Chương 4: Thay đổi bất ngờ
Mùa thu sắp qua rồi, như vậy tính ra tôi đã đến nới này gần hai tháng.
Nói thật lòng tôi vẫn không muốn cùng Đường Huyên ở lại đây, cô ấy vẫn quyết định lợi dụng Ngọc Nương sắp xếp cho đi đón Thượng Vương gia, tôi có thể hiểu cô ấy, dù sao con gái xinh đẹp thường hay có nhiều ảo tưởng, nhưng tôi lại không ủng hộ cô ấy, tôi biết trong thời không, thời đại này, phụ nữ cũng không phải dễ dàng sẽ nhận được tất cả những điều mình muốn, dù sao ở thời đại này nữ nhân chủ yếu phụ thuộc vào nam nhân.
Đường Huyên đơn giản cũng muốn đạt được những điều đó, cô ấy cũng phạm phải những sai lầm mà bất kỳ mỹ nữ nào đã từng phạm phải, là cho rằng xinh đẹp thì có thể giải quyết hết thảy mọi vấn đề. Cô ấy xem nhẹ con người trong thời đại này, cô ấy cho rằng cô ấy có thể dùng sắc đẹp và trí tuệ đến từ thế kỷ 21 để chinh phục tất cả ở nơi này.
Ngồi trong tiểu đình, sau khi đã tắm nắng mùa thu đến giữa trưa, tôi lười biếng không muốn đứng lên.
Tiều đình này là Đường Huyên lúc gần đi đã dặn dò Ngọc Nương tìm giúp tôi, ở ngay ngoại ô, rất yên tĩnh, có hai vợ chồng già giúp tôi dọn dẹp nơi này.
Ngọc Nương rất rộng rãi, hào phóng khiến tôi kinh ngạc, có thể nhận ra, bà ta rất ôm kỳ vọng vào Đường Huyên, tức là nếu Đường Huyên được sủng ái, bà ta có thể ở giữa được hưởng lợi cũng không ít?
Tôi thấy mình cứ u mê, không biết mình nên tiếp tục một cuộc sống bây giờ như nào, Đường Huyên không còn ở đây, cô ấy là người duy nhất trên đời này có thể cùng tôi giao tiếp, không gặp cô ấy một tháng, tôi mới phát hiện tuy cô ấy là tình địch của tôi, tuy chúng tôi mới sống cùng nhau trong một tháng qua, tôi đã coi cô ấy là bạn, là người thân của mình.
Hiện tại, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nghĩ đến gia đình tôi, còn cả Dương Bình nữa, nhưng làm thế nào để trở về tôi cũng không biết, cũng không tìm được cách nào, sống ở nơi này thì có ý nghĩa gì chứ? Tôi cảm thấy mình chẳng khác gì con gà sống giữa bầy vịt.
Lần đầu tiên tôi thấy mình bất lực.
Nhắm mắt lại, tôi để ánh nắng mặt trời tràn khắp người, không biết có phải mặt trời rất chói hay không mà tôi thấy mắt mình ươn ướt.
Đột nhiên, một màu đen che ánh mặt trời đang chiếu vào tôi, tôi mở to mắt ngẩng lên xem người đứng trước mặt tôi là ai, bởi vì người đó che mất ánh nắng, hơn nữa tôi lại vừa mở mắt nên phải rất lâu tôi mới nhìn rõ người đứng trước mặt mình.
Triệu An?
Sao hắn lại ở đây?
“Lâu ngày không gặp, Trương công tử.” Triệu An cười nói.
Tôi đang kinh ngạc tự hỏi vì sao hắn ta lại tới đây, tôi hé mắt, hỏi: “Tìm tôi à?”
Triệu An không ngờ tôi trực tiếp hỏi câu đó, liền ngẩn ra một lúc, nhưng rất nhanh hắn ta khôi phục lại dáng vẻ phóng đãng, vẫn là dạng công tử bột, cười hì hì hỏi: “Huynh nói xem?”
