Chương 15: Dưỡng nhi tử không dễ dàng

Tiếu Long cứ như vậy đem tiểu hài tử người khác về nhà. Giấy tờ hợp pháp linh tinh, Tiếu lão đại ném cho bạn tốt Hoắc Thanh Lục giải quyết.

Tiểu hài tử không có tên, bất quá cũng có thể đoán được, rốt cuộc bị người mẹ điên nói là quái vật, mỗi ngày nhốt trong phòng tối, tên chắc hẳn là không có.

“Đại khái là…… Quái vật?”

Lúc ấy Hoắc Thanh Lục giúp tiểu hài tử làm giấy tờ hộ khẩu, dò hỏi tên tiểu hài tử, lúc Tiếu Long chạy tới hỏi tiểu hài tử, tiểu hài tử vẻ mặt mờ mịt trả lời như vậy.

Tiếu Long đau lòng đến ôm tiểu hài tử vào trong ngực trấn an một thời gian.

Sau đó Tiếu Long gọi hai vị chí giao hảo hữu tới thảo luận tên tiểu hài tử.

“Cùng lão tử họ Tiếu! Sau đó, sau đó kêu thiên sứ đi! Tiểu gia hỏa xinh đẹp như vậy phải gọi thiên sứ, Tiếu Thiên Sứ, Tiểu Thiên Sứ, rất hay!” Tiếu Long vỗ đùi.

“…… Cậu có bệnh.”

“Buông tha tiểu hài tử đáng yêu đi.”

Kết cục bị cười nhạo một phen thẩm mỹ hạn hẹp, Tiếu Long đổi tên thành Tiếu Thiên.

Tiếu Thiên, Tiểu Thiên, tiểu bảo bối của ba.

Vừa tới nhà Tiếu Long, Tiếu Thiên thực gầy yếu, còn rất sợ, cả ngày đều ở trong lòng Tiếu Long. Tiếu Long ra ngoài liền ở trong tủ quần áo phòng Tiếu Long. Hắn mỗi ngày về nhà chuyện thứ nhất là đem tiểu hài tử từ tủ quần áo đào ra, sau đó hảo hảo ôm rửa mặt —— phi thường xứng chức ba ba, còn vì như vậy bị Hoắc Thanh Lục cười nhạo hắn không làm lão đại hắc bang có thể đi nhận lời mời đi làm bảo mẫu, sau đó bị Tiếu Long ấn xuống đất đánh một trận.

Dưỡng tiểu hài tử không dễ dàng a, sau khi mang Tiếu Thiên về nhà, Tiếu Long thường thường liền sẽ nghĩ như vậy.

Tiếu Long mặt tiểu hài tử nhéo trong lòng, lại dùng cằm râu mình cọ cọ, dưỡng nhiều năm như vậy mới có chút thịt, không dễ dàng a.

“Ba ba?” Tiếu Thiên mềm mại ngồi trong ngực Tiếu Long, tay đáp ở trên eo Tiếu Long, đầu nhẹ nhàng cọ cọ cổ ba ba. Nhu thuận lại mang theo hương dầu gội nhàn nhạt, tóc lại thuần trắng, rất giống mèo con làm nũng.

Tiếu Long thỏa mãn không chịu được.

“Đúng rồi, hôm nay thấy con cùng Lưu Nhất Hàng nói chuyện phiếm, thế nào, không sợ người?”

Hôm nay về nhà thấy nhi tử ngày thường sợ người lạ cư nhiên cùng bạn tốt như người bình thường ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, Tiếu Long một năm kinh hách đều dùng hết.

“Ân, hắn nói chuyện thực vui”

“……”

Quái nhân khoa học Lưu Nhất Hàng nói chuyện vui? Tiếu Long cảm thấy mình không hiểu được nhi tử, bất quá nhi tử chịu cùng người khác nói chuyện cũng không tồi.

Tiếu Long vui vẻ ôm nhi tử phe phẩy chơi, vì thế không thấy được trên mặt Tiếu Thiên mang theo biểu tình giảo hoạt.

Một ngày như bình thường, Tiếu Long ở phòng tắm phóng thích du͙© vọиɠ, nhìn bạch trọc trên tường, Tiếu Long không cẩn thận thất thần.

Hồi tưởng thời gian mình trên giường —— kết quả phát hiện không cái gì có thể hồi tưởng. Khi còn bé vẫn luôn giãy giụa, ra xã hội, lại bị địch nhân khắp nơi khiến cho dị thường bận rộn, còn bị vợ thủ hạ bắn một phát. Chờ thu thập hảo hết thảy, lại mang con trai về nhà, làm bảo mẫu đã nhiều năm —— từ từ.

