Thọ Mi ra mời hắn đi vào.

Không nghĩ tới lần này nàng lại giận dỗi đến vậy, hắn đã cố gắng chạy về trước sinh thần nàng một ngày, thế mà nàng vẫn còn tức giận. Sau một lát, Hạ Lan Vân Thường mang theo hai vị y nữ từ tẩm điện bên trong đi ra, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn cùng hắn uốn gối hành lễ, sau đó rời khỏi Kiến Ninh cung. Tẩm điện bên trong an tĩnh giống như không có người ở, ngay cả Thọ Mi cũng không thấy đi ra, chỉ có mình hắn ngây ngốc đứng ở ngoài chờ một mình.

Tiêu Dực mất hết kiên nhẫn, quả quyết bước lên thềm đá tiền điện, đi thẳng vào nội thất. Tiêu Thanh Quy đưa lưng về phía rèm châu, đưa hai tay nắm hờ cổ áo, bờ vai hơi lộ ra lọt vào ánh mắt Tiêu Dực, làn da vốn nên trắng hơn tuyết lại xuất hiện vết máu bầm màu tím sậm, tình trạng quả thật có chút dọa người.

Thọ Mi ngước lên liền nhìn thấy Tiêu Dực, vội vàng thấp giọng nhắc nhở: "Trưởng công chúa. . ."

Tiêu Thanh Quy ngừng động tác kéo áo, ngữ khí ôn nhu, giống như thể mang theo chờ mong, lời nói ra lại là: "Chấn Nhan trở về rồi sao?"

"Muội ở trước mặt hắn liền có thể không cần quan tâm tới y phục chỉnh tề ư?"

Tiêu Dực trong lòng đè nén lửa giận đang phun trào, hắn bỗng khoát tay đi thẳng vào bên trong, rèm châu nhấc lên rồi lại đặt về chỗ cũ.

Thọ Mi thấy thế vội vàng lui ra, để hai người ở riêng một chỗ.

Tiêu Thanh Quy nghe được thanh âm, lập tức ý thức được đó là Tiêu Dực, không phải Chấn Nhan, nhanh chóng kéo áo lên, chỉnh lý tốt rồi mới xoay người lại, nhìn về phía vị huynh trưởng đã mấy tháng không thấy mặt.

Khuôn mặt kia quả thật là yêu nghiệt, tuyệt đối không phải kiểu tướng mạo đặc trưng của người Trung Nguyên, mắt phượng mày kiếm, mũi cao môi mỏng, khí phách xuất chúng. Tiền triều xuất thân từ gia tộc huân quý, cho dù là võ tướng đầy uy nghiêm cũng tự có một cỗ khí tức tao nhã và lạnh nhạt, Tiêu Húc nhu nhược chính là đại diện cao nhất cho loại khí chất này. Nhưng trên người Tiêu Dực lại chẳng mảy may nhìn ra được điều đó, nàng chẳng còn nhớ rõ, không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ nguyên nhân là hàng năm chinh chiến nên sát khí trên người hắn ngày càng mạnh mẽ mang cho người ta loại cảm giác điên cuồng cùng với man rợ.

Phải, đó chính là điên cuồng cùng man rợ, Tiêu Thanh Quy khẽ nhíu mày, hiển nhiên bất mãn vì hành động hắn tự tiện xông nội thất, chưa nói đến thế gia vọng tộc, cho dù là gia đình bách tính bình thường cũng không có khả năng làm ra chuyện vô lễ như thế.

"Làm sao? Người này là ta chứ không phải Chấn Nhan mà muội nhớ nhung, thất vọng rồi?" Tiêu Dực cười lạnh hỏi nàng.

Đổi lại người bên ngoài, e rằng đã vì ngại ngùng mà run lẩy bẩy, không chừng còn không nói ra được một câu, Tiêu Thanh Quy nhìn thì yếu đuối nhưng không chút nào bất nhã, bình thản mở miệng: "Nhất thời hoảng hốt nên gọi sai người, hoàng huynh rộng lượng, cần gì cùng bản cung so đo."

