Chương 43: Địa Liệt (2)

Tử quang nồng đậm chiếu suốt chục nhịp hô hấp rồi nhanh chóng tán đi như khi xuất hiện, nhường sự chú ý cho thanh lang đầu chiến phủ.

Phủ đầu không còn ảm đạm vô quang như trước mà hoàn hảo phối hợp tử, hoàng nhị sắc, từ đây suy đoán đẳng cấp ở giữa thượng phẩm Hoàng cấp cùng hạ phẩm Địa cấp.

Nếu lúc trước linh lực Địa Liệt chỉ là đen kịt một màu thì khi chiến phủ xuất hiện đã mạnh mẽ thay đổi, trở thành tuyệt đối đen tối, ánh sáng đi qua đều bị hấp thụ triệt để. Trở thành cái được gọi là thuần tuý tà ác. Hay nói cách khác chính là bản nguyên Tà Ác. Tuy nhiên, cái này chẳng qua chỉ là một sợi bản nguyên vô cùng nhỏ, bằng không đã có thể đem toàn bộ không gian xung quanh thôn phệ thành u ám.

Cầm thanh chiến phủ quăng qua đảo lại giữa hai tay như đang thử độ nặng một hồi, sau Địa Liệt mới sảng khoái, nói. “Cái này là bạn sinh vũ khí của ta, Huyết Lang Ma Phủ. Tuy đẳng cấp giờ khắc này chỉ đến Hoàng cấp thượng phẩm, không so được với ngươi, nhưng đã đủ dùng.”

Lôi Tiêu toát mồ hôi lạnh, nuốt khan, cố tỏ ra trấn định. “Tốt thôi. Vậy khi ta thắng ngươi cũng không thể nói bản thân bị ức hϊếp.”

“Rất tốt. Rất tốt. Rất tốt. Lâu lắm rồi bản tướng chưa gặp ai thú vị như ngươi. Thành tâm nhắc nhở một câu. Cuồng Huyết Ma Lang Trảm này tổng cộng có năm lần chém ra. Chiêu sau mạnh hơn chiêu trước. Ngươi phải thật sự cẩn thận.”

Lôi Tiêu khẽ ngây người. Trước bởi hắn chưa từng thấy qua kẻ nào trước khi xuất thủ đem tất thảy bí mật nói cho đối thủ. Sau bởi thứ vừa nghe chính là năm trảm. Một chiêu vừa rồi ngang cản hắn không thoải mái gì. Nếu ở sau còn tiếp bốn trảm vậy thật sự lớn chuyện. Đại não chạy dọc vô số suy tính, mấy chục loại phương thức ứng phó.

“Trảm thứ hai.”

Địa Liệt đạp đất phóng vυ"t lên cao, xoay chuyển chiến phủ rồi chém ra một chiêu với uy thế hoành tảo thiên quân.

Mặc ngoài công kích vẫn không có gì hoa lệ giống như võ giả nào cũng có thể tuỳ ý đánh ra nhưng kỳ thật bên trong dung nhập vào bản nguyên Tà Ác, diệt sát Thần Hồn Cảnh bình thường dễ như trở bàn tay. Tính toán sơ qua cũng phải ngang với năm tên quân đoàn trưởng hợp lực xuất thủ.

“Liều vậy.” Lôi Tiêu cắn răng nghiến lợi, Âm Dương Quyết đem linh lực toàn thân luân chuyển, rót vào Thuần Hàn Kiếm rồi phá ra nhất kích. Bên trong càng là dung hợp thêm cương khí mạnh mẽ của Thôi Tâm Chưởng cùng công kích tinh thần của Mê Ảo Âm Ba Công.

Cả hai lần này thật sự nghiêm túc, bày ra bản sự giữ nhà nên nào có dễ dàng như lần trước tuỳ ý tiêu biến. Hai cỗ khí lưu giằng co quyết liệt, nhất quyết không chịu kém phần, khiến cho không gian chia thành hai nữa. Từng đạo linh lực tản phát hoá thành đầy trời phong đao chém tứ phía, cự thạch trăm cân dưới áp lực cũng hoá phấn vụn.

Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, Mặc Lân, Địa Long bị từng cái phong mang đập vào l*иg ngực, linh lực tự thân chạy loạn cả lên, cố gắng áp súc mới không phun ra nghịch huyết.

