Mảnh rừng rậm yên tĩnh khắc này phát ra từng tiếng bạo chấn, vô số đại thụ nhẹ nhàng bị đánh hạ. Mấy tên quân đoàn trưởng như âm hồn bất tán cứ bám sát không buông dù cho Mặc Lân giở hết tự thân thủ đoạn vẫn tuyệt không thể cắt đuôi.
Chạy được một hồi thì chênh lệch thực lực lộ rõ, Mặc Lân linh lực xói mòn sắp đến bước đèn khô dầu cạn tốc độ suy giảm thị hiện.
Địa Long nhắm chuẩn thời cơ, bạo phát linh lực, đạp không lao tới nhanh như mũi tiễn, xuất chưởng nhắm ngay phần đầu đánh tới. “Mặc Lân, ngươi không thoát khỏi tay ta đâu.”
Cảm nhận gió lạnh thổi đến sau gáy Mặc Lân biết khó lòng trốn tránh, trực tiếp quay người, vận khởi lực lượng toàn thân quán chú vào lòng bàn tay, mạnh mẽ tiếp nhận một chưởng.
Ầm!
Kinh chấn tạo thành cương phong, thổi tung đám lá, đánh gãy mấy cành đại thụ, ba tên quân đoàn trưởng cũng không dám tiến lên. Bất ngờ chính là cả hai kích này vậy mà ngang tay cầm đồng, chênh lệch nhỏ đến mức khó nhìn ra.
“Không ngờ tiểu tử ngươi che giấu thật sâu. Đã đến Thần Du nhất trọng.” Địa Long khuôn mặt lộ ra chút kinh ngạc. Theo hắn biết, trung bình phó đoàn trưởng đều ở tại Thần Hồn cảnh thất trọng tới cửu trọng, còn thiếu một bước đột phá. Vậy mà Mặc Lân này ngày thường biểu hiện tầm thường, mờ nhạt lại vô thanh vô tức vượt ngưỡng. Nếu để hắn cứ vậy phát triển thì không lâu sẽ bước vào hàng ngũ đoàn trưởng. Nghĩ thấu điểm này Địa Long càng không thể buông tha.
Mặc Lân chỉ kịp nhìn thấy nơi lòng bàn tay đối phương chớp động hồng quang, chưa kịp bày ra phòng ngự thì đã có một đạo khí nóng theo đó cưỡng ép xâm nhập nội thể, đi theo kinh mạch đem tất thảy phủ tạng một lần đốt cháy.
“Hoả Sơn Chưởng.” Mặc Lân cắn răng nghiến lợi, hắn đã nhớ ra cái này là chiêu số thành danh của Địa Long, công pháp Huyền cấp cao giai, Hoả Sơn Chưởng. Nhất chưởng tựa hoả sơn, luyện đến hậu kỳ có thể đem một người từ trong ra ngoài đốt thành than đen, hung hiểm tuyệt luân. Hắn tự trách quá mức nóng vội mà chủ quan.
“Biết nhìn hàng đó.” Địa Long mĩm cười nham hiểm, nhất chưởng đè ra.
Mặc Lân chỉ kịp cảm thấy kình lực ngàn cân đánh vào lòng ngực, mạnh mẽ phun ra ngụm nghịch huyết, thân thể vô lực bị bắn ngược về phía sau.
Thành công nhất kích Địa Long càng thêm hưng phấn, cấp tốc đuổi theo.
Cách ngoài mười mấy trượng. Vị trí Mặc Lân rơi xuống vừa vặn gần sát tảng đá Lôi Tiêu đang ngồi.
“Mặc Lân, ngươi không sao chứ?” Lôi Tiêu hớt hảy chạy đến.
“Ta không sao. Đáng tiếc, lần này kế hoạch thất bại còn dẫn đến chút rắc rối.” Mặc Lân thều thào, miệng còn chảy ra máu tươi.
Lôi Tiêu quay đầu, phát hiện bốn tên quân đoàn trưởng kia đứng đó giương ra bộ dáng tự đắc. Ánh mắt loé hung quang, linh lực bắt đầu luân chuyển.
Địa Long quét mắt thấy phía sau ba cái thi thể quân đoàn trưởng nên không dám làm bừa, thâm dò một thoáng. “Tiểu quỷ, ta xem ngươi chính là đồng bọn của tên phản bội này. Biết chuyện thì nhanh khoanh tay chịu trói. Tránh để bọn ta ra tay sẽ không hay.”
“Là hắn đã thương ngươi.” Lôi Tiêu trực biết bỏ qua Địa Long, nói với Mặc Lân.
“Phải. Bọn ta vốn có thể ngang tay nhưng hắn dựa vào công pháp Huyền cấp nghiền ép mới đánh ta ra nông nỗi này.” Mặc Lân uỷ khuất nói.
