Chương 44: Địa Liệt (3)

“Nè. Ngươi vội cái gì chứ? Chuyện của chúng ta còn chưa xong mà.” Lôi Tiêu đột nhiên cười khổ một tràng, âm thanh bất đắc dĩ, cộng thêm bộ dáng tóc tai bung xoã, thân thể xiêu vẹo chống kiếm, tổng thể lộ ra vẻ yêu dị.

“Hả?” Cổ họng Địa Liệt mất tự chủ mà bậc lên một từ biểu thị cực độ bất ngờ, quay phắt người. Biểu tình hứng khởi lộ ra không phải thứ một đại tướng quân oai nghiêm nên có mà ngược lại giống hài tử kích động trông chờ đồ chơi. Ánh mắt theo sát từng cái hành động.

Không gian giới chỉ đại phóng hồng quang. Lôi Tiêu nhanh nhẹn bắt lấy từng cái vật trôi nổi, dùng thủ pháp xảo diệu liên tay ném ra.

“Gì chứ?” Địa Liệt mục trừng khẩu ngốc. Tiểu quỷ trước mắt rõ ràng cạn sạch linh lực giờ khắc này không biết lại vận dụng loại thủ đoạn quỷ quái gì mà giống như mọc ra thêm mấy cánh tay, lấy góc độ xảo diệu tuyệt luân đánh ra vô số cái ám khí hình quả cầu. Cơ hồ trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng công kích bán nguyệt hắc trảm, không có bất kỳ vị trí nào bị lặp lại hai lần.

Cái này đương nhiên là Liễu Thuần Thanh công pháp thành danh Vô Tình Nhị Thập Tứ Sát. Một loại công pháp khi tiến nhập Thần cảnh mới ngộ ra. Miễn cưỡng xưng Nguỵ Thần cấp công pháp. Bao hàm trải nghiệm nửa đời Liễu Thuần Thanh, tái hiện con đường võ đạo tu luyện cực kỳ gian nan của hắn. Muốn mạnh liền có thể bắt lấy hư không làm ám khí phát ra công kích kinh thiên hãi địa chấn thế gian. Muốn yếu liền chỉ đơn giản một cái thủ pháp tinh xảo, chẳng cần dùng nửa điểm linh lực đi phát động như hiện tại.

Hào quang bạch sắc chiếu sáng một góc trời, âm thanh sấm sét oanh động bén nhọn như vạn điểu tề minh đối chiến tiếng oan hồn gào thét.

Theo Phích Lịch Lôi Đạn không ngừng đánh tới bán nguyệt hắc trảm từng vòng từng đợt run rẩy rồi thu nhỏ kích thước, khi cách Lôi Tiêu vỏn vẹn mười bước chân đã nhỏ bằng bàn tay. Cuối cùng bị viên lôi đạn thứ hai mươi bốn trực diện phá thành khói bụi.

Mọi sự kết thúc, âm thanh giữa sân trở lại yên tĩnh. Hai cái nhân ảnh cứ vậy giao nhau ánh mắt, bên trong chính là vô số lời nói được cô động.

Thật lâu sau.

Lôi Tiêu hờ hững lau đi vết máu nơi khoé miệng, dùng kiếm thay gậy mạnh mẽ chống người đứng thẳng, ánh mắt lấp lánh hàn quang đầy vẻ tự hào.“Thấy sao? Ngươi lợi hại nhưng ta cũng không có yếu nha.”

Địa Liệt cứng đờ, thần tình trong khoảng khắc ngây dại, sau mới bình tĩnh, liên tục vô tay từng tiếng vang như sấm. “Không tệ. Không tệ. Rất không tệ. Còn có cái đồ chơi thú vị như vậy. Thủ đoạn thật khiến bản tướng quân rung động quá mức.”

Lôi Tiêu không đáp chỉ là khẽ cười cười.

Hắn trước chẳng qua một tên công từ gàn dở suốt ngày làm mấy chuyện phá của đốt nhà nhưng sau khi từ Vạn Khí Tông trở về đã thoát thây hoán cốt biến thành một loại giống như mấy lão quái vật sống thật lâu thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, thâm bất khả trắc. Cái cảm giác đùa giỡn người khác rất có ý vị.

“Bản tướng vẫn còn một chiêu. Ngươi rốt cuộc còn thủ đoạn để tiếp trảm cuối cùng này không?” Địa Liệt nhướn mày cực kỳ khoái chí lộ ra.

Từ sau sự tình năm đó Địa Liệt nhận được vị Thần tôn kia chú ý, lôi kéo gia nhập thế lực rồi không tiếc thiên tài địa bảo bồi dưỡng, tu vi tăng lên không phanh. Tại trên chiến trường càn quét chỉ giáng hạ ba trảm liền giải quyết mấy ngàn quân. Càng không cần nói sẽ tìm thấy đối thủ khiến hắn xử ra trọn bộ công pháp. Nay bị bức đến bước này là cầu còn không được. Máu tươi chạy dọc kinh mạch.