Tiêu Dực liếc về phía hộp gỗ Đàn Hương đã mở nắp ra: "Muội cũng đã nhìn thấy Tịch Hàn Tê rồi, cần gì phải cố ý gọi tên người khác để chọc giận ta."

"Bản cung cho là hoàng huynh công vụ quấn thân, tất có nhiều việc cần giải quyết, sau khi đem đồ vật giao cho Thọ Mi thì liền rời đi. Bất quá hoàng huynh đã nói là ta cố ý, vậy thì là cố ý đi, không cần tiếp tục truy vấn nữa."

"Công vụ quấn thân?" Tiêu Dực hừ nhẹ một tiếng, "Có việc cần giải quyết nào mà trọng yếu hơn muội? Phàm lúc nào trở lại Vĩnh An, ta chắc chắn đều sẽ đến Kiến Ninh cung gặp muội trước tiên."

Tiêu Thanh Quy dường như không chút nào cảm động, cấp cho hắn cái bóng lưng, không nói năng gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tịch Hàn Tê đang để trên sạp nhỏ.

Tiêu Dực nghĩ rằng chỉ cần cùng nàng tiếp tục trò chuyện liền có thể đem cơn nóng giận của nàng đè xuống, không muốn lại xảy ra tranh chấp, hắn lạnh giọng hỏi nàng: "Ngươi đang trông mong gặp lại tiểu quan kia? Chắc hẳn là hắn lại ra ngoài thay ngươi làm việc, bây giờ ngươi đang chờ hắn trở về phục mệnh. Chuyện này cũng có một phần lỗi của ta, lúc đại quân đi tới Yến Minh dịch, ta trùng hợp nhìn thấy hắn, liền kêu Cố Phóng hảo hảo chiêu đãi hắn một phen, không nghĩ làm chậm trễ dẫn đến sự tình nhầm lẫn như bây giờ."



Tiêu Thanh Quy nghe vậy thì quay đầu nhìn xoáy vào mắt Tiêu Dực: "Ngươi dám động đến hắn?"

"Khẩn trương như vậy, muội chẳng lẽ không biết ta đã muốn gϊếŧ hắn từ lâu?"

Tiêu Thanh Quy nhìn quanh bên người, không nhìn thấy có vật gì phù hợp để phát hỏa, thế là tùy tiện cầm lên cái chén nhỏ họa tiết bốn mùa hướng về phía Tiêu Dực mà ném, không có chút lo lắng sẽ làm hắn bị thương.

Tiêu Dực nhẹ nhàng giơ tay lên đem cái chén kia bắt lấy, trong khoảnh khắc thấy được lớp ngụy trang của nàng sụp đổ, lộ ra nanh vuốt sắc bén, sự bực bội tích lũy trong lòng hắn cũng tự nhiên tiêu tán không còn sót lại chút nào, cái gì Lục Chấn Nhan, Triệu Chấn Nhan, toàn bộ đều thành tro bụi, tốt nhất là đừng nên đến quấy rầy thời khắc cửu biệt trùng phùng quý giá này.

Cầm cái chén trong tay, Tiêu Dực liếc qua thấy Tiêu Thanh Quy đang trợn mắt nhìn hắn, cảm thấy nàng ăn mặc có chút đơn bạc liền cầm lấy cái thảm da Chồn treo trên kệ cách đó không xa, không nói lời nào tiến đến khoác lên người Tiêu Thanh Quy, sau đó ngồi đối diện nàng, tự mình châm trà.

"Ngươi tốt nhất mau đem hắn thả ra, đừng có làm chậm trễ chính sự của bản cung." Tiêu Thanh Quy nói.

Tiêu Dực uống xong một ngụm, buông ly trà xuống, mắt sắc hơi thâm trầm: "Muội muội ngoan, không bằng muội giống như khi còn bé gọi ta một tiếng "Ca ca", ta chỉ cần có vậy, chẳng đòi hỏi gì hơn."

"Hoàng huynh có biết hai chữ "Tự trọng" viết ra sao không?"

"Bất quá ta chỉ là muốn muội gọi một tiếng "Ca ca", nếu ta nói đã nhìn thấy hết vết thương trên vai muội thì chẳng phải muội còn muốn mắng ta hạ lưu sao?"