Lôi Tiêu oán độc chiếu ánh mắt lên người Địa Long đánh giá một thoáng rồi mới nói. “Ta có thể giúp ngươi tự tay hạ sát hắn. Có muốn không?”
Mặc Lân thoáng sững sờ rồi nghiêm nghị đáp. “Mong ngươi thành toàn.”
“Tốt.” Lôi Tiêu sắc mặt cực kỳ thoả mãn, nhìn vào ánh mắt kia hắn biết quyết định thu nhận người này tuyệt không có sai. Khẽ ấn vào không gian giới chỉ gọi ra hai quyển thư tịch đưa đến tay Mặc Lân. “Cái này là công pháp Thôi Tâm Chưởng và luận giải của ta. Cấp bậc công phải thuộc vào Thiên cấp cao tầng. Ngươi tự mình lãnh ngộ. Ta sẽ kéo dài thời gian.”
“Cái gì chứ? Thiên cấp?”
Thanh âm cơ hồ cả Mặc Lân cùng bốn tên đoàn trưởng cùng phát ra, tham lam trong mắt tất thảy không giấu giếm.
Tuy đại lục công pháp lấy Thần, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng và Phàm cấp xếp hạng nhưng trên thực tế Thiên cấp công pháp mới là danh hào kỳ thực, tồn tại vô địch, chân chính làm trời. Sự tình phát sinh bởi lẽ Thần cấp quá mức hư ảo vô vọng, bách niên bất xuất quá một quyển, khiến vạn nhân mơ cũng không dám nghĩ, Thiên cấp vẫn thực tế hơn nhiều, có thế nắm bắt trong tay, được bách gia chư tử đánh lên chủ ý, thèm khát như quần hùng trục lộc.
Chuyện Lôi Tiêu trên người sở hữu mười loại công pháp thật truyền ra ngoại giới chắc chắn khiến đại lục chấn động, kéo tới một trận gió tanh mưa máu. Mấy cái tông môn siêu cấp cùng lão quái ẩn thế sẽ càng lộ diện đầu tiên.
Đối với kẻ đã đại đến đỉnh phong thế giới, tận cùng thiên nhai như bọn hắn thì sẽ sâu sắc cảm nhận bình cảnh của Thiên Địa Thần Bảng không thể vượt qua, trực tiếp chuyển sang truy cầu nghịch thế công pháp nhằm cũng cố bản thân tại thế bất khả chiến bại.
Thường tình lý luận chỉ cần ngươi công pháp vượt trội đối phương một cấp thì có thể nghiền ép chiến đấu, càng về sao cách biệt càng thấy rõ, Thần cấp cao cấp chênh lệch với trung cấp như trời với đất, như ngày và đêm, tuyệt không thể phản.
Lôi Tiêu hiện tại không ngại nguy cơ lấy ra Thiên cấp Thôi Tâm Chưởng thật đã muốn bồi dưỡng Mặc Lân. Hắn từ mấy ngày này điều binh khiển tướng lại vừa rồi Mặc Lân thay mình nghĩ kế, sát địch càng thêm hứng thú ngồi tại nơi cao. Lôi Tiêu thật sự minh bạch tại sao rất nhiều kẻ có chút thực lực lại thích đi khai tông lập phái, căn bản muốn ngồi không hưởng lợi, giơ tay chỉ việc. Hắn hạ xuống quyết tâm phải thành lập một cái thể lực để sai khiến vạn nhân, uy phong như lão phụ thân.
Huống hồ con đường hắn phải đi từng bước nguy hiểm trùng trùng, một bàn tay vỗ không thành tiếng, tìm thêm một điểm trợ lực vẫn hơn nhiều đơn thương độc mã.
Bị hai chữ Thiên cấp doạ sợ nhưng rồi Địa Long cũng sớm lấy lại bình tĩnh. “Tiểu quỷ, ngươi đừng ở đấy cố lộng huyền hư, tự dát vàng lên mặt. Vỏn vẹn một tên Thần Hồn Cảnh không quan trọng lý nào có khả năng sở hữu Thiên cấp công pháp. Ta xem ngươi sợ chết đến hồ đồ rồi.” Địa Long mỉa mai, hắn đương nhiên không tin, cũng không dám tin mấy lời vừa nghe.
Địa Long nhẹ nhàng đặt xuống một bước, linh lực bùng nổ, bạo phát uy áp thuộc về Thần Du Cảnh, muốn doạ dẵm một phen.
Đọc được đối phương ý tứ Lôi Tiêu cười lạnh trong lòng, khinh miệt nói. “Giun trùng không quan trọng cũng dám ra uy. Mặc Lân, ngươi tốt nhất lĩnh ngộ cho tốt Thôi Tâm Chưởng. Nếu đánh chết được con trùng đất này sau khi trở về sẽ phóng ngươi làm Kỳ Lân Đoàn đoàn trưởng.” Nói đoạn cũng đặt xuống bước chân, khoé môi cong lên nụ cười kiêu ngạo. “Về phần ngươi. Nếu không tin thì đến thử. Ta cam đoan không gϊếŧ, nhưng phế một tay một chân vẫn có khả năng.”