“Đại nhân, ngài cái này thần lực kinh người, nhất định chiến thắng trận này. Tiểu nhân ở lại thêm vướng tay vướng chân. Nguyện trở về chuẩn bị bàn tiệc rượu mừng ngài đại công cáo thành.” Địa Long nịnh nọt mấy câu, căn bản muốn tìm cách thoái lui, cũng muốn thừa cơ bỏ chạy giữ mạng.



“Cẩu vật, ngươi có giỏi thì đừng chạy.” Mặc Lân mắng lớn. Hắn lăn lộn chiến trường nhiều năm tuyệt đối ma luyện tâm trí, sao có thể làm loại sự tình thả hổ về rừng này. Lôi Tiêu bại thì không nói, nhưng nếu hắn thằng thì sợ rằng Địa Long kia sẽ kéo đến đội lớn nhân mã, khi ấy đèn khô dầu cạn, mọc cánh sợ cũng khó thoát.

Nhìn thấy hai người kia lướt qua nhưng Địa Liệt chẳng còn tâm trí ngăn cản, cơ hồ còn không đặt vào mắt. Hắn khắc này dốc hết tinh thần vào chiến cuộc, mọi sự xung quanh bắt đầu mơ hồ. Cuồng tiếu thật lớn. “Ngươi là kẻ nghịch thiên nhất ta từng gặp. Nếu không giữa đường chết yểu chắc chắn có thể làm nên đại sự.”

Lôi Tiêu cũng chẳng còn tâm trí đáp lời, nội thể hắn như một cỗ máy hoạt động hết công suất, đem linh lực chuẩn bị ứng phó trảm thứ ba.

Vừa nói liền đến, Địa Liệt cười vang như thú hống rồi dứt khoát hạ xuống một trảm.

Hai nhát phủ này của Địa Liệt có ẩn chứa liên hệ bên trong, chiêu sau dung hợp chiêu trước hình thành một cái siêu cấp công kích hình chữ thập, dùng tốc độ kinh thế hãi tục đè tới, thế kia như hồng thủy mãnh thú, muốn cản cũng không thể.

“Nhanh quá.”

Lôi Tiêu thất sắc. Vốn cảm nhận được sẽ có chuyện này diễn ra nhưng không thể tưởng tượng hai quyển công pháp Thiên cấp thượng giai lại bị đẩy lùi nhanh như vậy. Chuẩn bị chỉ mới tám, chín thành vẫn miễn cưỡng đánh ra.

Chỉ thấy Thuần Hàn chuyển đổi qua lại giữa hai tay Lôi Tiêu, hắc bạch hai loại kiếm khí chém ra, dung nhập, hình thành một cái ký tự hao hao chữ Hoả. Lần nữa đưa song phương trở lại thế kịch liệt giằng co.

Địa Liệt thần tình bất định, sâu trong sự thống khoái cuối đôi mắt lại ẩn chứa một điểm khϊếp sợ. Một điểm khϊếp sợ nhỏ đến mức tự thân hắn cũng không có phát giác.

Nhớ lại năm đó bản thân đại chiến cái ngũ lưu thế lực kia tuy cũng dùng thực lực Thần Hồn ngũ trọng đánh gϊếŧ ba ngàn người nhưng công bằng cái tông môn kia chẳng qua chỉ do một đám đần độn, thiên tư phế vật ô hợp mà thành. Kẻ mạnh nhất chỉ đến Thần Du Cảnh thất trọng, còn là yếu nhất trong cùng cảnh giới.

Còn cái này bản thân hắn lại là nhất kiếp kiêu hùng, tu vi Thần Du cửu trọng, chạm ngưỡng Thần Pháp Cảnh, hàng thật giá thật cường giả lại. Chênh lệch với đám người kia như núi cao cùng đáy vực, căn bản không chung đẳng cấp.

Vậy mà đã đánh gần nửa ngày vẫn không làm gì được tên thiếu niên trước mặt. Cái này chính nói thiên tư song phương cách biệt thật lớn. Tuy bên trong không phủ nhận Lôi Tiêu dùng công pháp cùng vũ khí đều là đỉnh cấp nhưng mà đồ tốt cũng phải xem ở người dùng. Ngươi đem lượng lớn tài bảo ném cho một tên ăn mày chưa chắc hắn sẽ làm nên trò trống gì.

Lần xuất quân không quan trọng này cứ vậy biến thành trận chiến khó quên thứ ba trong ký ức của Địa Liệt.