“Không rỗi hơi nói những lời thừa thãi ở đây, nếu không có việc gì mời ngươi trở về đi, ở đây là nhà riêng, cho dù ngươi có là con trai của Huyện thái gia, cũng không thể tùy tiện xông loạn vào được?”
Tôi đứng dậy, lấy tay phủi đất ở mông, đang tính muốn quay người bỏ đi.
“Huynh không muốn nghe một chút tin tức của Huyên tiểu thư hay sao?” Triệu An nói, tôi dừng lại.
Rất nhiều ngày qua Ngọc Nương không đến đây, tôi chẳng có chút tin tức gì của Đường Huyên cả. Chẳng lẽ hắn biết tin tức của Đường Huyên?
Tôi xoay người lại, nhìn thấy là một Triệu An đứng đắn nghiêm chỉnh, so với người lúc nãy cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Nàng ta đang ở chỗ Vương gia.” Triệu An nói.
“Điều này thì tôi biết, Huyên muội có sao không?” Đột nhiên có một dự cảm bất an bao vây lấy tôi, Đường Huyên có bị sao không, sao Triệu An lại tìm tới đây.
Triệu An cười nhạt, nói: “Chẳng lẽ Ngọc Nương không nói cho huynh biết điều gì à? Cũng không thể trách được, hiện giờ bà ta đang lo đến bản thân mình còn không xong, làm sao mà lo cho huynh được.”
Ngọc Nương làm sao vậy? Bà ta cũng gặp chuyện gì hay sao? Bà ta thì cái gì mà có liên quan đến Đường Huyên chứ? Tất cả vấn đề đều tuôn ra, tôi tự nhủ mình phải bình tĩnh, chỉ có như vậy mới lý trí.
Triệu An liếc mắt nhìn tôi, nói tiếp: “Huynh có biết lai lịch của Ngọc Nương không? Huynh cho là bà ta vì cái gì mà đem Huyên tiểu thư cho Thượng Vương gia?”
Tôi lắc đầu, tuy tôi cảm giác Ngọc Nương không phải tú bà bình thường, nhưng tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ tìm hiểu bà ta là hạng người gì.
“Ngọc Nương vốn là sủng cơ từng được Thượng Vương gia cưng chiều.” Triệu An nói.
Sủng cơ cưng chiều của Vương gia? Ngọc Nương? Tôi không thể tin nhìn Triệu An, sủng cơ của Vương gia sao lại trở thành mụ tú bà ở cái thị trấn nhỏ bé này? Chẳng phải là vô cùng hoang đường hay sao.
Triệu An nhìn thấu sự khϊếp sợ và nghi ngờ của tôi, cười lạnh lùng nói: ‘Ngọc Nương vốn là thị thϊếp của Vương gia Dịch Phàm, sau khi Vương gia cưới Vương phi hiện giờ, trong mắt Vương phi coi bà ta chẳng khác gì hạt cát vướng mắc, liền tìm một cái cớ xử phạt Ngọc Nương. Bởi vì Ngọc Nương vốn cũng được sủng ái, Vương phi liền đem bà ta đến nơi này, cho bà ta một kỹ viện để sống nốt quãng đời còn lại.”
‘Chẳng lẽ Thượng Vương gia kia không làm gì sao? Dù sao Ngọc Nương cũng từng là nữ nhân của ông ta mà”
“Nữ nhân của ông ta? Nữ nhân của ông ta quá nhiều, ông ta làm sao quan tâm đến những nữ nhân như này.” Triệu An căm phẫn nói.
“Này, vậy Vương gia chắc rất cưng chiều Vương phi nhỉ? Để cho cô ta tha hồ làm loạn?” Tôi không tin, thời đại này chẳng phải phụ nữ không có địa vị gì hay sao?
Triệu An cười cười, trong tiếng cười lộ vẻ thê lương, nói: “Cưng chiều nàng?” Hắn cúi đầu, lắc đầu nhè nhẹ.