Lôi Tiêu thần bí đáp. “Còn thì sao mà không còn thì sao? Ngươi có thể tha ta sao?”



“Nếu lúc trước ngươi xin tha bản tướng thật sẽ giống như lời, mắt nhắm mắt mở thả ra con đường sống. Nhưng mà, hiện tại ngươi lộ ra quá mức nghịch thiên. Ngày sau để đám quái vật bên trên biết chuyện thì cái đầu ta chắc chắn phải dọn chỗ. Thật rất xin lỗi. Tuy nhiên, nếu ngươi có lực chúng ta sẽ liều mạng sảng khoái một chiêu. Bằng ngược lại vẫn cho ngươi tự sát, bảo toàn thi thể nguyên vẹn.”

Lôi Tiêu lắc đầu, thở ra một hơi chán nãn. “Nói dài như vậy vẫn không thể tha ta cái mạng nhỏ. Vốn còn muốn nhận thua, chỉ là….”

Nói đoạn, giới chỉ lại phát sáng, hiện ra một khối linh thạch bạch sắc trong suốt lớn bằng cái nắm đấm, quét mắt liền biết dùng linh lực ngưng tụ thành hình dạng, chân chính một viên Hung thú linh thạch.

“Chuyện tới bước này là ngươi ép ta đó nha.” Lôi Tiêu nói đoạn rồi đem viên linh thạch bóp nát. Nồng đậm tinh thuần linh khí tràn ra như lớp sương mỏng manh vây lấy quanh người Lôi Tiêu khiến hắn trông hư hư ảo ảo, có chút giống tiên nhân giấu trong mây.

Sau, Lôi Tiêu hấp thụ hết một lượt rồi vận chuyển Âm Dương Quyết tiến hành đồng hoá thành tự thân linh lực.

Cái này Hung thú linh thạch chính là Lôi Tiêu đánh gϊếŧ Hắc Thiết Nghĩ thu được. Sớm muốn đem tất thảy hấp thu nhằm đề cao tu vi nhưng Liễu Thuần Thanh kịch liệt phản đối.

Liễu Thuần Thanh lý luận mỗi cái cảnh giới đặc ra đều dựa trên một ý tứ nào đó. Giả như Thần Khí Cảnh cực cảnh là hấp thu cùng luyện hoá linh khí nhẹ nhàng như nhít thở, không cần động tâm vẫn làm được nhẹ như không, tùy tâm sở dục, muốn có bao nhiêu liền đến bấy nhiêu.

Nếu giống như tu sĩ bình thường nhắm mắt một đường xông phá cũng không sao nhưng so sánh với người cảm thụ cực cảnh sẽ phát sinh chênh lệch. Loại này chênh lệch lúc đầu khó nhìn ra, trong một tơ một hào, nhưng theo cảnh giới đề thăng thì chênh lệch lộ ra sẽ là nghiêng trời lệch đất. Trọng yếu nhất chính là sẽ không có bất kỳ cách nào bổ khuyết vào chỗ thiếu hụt này.

Vì vậy, Liễu Thuần Thanh ngăn cấm Lôi Tiêu giống như mấy tên công tử thế gia mượn nhờ ngoại lực đột phá liên tục cảnh giới. Hắn tuyệt không muốn đệ tử mình ngu ngốc đi làm loại sự tình gϊếŧ gà lấy trứng, vì lợi ít nhất thời mà về căn cơ không vững, thật sự sẽ như đi trên băng mỏng, thời thời khắc khắc đều có nguy hiểm kề sát cổ.

Đây cũng chính là nguyên nhân Lôi Tiêu dư dả tài nguyên nhưng thật lâu không đột phá Thần Du Cảnh.

Về phần Thần Khí cực cảnh Lôi Tiêu không có đi cảm nhận. Hắn sở hữu Âm Dương Quyết nên khi luyện đến đại thành hiệu dụng còn mấy phẩn vượt xa, nên không phải đi phí hoài thời gian.

Hiện tại nguy cơ sinh tử rơi xuống đầu, Lôi Tiêu không thể nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp lấy ra linh thạch hấp thụ muốn đột phá cảnh giới, giải quyết mối nguy trước mắt.

Mà cái này hắn sở hữu mười viên Hung thú linh thạch là bên trong hơn chín mười viên lựa chọn loại tốt nhất, to nhất, ẩn chứa linh lực tinh thuần nhát. Tam phàm cảnh trở xuống có thể một viên phá một cái trọng thiên.

