Chương 14: Cùng nhau

Trong phòng sạch sẽ không giống nơi người hầu ở, chỉ có một sô pha lẻ loi đứng một góc, trừ bỏ thì không còn đồ vật.

Tiếu Thiên ngẩng đầu nhìn Tiếu Long, trên mặt nghi hoặc, cậu nghĩ ba ba sẽ lập tức trả lời, nhưng Tiếu Long không nói lời nào. Đi đến một góc, ngồi xổm xuống duỗi tay đào đất.

Trong phòng vang lên âm thanh “Răng rắc”, Tiếu Thiên an tĩnh đứng một bên, không nói một câu nhìn Tiếu Long đẩy khối gỗ nhếch lên. Tấm ván gồ ghề lồi lõm, dường như đã đào rất nhiều lần, cùng ván gỗ khác kết hợp cũng không rõ ràng.

Đào một cái hộp cũ, Tiếu Long lấy hộp ra đưa cho Tiếu Thiên, sau đó vỗ vỗ tay phủi bụi, đậy ván gỗ lại.

“Cạch.”

Tiếu Thiên mở hộp, bên trong chỉ có mấy tấm ảnh cũ và một bọc nhỏ. Chưa thấy rõ ảnh, Tiếu Long đã cầm đi, sau đó lại cầm lấy cái bọc kia.

Liên tiếp không thể hiểu làm Tiếu Thiên càng thêm mờ mịt, nhịn không được mở miệng hỏi: “Ba ba?”

“Ân……” Tiếu Long phản ứng lại, “Đợi lát nữa lại giải thích, ở đây lâu làm ba khó chịu.”

Tiếu Long xoa xoa đầu Tiếu Thiên đầu, nhét bọc nhỏ vào tay Tiếu Thiên, sau đó ôm vai Tiếu Thiên rời đi.

Âm thanh trong yến hội là tạp âm nhức tai, nhưng bốn người đều không để những chuyện nhàm chán trong lòng. Sau khi phụ tử Tiếu Long trở về, hai vị tài xế cũng từng người về nhà.

Phòng khách, hai người ngồi trên sô pha, Tiếu Thiên nhéo nhéo bọc, cảm giác bên trong có vật cứng, cậu mở bọc, đổ ra hết……

Vật cứng trên tay là một ngọc trụy* nho nhỏ, mộc mạc, không có bất luận dấu vết điêu khắc gì. Là một viên cầu bình thường, quanh thân dùng tơ hồng kết quanh, cũng không biết người khéo tay nào làm, tơ hồng gắt gao quấn ngọc trụy, có thể sử dụng như vòng cổ.

“Đó là mẹ của ba làm,” Tiếu Long đột nhiên lên tiếng, “Nàng nói cái này đại biểu cho đoàn viên. Nàng nói, cho ba về sau tặng người mình thích, như vậy là có thể cùng người đó viên mãn ở bên nhau cả đời.”

Nói xong Tiếu Long cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắn một đại lão gia cũng chưa làm qua loại sự tình ngây thơ này, tai đều đỏ lên.

“Cái này, con mang theo đi,” Tiếu Long tiếp tục nói, “Lúc trước vẫn luôn vội vàng, trước kia ngốc, chỉ muốn kiếm nhiều tiền, bỏ qua chuyện này……”

Tiếu Long thao thao bất tuyệt lên, Tiếu Thiên dựa vào bên cạnh Tiếu Long an tĩnh lắng nghe.

“Lúc gặp con, vốn muốn bồi dưỡng con trở thành người thừa kế.”

“Chính là hiện tại chỉ nghĩ cùng con đương làm người thường, bình thường sinh hoạt, ân…… Tuy rằng ba lớn tuổi hơn con lớn rất nhiều, nhưng về sau sẽ nỗ lực sống lâu một chút……”

“Cho nên…… Chính là…… Ân!?”

Lời nói còn chưa nói xong, Tiếu Long bị Tiếu Thiên đẩy ngã xuống sô pha.

“Ba ba……”

Tiếu Thiên nức nở hô một tiếng, mắt đỏ hoe, đầy nước mắt. Tiếu Long duỗi tay lau, tay khác nhẹ ấn gáy Tiếu Thiên, mặt hai người càng ngày càng gần……

Ai vươn đầu lưỡi trước đã không quan trọng, chỉ cần biết hiện tại bọn họ gắt gao kề sát đối phương, đầu lưỡi quấn quýt, cánh môi ma sát, nhiệt độ cơ thể theo đầu lưỡi truyền đi.

——————————–

*Ngọc trụy (玉坠) là trang sức treo rủ xuống bên trên quần áo, cũng có thể coi như ngọc sức đeo một cách riêng lẻ. Thể tích ngọc trụy hơi nhỏ, mài giũa tinh mỹ, xinh xắn khả ái.

Hình dáng ngọc trụy đa phần lợi dụng các ngọc thạch thể tích nhỏ mà điêu khắc, hình thức ngắn gọn tập trung, trác công đơn giản, phong cách giản lược, hào phóng.

Ngọc trụy là ngọc sức mang trên người vô cùng lưu hành thời kỳ Đường Tống Nguyên. Bắt đầu từ đời Thanh, ngọc trụy lấy phỉ thúy làm chủ, đề tài điêu khắc cũng rộng vô cùng.