Cái này còn không gọi là cưng chiều thì là gì? Tôi líu lưỡi. Bản thân mình để vợ giải quyết tiểu thϊếp, sao đó lại tuyệt nhiên không quan tâm đến, phải gọi tên Thượng Vương gia này là “bị vợ ăn hϊếp.”
“Nói như vậy thì Ngọc Nương nhất định rất hận Thượng Vương gia cùng Vương phi đúng không? Vậy bà ta đem Huyên muội cho Thượng Vương gia có ý gì?”
Tôi hỏi, có chút không hiểu lắm, càng lo lắng cho hoàn cảnh của Đường Huyên, nếu như Vương gia sợ Vương phi như vậy, Đường Huyên có khả năng trở thành Ngọc Nương thứ hai không?
“Người bà ta hận không phải là Dịch Phàm, bà ta hận chính là Vương phi,” Triệu An cười cười, nói: “Đây chính là bệnh chung của nữ nhân, không hận cái tên nam nhân vô tình kia, lại đi hận nữ nhân khác.”
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hình bóng của Dương Bình. Cúi đầu, lẳng lặng nghĩ những chuyện đang xảy ra, dần dần đã hiểu, Ngọc Nương muốn đem Đường Huyên cho Thượng Vương gia là muốn đả kích Vương phi, bà ta hy vọng mượn tay Đường Huyên để trả thù người đã hại cả đời bà ta là Vương phi. Nhưng còn Đường Huyên? Cô ấy có thể đồng ý làm sao?
Triệu An im lặng nhìn tôi, đột nhiên nói khẽ một câu.
Giọng nói của hắn kéo tâm tư của tôi trở về hiện tại. “Ngươi vừa nói gì?” tôi hỏi, hắn ta lại lắc đầu không nói.
“Huyên muội có sao không?” Tôi lại có dự cảm xấu.
“Nàng ta giờ đang bị Vương phi giam giữ, không biết sẽ bị xử lý thế nào.” Hắn nói.
Thật sự như vậy! Điều tôi sợ hãi cuối cùng đã xảy ra, đột nhiên một tia nghi ngờ xuất hiện, Triệu An sao lại biết rõ ràng như vậy? Sao anh ta lại muốn tới nói cho tôi biết?
“Vì sao huynh lại tới đây nói cho tôi biết những điều này? Huynh làm sao mà biết được?” Tôi hỏi.
Triệu An cười khẽ, nói: “Trương công tử nghi ngờ tại hạ, tin hay không tùy huynh, tôi vì sao lại biết thì không cần phải nói cho huynh biết,” Triệu An dừng lại, thở dài: “Tôi chỉ không muốn nhìn…có người vô tội chết.”
Tôi không hiểu ý của tên Triệu An này, hiện giờ tình huống của Đường Huyên khiến tôi vô cùng lo lắng, hiện giờ cô ấy đang rất nguy hiểm nên tôi không thể không lo lắng cho được, nhưng tôi cách nào để đi cứu cô ấy chứ? Trong đầu cứ rối tung mù không nghĩ được gì. Cũng không thể trông cậy vào Ngọc Nương được rồi, ở nơi này ngoại trừ Triệu An ra tôi cũng chưa từng tiếp xúc quá hai người, tôi cũng không quen biết ai khác, có lẽ chỉ có cách là dựa vào Triệu An mà thôi.
“Triệu công tử nếu đã nói cho tại hạ biết việc này, nhất định là có tâm muốn giúp đỡ huynh muội chúng tôi, xin Triệu công tử chỉ bảo để có thể cứu lệnh muội ra.” Tôi bắt chước hắn thi lễ nói, gần như đã bình tĩnh hơn rồi.
“Có người có thể cứu được Huyên tiểu thư.” Triệu An nói.
“Ai?” Tôi vội hỏi.
Triệu An nhìn tôi, thật lâu mới nhẹ nhàng nói: “Là Trương công tử.”