Tiêu Thanh Quy tuyệt sẽ không ngu ngốc chất vấn với người bá đạo như hắn, vô ý nắm chặt thảm da Chồn trên người: "Huynh tốt nhất là đừng có quay về Vĩnh An nữa, mỗi lần huynh trở về đều chọc ta tức giận."

"Không tự xưng "Bản cung" nữa rồi? Ta trở về, muội quả thật là không cao hứng?"

Tiêu Thanh Quy không đáp.

Tiêu Dực dừng một chút mới tiếp tục mở miệng gọi nhũ danh nàng.

"A Bồ, Tây chinh ba tháng, ta thực sự rất lo lắng cho muội."

Tiêu Thanh Quy tầm mắt hơi động nhưng vẫn không chịu tiếp lời hắn, hương hoa Lê còn sót lại tỏa ra mùi hương rất ngọt ngào, không ngừng lan tỏa trong không gian giữa hai người. Nàng không chịu nói lời nào, coi như chỉ có Tiêu Dực một mình độc thoại.

"Ta đã từng đáp ứng muội, trước tháng tám nhất định sẽ khải hoàn về kinh, là ta nuốt lời trước nên mới cố ý mang về Tịch Hàn Tê để bồi tội. Đại quân lên đường gấp rút, cuối cùng cũng kịp hồi kinh trước trung thu một ngày, biết trong lòng muội chắc hẳn rất bất mãn, đứng trong viện hứng mưa thu hơn một canh giờ vậy mà muội còn chưa hết giận?"

"Muội cũng không có bắt huynh đứng trong mưa." Tiêu Thanh Quy thấp giọng phản bác.

"Là chính ta cam nguyện chịu."

"Muội cũng không có bảo huynh chờ trong sân."

"Đúng đúng, muội không bắt ép gì ta cả, là ta tự tới, ta không muốn đi."

Tiêu Thanh Quy nhìn về phía thường phục màu đen trên người hắn, chắc bởi vì dung mạo quá mức rêu rao nên bình thường hắn ít khi mặc y phục sáng màu, đa số là màu đen với họa tiết tường vân thụy hạc (hình mây và hạc ngụ ý cát tường). Toàn bộ tóc đem thắt gọn trên đầu, cũng màu đen giống như quần áo trên người hắn, giấu kín đi hết ẩm ướt của cơn mưa, nhìn không ra chút nào chật vật.

Nàng hiển nhiên đã mềm lòng, cầm hộp Đàn Hương đựng Tịch Hàn Tê lên, hộp gỗ có chút nặng, nàng phải cố sức bưng lên. Tiêu Dực chỉ ngồi nhìn nhìn, cũng không đến giúp nàng một tay, ngắm nghía một lúc nàng mới mang Tịch Hàn Tê ra khỏi hộp, đem nó đặt trên bàn ở sạp nhỏ.

"Quả thực vừa ấm áp vừa có mùi thơm." Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên cất tiếng.

Tiêu Dực tự hiểu, không hề đề cập nửa chữ tới chủ đề vừa rồi: "Thích sao?"

Tiêu Thanh Quy keo kiệt tán dương: "Cũng tạm thôi."

"Ngày khác đợi ta công phá Bắc Sóc sẽ đem một gốc khác về đưa cho muội."

Cô cô nuôi dưỡng Tiêu Thanh Quy lớn lên cũng chính là nhũ mẫu của Tiêu Dực, Tiêu Thanh Quy được nghe về chuyện Bắc Sóc ra tay cướp lại Tịch Hàn Tê thì Tiêu Dực tất nhiên cũng biết.

Tiêu Thanh Quy chớp mắt nhìn qua, ngẩng đầu hướng Tiêu Dực nở nụ cười dịu dàng: "Không cần, cái này có một gốc là đủ rồi. Người xưa có đạo lý: “Nhược thủy tam thiên, chỉ thủ nhất biều”*

Tiêu Dực thấy mặt nàng đã giãn ra, trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm, hắn tựa hồ như dùng ánh mắt mình đem nàng khóa chặt lại, giọng điệu hòa hoãn đáp: "Được, vậy chỉ lấy một gốc."