Tiếu Long đột nhiên bị chấn kinh, hắn, giống như, giống như, có lẽ, vẫn là… Xử nam…? (Yêu anh thế~)

Tiếu Long cả kinh ngốc, nửa ngày mới phản ứng lại, lập tức mở vòi sen, bị nước lạnh xối vào mặt mới bình tĩnh.

Tiếu Long tùy tiện lau thân thể một chút, đổi quần áo liền chạy ra ngoài.

Tiếu Thiên không thể hiểu được nhìn ba ba vội vã chạy đi, nghiêng đầu tự hỏi một chút, đi vào phòng tắm.

Sương mờ trong phòng tắm chưa tan đi, một đoàn mơ hồ trước tầm mắt Tiếu Thiên. Mũi nhỏ mũi trừu động, loáng thoáng ngửi được trong không khí tản ra hương khí da^ʍ mĩ, theo khí vị tìm, Tiếu Thiên thấy được trên tường điểm điểm bạch trọc. (Em giống cún~)

Tiếu Thiên cởϊ qυầи áo to rộng trên người, đặt chỉnh tề trên bồn rửa tay. Sau đó trần trụi quỳ gối phía trước tường bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên, say mê dán mặt lên gạch men lạnh lẽo.

“A…… Ba ba……”

Đầu lưỡi từ môi anh đào vươn ra, thật cẩn thận liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ một chút, sau đó câu vào miệng, tinh tế nhấm nháp một phen, mới lưu luyến không rời nuốt vào bụng.

Cơ khát liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ba ba, tay không tự giác sờ lên đầṳ ѵú và côn ŧᏂịŧ đứng thẳng, nhéo xoa, trên dưới xoa động.

“Ba ba…Hảo muốn càng nhiều…Ba ba…Cho con…”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ một hồi đã ăn xong, hoàn toàn không đủ, Tiếu Thiên dục cầu bất mãn cọ tường một chút, đem mục tiêu chuyển dời đến rổ giặt quần áo.

Bên trong là quần áo Tiếu Long vừa thay, Tiếu Thiên đảo quần áo ra, cả người ngã vào trên, mông nhếch loạng choạng.

“A ha…… Ba ba……”

Tiếu Thiên liếʍ qυầи ɭóŧ ba ba, vị xạ hương tanh tưởi truyền vào xoang mũi, hai đầṳ ѵú so nữ nhân còn lớn hơn đứng thẳng, không ngừng ma sát trên quần áo ba ba. Tay dùng sức xoa tiểu dươиɠ ѵậŧ bắt đầu phun dâʍ ɖị©ɧ. Đùi bị hai huyệt chảy dâʍ ŧᏂủy̠ tẩm ướt, trên đất đã tích ra một vũng nước nhỏ.

Vải dệt thô ráp cọ xát đầu nhũ, Tiếu Thiên vặn vẹo, qυầи ɭóŧ đã có hơn phân nửa bị hút miệng mυ"ŧ vào.

“Ngô ân……”

Tiếu Thiên nảy mình một cái, dựa vào quần áo Tiếu Long cao trào, côn ŧᏂịŧ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙, song huyệt triều xuy phun đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠, thân thể sau cao trào mềm mại ngã vào quần áo.

“Ba ba……”

Tắm xong, thu thập hảo hết thảy, Tiếu Thiên ngồi trên giường chờ ba ba trở về.

Từ khi được mang về, Tiếu Thiên vẫn luôn ở trong phòng Tiếu Long chung chăn gối. Tiếu Long đã từng nói nhi tử có phòng riêng, nhưng ánh mắt Tiếu Thiên đáng thương hề hề làm hắn từ bỏ ý định này.

Chờ đến nửa đêm, ba ba còn chưa trở về, Tiếu Thiên lo lắng, vừa định gọi điện thoại cho Lưu Nhất Hàng, ngoài cửa truyền đến âm thanh… ba ba lớn tiếng ồn ào.

“Mau cho tôi em gái ngực bự úc úc em gái ngực bự! Tôi muốn cự nhũ!”

“Cậu rống không câm miệng a ,dọc đường rống cái này mặt lão tử đều ném hết a a a a!”

Hoắc Thanh Lục hỏng mất ném Tiếu Long lên sô pha.

“Cự nhũ! Lão tử muốn hút sữa!”

“Hút sữa cậu! Mẹ nó!”

Tiếu Long đột nhiên nhảy lên, bộ dáng muốn đánh người.