Thật lâu suy tư cuối cùng Địa Liệt thở ra một hơi đầy não nề. “Tiểu quỷ, ngươi có thể ngừng diễn trò được rồi.”

Lôi Tiêu nhíu mài, biết đại sự đã lộ vẫn cố gắng giả ngốc. “Nói gì vậy chứ?”

Địa Liệt lắc đầu. “Thực lực như ngươi lại kiên trì được bản tướng ba trảm thiên hạ khó tìm được người thứ hai. Nội thể linh lực ngươi đoán rằng loạn thành một đám, đã là nỏ mạnh hết đà. Chi bằng thu tay rời khỏi. Ẩn nhẫn một đoạn thời gian. Đợi ngươi tăng lên tu vi chúng ta đấu lại.”

Biết không thể che giấu Lôi Tiêu cười khổ, phun ra một ngụm trọc khí, sắc mặt theo đó dần dần biến hoá thành trắng bệch như tờ giấy,vết máu xuất hiện nơi khoé miệng. Hắn thật sự như lời, Âm Dương Quyết sớm chạm cực hạn, giờ này giống với ngọn đèn treo trước gió, chẳng biết khi nào tắt.

Nhưng mà, Lôi Tiêu ánh mắt vẫn lấp lánh hàn quang, thêm mấy phần ngưng trọng. “Ngươi thật sự rất tốt. Ta lấy làm cảm tạ. Nhưng mà, phía sau ta còn đám người Hoa lão, còn đám người nhị ca, Hà Phi, còn Tiểu Hồ Điệp. Mấy ngàn mạng người này chỉ cần ta hiện tại bỏ chạy bọn hắn sẽ toàn bộ biến thành oan hồn dưới lưỡi đao. Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không lui.”

Nói đoạn, hắn dốc hết khí lực chém ra mấy đạo kiếm khí bình thường, dung nhập vào chiến cuộc.

“Rất tốt. Rất tốt. Rất tốt. Bản tướng gϊếŧ qua mấy vạn người, vẫn chưa từng có kẻ nào khiến ta chùn tay không nỡ gϊếŧ như ngươi.” Địa Liệt nội tâm một nửa hoan hỉ một nửa tiếc hận, chém ra một đường bán nguyệt hắc khí.

Một đường hắc khí này thế đại lực trầm, siêu việt ba trảm trước, địch ta bất phân tất thảy đều đập cho hư không tiêu thất, rẽ sóng vượt gió, hung mãnh như thiên quân vạn mã lao đến.

Công kích bị phá Lôi Tiêu nhận lấy phản phệ, phun ra ngụm nghịch huyết, ngã quỳ một chân trên đất. Nhưng rồi lại bạo khởi, liều mạng rót toàn bộ số linh lực còn lại chém ra ba kiếm, ngăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nhưng mà, cá đã mắt lưới có giãy giụa bao nhiêu đều là vô ích. Kiếm khí của Lôi Tiêu chỉ như lấy trứng chọi đá, va chạm bán nguyệt hắc khí trảm liền nhẹ nhàng bị phá huỷ, vô thanh vô tức biến mất giữa không.

“Ta vẫn là quá yếu.” Lôi Tiêu một hơi thở bi thương, nhắm mắt dưỡng thần, lộ ra vẻ buông xuôi nhận mệnh.

Địa Liệt nhíu mày, ánh mắt lộ ra thất vọng. Hắn mở ra con đường lui nhưng thật sâu nội tâm cầu khẩn đối phương đừng lựa chọn. Thực tế quả không khác. Nhưng mà, không nghĩ kẻ kiên cường bất khuất vậy lại dễ dàng buông tay chịu trói vậy. Địa vị Lôi Tiêu trong lòng hắn bắt đầu lung lay.

Không còn cản đường bán nguyệt khí trảm xé đôi màn gió, cày nát mặt đất, uy thế như thao thiên đại hải ầm ầm đánh tới. Cái này một chiêu vượt xa đẳng cấp Thần Hồn Cảnh, dù đem mười tên đi ra ngăn cản vẫn có thể gϊếŧ nhẹ như cắt cổ gà. Thần Du Cảnh phổ thông cũng miễn cưỡng chấn sát hai tên.

Địa Liệt nhìn tên tiểu tử thú vị trước mắt sắp hôi phí yên diệt thật có chút tâm tư muốn đi cứu, nhưng cũng chỉ là tia cảm xúc thoáng qua. Quay lưng muốn rời khỏi.