Chương 9

Càng ngày Yến Thừa Khải càng cảm thấy bản thân không ổn.

Gần đây hắn luôn nhìn nhầm Sở Minh thành Bạch Liễn.

Sở Minh và thái phó đều có làn da mềm mại trắng nõn, khuôn mặt hai người chỉ giống nhau năm phần, nhưng khí chất ôn nhuận kia lại có tới tám chín phần tương tự. Đặc biệt khi Sở Minh cười hay cúi đầu đọc sách, cảm giác mang lại đều khiến Yến Thừa Khải cả kinh trong lòng, giống như ký ức mạnh mẽ xuyên qua mây mù thời không, trở lại khoảng thời gian mười năm hắn ở cùng Bạch Liễn.

Những năm đó, từng phút từng giây hắn đều vô cùng trân quý, từng phút từng giây hắn đều không muốn nó trôi đi.

Bóng dáng bọn họ thật giống nhau…

Quân tử như lan, ngạo nghễ vững vàng.

Quân tử như nguyệt, rực rỡ sáng trong.

Trong lòng Yến Thừa Khải dần sinh ra một suy nghĩ… Nhưng suy nghĩ này của hắn lại vô cùng rối rắm.

Sở Minh gõ nhẹ đũa lên mép chén của Yến Thừa Khải, khóe môi cong lên, trong giọng nói mang theo một chút trào phúng: “Điện hạ, món canh hôm nay đầu bếp nấu ngon vậy sao? Nhìn ngài xem, một ngụm canh uống mất nửa ngày, nước miếng cũng sắp rơi vào trong chén rồi.”

Đám thị nữ bên cạnh âm thầm nhịn cười.

Lúc này Yến Thừa Khải mới phục hồi tinh thần lại, biết mình lại bị Sở Minh dỗi nên cũng không nói gì. Hắn đành buông muỗng xuống, bưng chén lên húp một ngụm sạch sẽ. Những giáo dưỡng lễ tiết cao quý gì đó đều bị hắn vứt lại sau đầu, thầm nghĩ mau uống canh xong rồi nhanh chóng chuồn đi là tốt nhất.

Mỗi ngày trên bàn cơm đều bị vợ dỗi. Làm sao bây giờ? Online chờ, gấp!!!

Sở Minh cũng không hề nhìn hắn, duỗi tay gắp một đũa thịt cá bỏ vào miệng ăn ngon lành. Món cá hấp này làm rất kỹ, xương cá đã được róc sạch, thịt cá trơn mềm thơm ngọt, ăn một miếng đã biết ngay món ăn được chế biến từ lúc cá còn rất tươi.

Yến Thừa Khải bỏ chén xuống, lấy cái khăn được chuẩn bị sẵn bên cạnh lau miệng, vội nói: “Ăn xong rồi, bản cung đi trước đây.”

Vừa dứt lời, hắn đã vội vã đi ra ngoài.

Sau khi nhìn Yến Thừa Khải rời đi, Sở Minh cũng buông đũa, cá trong miệng lại trở nên thật tẻ nhạt vô vị.

Gần đây y cảm thấy Yến Thừa Khải ngày càng kỳ quái, dường như đang trốn tránh y, cả ngày đều mang một dáng vẻ nặng nề tâm sự.

Xuân Đào thấy Sở Minh buông đũa, tiến đến nhẹ giọng khuyên nhủ: “Công tử, ngài ăn thêm một chút đi. Gần đây ngài ăn ít như vậy, đối với tiểu công tử sẽ không tốt đâu!”

Sở Minh rũ mắt khẽ cười, chống cạnh bàn đứng lên.

“Không ăn nữa, dọn đi.”

Hôm nay là ngày hưu mộc* của Yến Thừa Khải, hắn không vào cung, Sở Minh cũng không biết hắn đi đâu, cho nên dứt khoát chẳng thèm quản nữa. Thấy thời tiết ấm áp, Sở Minh nhất thời nổi hứng, y gọi người hầu bày một cái bàn gỗ tử đàn ở hậu hoa viên Đông cung, lại gọi người mang màu vẽ và bút giấy tới, tự mình pha màu vẽ tranh.

*Nghỉ phép. Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc”.