“Hảo hảo hảo lão đại tôi sợ cậu, tôi tìm người cho cậu, cự nhũ! Nhất định cự nhũ!”

Hoắc Thanh Lục lại ấn Tiếu Long lên sô pha, lấy di động chuẩn bị gọi người đưa nữ nhân lại, nhưng mà, màn hình còn chưa mở khóa, Hoắc Thanh Lục liền ngây người.

Hảo, thật xinh đẹp.

Chỉ thấy một thiếu niên tóc trắng đứng ở cửa phòng, quần áo lỏng lẻo, xem kiểu dáng hình như là quần áo cũ của lão đại. Quần áo to rộng tròng lên thân thể mảnh khảnh, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, hấp dẫn người thưởng thức.

Nhìn thiếu niên như thiên sứ nhu nhược đứng ở trước mặt, hạ thân Hoắc Thanh Lục một trận lửa nóng, sau đó ngạnh(cứng~)…

Mẹ nó!

Tôi là thẳng a a a!

Hoắc Thanh Lục hoảng loạn, tay gà chân vịt(ý nói anh quơ loạn~) lung tung lâyd tay che đũng quần.

“Hoắc…… Thanh lục?”

Âm thanh thanh thúy vang lên, Hoắc Thanh Lục đỏ mặt. Hắn cảm thấy thân phận thẳng nam của mình có chút không vững chắc.

Trong giọng nói nghe ra một tia tức giận, kia khẳng định là ảo giác, thiếu niên đáng yêu như vậy làm sao có khả năng sẽ phẫn nộ.

“Anh muốn giúp ba ba tìm nữ nhân?”

Ngôn ngữ trắng ra làm Hoắc Thanh Lục bị dọa.

“Thật phiền.”

Hoắc Thanh Lục trừng lớn hai mắt.

Tiếu Thiên lạnh mặt đi qua, không khách khí đẩy Hoắc Thanh Lục ra, sau đó ngồi xổm xuống quan sát Tiếu Long.

Tiếu Long nằm trên sô pha ngủ đến xoạch miệng.

“Giúp tôi đỡ ba ba lên giường.”

Tiếu Thiên đứng một bên ý bảo Hoắc Thanh Lục nhanh chấp hành mệnh lệnh, thần sắc lạnh lùng cao ngạo.

Vẫn bị Tiếu Thiên dọa, Hoắc Thanh Lục ngơ ngác kéo Tiếu Long, ngơ ngác ném Tiếu Long lên giường, ngơ ngác nhìn Tiếu Thiên ra lệnh tiếp.

“Nơi này không còn chuyện của anh, Lưu Nhất Hàng bên kia cần hỗ trợ, anh qua đó đi.”

Xua tay đuổi Hoắc Thanh Lục đi, Tiếu Thiên hầu hạ ba ba.

Hoắc Thanh Lục ngơ ngác gật đầu, sau đó đi ngoài, mở cửa, đóng cửa, xuống lầu, lái xe. Đến biệt thự kiêm phòng thí nghiệm của Lưu Nhất Hàng, đứng ở ngoài ấn chuông cửa.

Sau đó, hắn rốt cuộc thanh tỉnh, hai mắt thẳng tắp trừng mắt cửa đóng chặt, trong lòng một đống khó hiểu, cuối cùng hóa thành một câu:

Mẹ nó!

Tiếu Long say rượu thực an tĩnh, ngẫu nhiên trở ngươi một chút, sau đó lại nặng nề ngủ.

Tiếu Thiên giúp hắn thay áo ngủ xong, ngồi một bên chuyên chú nhìn Tiếu Long ngủ.

Rốt cuộc nhịn không được, thân thể bò lên người ba ba, tay theo cơ bụng kiện mỹ chậm rãi trượt xuống, đầu ngón tay hé mở quần ngủ một chút, sau đó duỗi nhập, sờ lên cự long ngủ say .

Tiếu Thiên không dám làm động tác lớn, tiểu tâm khıêυ khí©h côn ŧᏂịŧ, môi nhẹ điểm mặt hắn. Đại khái là say rượu, rất nhanh phân thân đã cao trào, Tiếu Thiên dùng tay bao qυყ đầυ, tiếp tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm.

Nhìn tay đầy bạch trọc, Tiếu Thiên từng chút từng chút liếʍ, trên mặt vừa thỏa mãn vừa muốn càng nhiều.

Liếʍ xong tϊиɧ ɖϊ©h͙, Tiếu Thiên cúi đầu hôn hôn khóe miệng Tiếu Long —cậu không dám hôn môi.

“Ngủ ngon, ba ba.”