Lôi Tiêu sau khi cắn nuốt một viên linh thạch khí tức phát ra dần dần kéo lên rồi mạnh mẽ xông vào Thần Hồn Cảnh lục trọng, vẻ mặt trắng bệch đầy mệt mỏi trở lại hồng nhuận, đã trở lại đỉnh phong.

“Rất tốt. Rất tốt. Rất tốt. Nếu bản tướng thật có mười trảm, hai mươi trảm sẽ đánh đến khi ngươi lộ hết đuôi hồ ly. Đáng tiếc, còn đúng chiêu cuối này. Ta sẽ thật sự liều mạng đó.”



Địa Liệt nghiêm nghị nói ra, thân thể như con quay liên tục xoay tròn, bay thẳng phía trên. Mãi đến độ cao nhất định cỗ Tà Ác bản nguyên phía sau hoá thành từng sợi tơ linh lực đan ra bộ thuần túy hắc giáp che phủ toàn thân Địa Liệt, khiến hắc chẳng khác một cái bóng bao nhiêu. Cả thanh chiến phủ cũng được mất đi màu sắc.

“Cuồng Huyết Ma Lang Trảm. Ma Lang Thôn Thiên.”

Địa Liệt một tiếng quát lớn, nhảy xổ tới trên người mang theo uy thế hệt sự trời sập.

Tu vi tăng lên Lôi Tiêu không còn chật vật trước sau. Mái tóc tung bay, Thuần Hàn chuyển động nhẹ nhàng tựa gió thổi mây trồi chém ra một kiếm khí thuần lam sắc.

“Khinh thường ta sao?” Địa Liệt tức giận chửi ầm lên. Kẻ trong chém gϊếŧ luyện thân như hắn sớm đem giác quan cảm nhận nguy cơ mài dũa đến bén nhọn tột cùng, so với bản năng của hung thú càng vượt trội hơn. Liếc mắt nhìn thấy chiêu kiếm này không có gì đặc biệt, tầm thường đến mức tuỳ tiện một tên Thần Khí Cảnh đỉnh phong cũng làm được.

Phủ đầu vung ra, chém rách kiếm khí dễ như cắt đôi tờ giấy mỏng.

Lôi Tiêu cười tà, thản nhiên nói. “Địa Liệt, đánh lâu như vậy ngươi còn chưa hiểu ta sao? Ngươi thật làm ta hơi buồn rồi đó.”

“Hả?” Địa Liệt nhíu mày nghi hoặc.

“Hợp.”

Lôi Tiêu nhất chỉ điểm không. Kiếm khí sắp tán nhận được linh lực dẫn đạo vặn vẹo một thoáng rồi không ngừng phân tách. Một sinh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tám, cứ vậy theo cấp số nhân tăng lên, qua một thoáng đã hiện ra đầy trời lưỡi kiếm lam sắc mỏng như cánh ve, hướng đến Địa Liệt cắt chém điên cuồng.

Chiêu số danh tự gọi là Kim Thiền Xuyên Tâm Loạn Trảm Thức, vị trí thứ ba trong Huyết Vụ Thất Trảm. Ý tứ lấy tiểu kiếm mỏng như cánh ve hình thành l*иg giam không kẽ hở vây chặc, từng đao từng đao cắt gọt đến khi chẳng còn một mẫu máu thịt. Là chiêu số khiến Lôi Tiêu cảm thấy tàn nhẫn nhất trong bảy kiếm.

So sánh Tang Thương Chi Kiếm thì Kim Thiền Kiếm vượt trội về số lượng, còn là kiếm khí tự hành công kích không cần rườm rà duy trì. Càng là một chiêu không dai như chó cắn, không chết không buông, chỉ trừ phi bày ra đại lực chấn sát toàn bộ kiếm khí mới có thể phá đi chiêu này.

“Phải như vậy chứ.” Địa Liệt cuồng tiếu, hắn chỉ chờ có vậy.

Bản nguyên Tà Ác đã hoá thành áo giáp lần nữa khuếch trương, tiếp tục gọi ra một đầu hư ảnh hắc lang.

Sau một tiếng tru kinh động thiên địa, ma lang mở ra hai mắt, phóng thích sát cơ, giương nanh múa vuốt lao đến. Hoàn toàn không quan tâm vô số kiếm khí liên tục cắt da xé thịt. Phương thức chiến đấu điên cuồng, lấy thương đổi thương này chỉ có ở dạng người cuồng chiến, lấy chém gϊếŧ làm vui.

Chuyện phát sinh không khiến Lôi Tiêu ngạc nhiên bao nhiêu. Danh tự Ma Lang Thôn Thiên đương nhiên phải có cự lang, còn cái thứ muốn thôn phệ đương nhiên chỉ bản thân hắn.