Y đã mang thai sáu tháng, thắt lưng to ra, bởi vì đứa nhỏ lớn lên khiến trọng tâm cơ thể nghiêng về phía trước một chút, eo lưng cũng thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, ngồi lâu sẽ không thoải mái. Vì vậy Sở Minh chỉ có thể dùng một tay đỡ bụng, một tay cầm bút, đứng lên bắt đầu vẽ.

Vừa phác sơ vài nét đã nhìn ra hình dáng một đứa nhỏ, trên mặt Sở Minh thoáng hiện lên vài nụ cười nhẹ. Cổ tay trắng nõn của y lại hạ xuống, nghiêm túc bắt đầu vẽ chi tiết.

Yến Thừa Khải nghỉ hưu mộc ở nhà rảnh rỗi sinh buồn chán, hắn cầm một túi thức ăn cho cá, muốn tới hồ nước phía sau hậu hoa viên chọc cá giải khuây. Không nghĩ tới, cuối cùng vẫn gặp lại bóng dáng khiến hắn bận tâm ở ngay phía sau hoa viên.

Hắn đứng dưới tàng một cây long não rậm rạp, cành lá xanh ươm chen chúc nhau, cực kỳ tươi tốt. Ánh mặt trời xuyên qua khoảng cách giữa những lá cây, không cẩn thận chiếu lên mặt Sở Minh, chiếu đến lông tơ trên mặt y đều hiện lên sắc vàng. Mùi thơm của cây long não phảng phất trong không khí, âm thầm tạo ra một chút ái muội mờ ảo.

Yến Thừa Khải cảm thấy hơi loá mắt.

Hắn từ từ tiến lại gần Sở Minh, Sở Minh cũng ngước mắt nhìn hắn một cái. Y gác bút hành lễ, nhưng cũng không hề nói gì với Yến Thừa Khải, chỉ nhẹ nhàng chấm bút vào nghiên mực đỏ, tỉ mỉ tô tiếp bức tranh của mình. Yến Thừa Khải thấy thế, bước tới nhìn thoáng qua, tim hắn lập tức như hẫng lên một nhịp.

Đó là tranh một hài tử.

Đứa trẻ mũm mĩm cười vô cùng ngọt ngào, cảm giác trên miệng vẫn còn thoang thoảng mùi sữa. Trên người nó mặc một cái yếm đỏ, cổ tay đeo vòng bạc, chân mang đôi giày đầu hổ. Bức tranh cực kỳ chân thật, dường như có thể nghe thấy đứa nhỏ đang cười lên khúc khích.

Hài tử…cũng là đứa con đầu tiên của hắn.

Thời gian thấm thoát, hắn không còn nhỏ nữa, đã sắp làm cha rồi.

Yến Thừa Khải giật mình, muốn sờ sờ đứa bé.

“Ngươi… Tranh này của ngươi vẽ thật đẹp!”

“Thế nào?” tay Sở Minh vẫn không ngừng tô màu cho cái yếm đỏ, “Chỉ có điện hạ được phép vung đao ngoài triều, không cho thần vẽ tranh ngoài chính sự à?”

Nhìn đi, nhìn một cái đi, vợ của hắn mắng hắn không hề thô tục một chút nào hết.

Một người giương đao múa kiếm, một người vung bút vẽ tô. Một cái là đấm đá tay chân cục mịch, một cái là hun đúc tình cảm, cao quý sang trọng.

Thái tử điện hạ tự thấy thật tủi thân, thật muốn rớt nước mắt.

Yến Thừa Khải dùng sức bóp nát túi thức ăn cho cá, cảm giác tâm tình bình phục hơn mới mở miệng nói: “Chỉ là thấy ngươi vẽ đẹp, ta cũng biết vẽ, muốn cùng ngươi lãnh giáo chút bút pháp mà thôi.”

Sở Minh vẽ xong nét bút cuối cùng, ném bút lông sói vào chậu rửa bút bạch ngọc bên cạnh, xoa xoa thắt lưng, tùy tiện đáp: “Ồ? Thái tử thường vẽ tranh như thế nào?”

Yến Thừa Khải hơi sửng sốt, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, hắn ném túi thức ăn cho cá xuống, lạnh lùng nói một câu: “Không cần ngươi quản.”

Sở Minh nhìn bóng lưng Yến Thừa Khải rời đi, không biết phải làm sao.

Y còn chẳng biết câu nào đã xúi quẩy xúc phạm tới vị điện hạ này, cũng lười suy nghĩ, chỉ đành cầm lấy túi thức ăn Yến Thừa Khải vứt đi ban nãy rải hết xuống hồ.

―――

Hoàng hậu hơi kinh ngạc nhìn nhi tử đang thỉnh an trước mặt, nàng xua tay, nghi hoặc nhíu đôi mày xinh đẹp lại, nhẹ giọng nói: “Đoan Trạch… Hôm nay con không phải nghỉ hưu mộc sao? Cũng không thấy cung nữ thông báo con sẽ tới thỉnh an ta?”

“Mẫu hậu, hôm nay nhi thần tới…muốn hỏi mẫu hậu một ít vấn đề.”

Hoàng hậu cũng là người hiểu rõ lý lẽ, nàng đưa mắt nhìn đại cung nữ bên cạnh một cái, cô ta tức khắc mang tất cả tì nữ lui ra.

“Đoan Trạch, lại đây. Chuyện gì cần mẫu hậu giúp?”

Yến Thừa Khải nhìn mẫu thân khoan thai đoan trang trước mắt, trong lúc nhất thời cảm thấy việc này như nghẹn lại trong cổ họng, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Hắn nhìn ánh mắt tha thiết của mẫu thân, cảm thấy bản thân vô cùng đê tiện, là một người hèn hạ khó ưa.

Trong lòng Yến Thừa Khải trước sau không cách nào buông bỏ đoạn tình cảm thầm kín suốt mười năm đối với thái phó.

Trong tình huống như thế, hắn lại cưới Sở Minh.

Người kia lại cực kỳ giống với thân ảnh dịu dàng trang nhã trong lòng hắn.

Dù biết rõ đây là sai, nhưng Yến Thừa Khải vẫn muốn ích kỷ chồng hai thân ảnh kia làm một, muốn Sở Minh trở thành cái bóng của thái phó, để “thái phó” ở bên cạnh, mang thai con của hắn, có thể khiến hắn tận tâm sủng ái, để cho tình yêu dị dạng bị đè nén suốt mười năm này có nơi thổ lộ.

Quả thật biết cách tự lừa mình dối người.

Nhưng trong lòng hắn ngày đêm đều là nụ cười dịu dàng của nam nhân bên bờ Tây Tử, không có cách nào thư thái được.

“Mẫu hậu… Nếu người muốn làm một chuyện, nhưng chuyện này là một việc sai trái, sẽ làm tổn hại người khác, vậy…người sẽ làm thế nào?”

Hoàng hậu liếc mắt cũng có thể nhìn thấy thống khổ trong mắt hắn, nhìn đứa con mình mất ba ngày ba đêm đứt ruột mới có thể sinh ra, trong lòng nàng càng cảm thấy xót xa không nỡ.

“Đoan Trạch, tám chín phần mọi chuyện trên đời đều sẽ không thể theo ý của con được, chuyện có thể như ý nguyện thật sự rất ít. Cuộc đời chỉ là một chốc thoáng qua, nếu có một việc khiến con thống khổ hay mâu thuẫn, vậy con hãy làm theo điều trái tim mình mách bảo. Không cần nghĩ nhiều làm gì. Đoan Trạch, cho dù thế nào, chỉ cần con vui vẻ là được. Mẫu hậu hy vọng mọi vật trên thế gian này đều là của con, cũng tham lam hi vọng con trai của ta được hạnh phúc.”

Yến Thừa Khải quỳ xuống, hành lễ với hoàng hậu.

Có lẽ hắn đã biết bản thân nên làm gì. Lần này phải làm một cách suôn sẻ, chỉ cần thật cẩn thận, đối với y và hắn đều tốt, không phải sao?

Yến Thừa Khải ngồi trên kiệu, mắt thấy gần tới Đông cung, hắn lại phất tay phân phó: “Đi phố Tây.”

Tiểu thái giám nâng kiệu hỏi: “Thái tử gia, ngài muốn đi chỗ nào ở phố Tây?”

“Đi Tinh Lâm Phường.”

Tinh Lâm Phường là phố bán điểm tâm nổi tiếng nhất thượng kinh, bên trong bán đủ loại bánh kiểu dáng đa dạng. Kiệu phu bên ngoài hiểu ý, nhịn không được cười cười.

Thái tử gia đang muốn chuẩn bị mua điểm tâm cho Thái tử phi đây mà!