“Ngươi…” Địa Long thật không ngờ tới đối phương chẳng những không sợ mà ngược lại còn dám hiên ngang thách thức, nội tâm cảnh báo có điều không ổn.
Về phần Mặc Lân, hắn thật không biết phải nói sao về tiểu tử trước mắt, bình thường nói năng hành sự đều tùy tiện không có quy tắc càng hay nói lời chăm chọc nhưng khi lâm trận lại toả ra nhàn nhạt khí thế thuộc về bá vương tồn tại. Từ việc cản trở ngàn quân đến chuyện đơn thương độc mà dám xông đến đây đòi phá trận, hiện tại lại nhẹ nhàng đem ra Thiên cấp công pháp. Mấy cái chuyện này thật quá mức khó mà tưởng tượng nhưng tại trên thân Lôi Tiêu hắn lại cho ra cảm giác tựa như lấy đồ trong túi, chẳng chút nào quan trọng.
Trước chỉ muốn cầu an phận nhưng hiện tại Mặc Lân có cảm giác muốn đem nửa đời về sau phó thác lên người thiếu niên trước mắt. Cược một ván xem có thể từ tiểu khuyển hoá kỳ lân như lời nói.
Phun ra ngụm trọc khí, Mặc Lân toạ thiền điều khí, giở ra tranh sách đầu tiên.
Đồng dạng, thời điểm Địa Long không biết ứng đối thế nào lại nghe phía sau có tiếng mắng chửi. “Địa Long ngươi từ khi nào nhát chết vậy chứ? Chỉ một tên nhãi ranh không quan trọng. Để ta thu phục thay ngươi.”
Nói đoạn, đại hắn kia múa đôi thiết chuỳ xông lên, nhắm ngay đầu Lôi Tiêu đánh ra một chiêu như lưu tinh hạ lạc.
Đối mặt hiểm chiêu Lôi Tiêu chỉ nhếch môi cười lạnh, trực tiếp bỏ sang một bên, quay đầu nói. “Sách viết là chết người là sống. Hiện tại ta sẽ thi triển Thôi Tâm Chưởng một lần. Ngươi tốt nhất xem cho kỹ.”
"Sắp chết đến nơi còn làm bộ làm tịch. Ngoan ngoãn nhận mệnh đi.” Đại hắn cười gằn, vận thêm lực lượng vào đôi chuỳ. Không ai lại cho rằng một tên Thần Hồn cảnh ngũ trọng có thể đón lấy Thần Du cảnh nhất kích toàn lực.
“Ầm!”
Chuyện khinh khủng đã xảy ra.
Không có né tránh Lôi Tiêu nhẹ nhàng huy chưởng tiếp lấy một chiêu.
“Cái gì chứ?” Đại hán trợn mắt há mồm. Hắn không thể tin tưởng nhìn đại chuỳ nặng gần trăm cân trong tay đang xuất hiện từng đạo vết nứt có thể tuỳ thời phá toái.
Lôi Tiêu khuôn mặt lạnh nhạt, nhướn mày đắc ý.“Chỉ vậy đã sợ sao?”
“Cẩn thận.” Địa Long kinh hô.Tất thảy thấy rõ bàn tay còn lại của Lôi Tiêu đang dần chộp tới ngực trái đại hán.
“Oắt con, ông đây liều mạng với ngươi.” Đại hán gầm lớn, cái thiết chùy còn lại hung hăng đập tới Lôi Tiêu, cái này chiêu số lấy thương đổi thương.
“Ngu xuẩn.” Địa Long nội tâm thầm mắng, nhưng cũng nhanh chóng xuất thủ. Có điều, mục tiêu nhắm đến lại tại Mặc Lân đang điều khí nơi xa. Hắn biết ở khoảng cách này không tài nào cản trở ma chưởng, quyết đoán dùng chiêu vây Nguỵ cứu Triệu.
Nhìn thấy mọi sự vậy mà Lôi Tiêu vẫn không có thu tay mà ngược lại còn gia tốc sát chưởng. Chỉ thấy chưởng hình nhẹ nhàng đập vào ngực trái tên đại hán thân thể mềm nhũn như đống bùn nhão, trực tiếp ngã gục trên đất, thất khiếu trào ra máu tươi.
Biến hoá loại này thật khiến đám người phía sau kinh hãi một hồi. Bọn hắn biết đối phương cùng bản thân bọn hắn chênh lệch trong gang tấc lại còn là chuyên về loại hình luyện cương lực, thân thể cứng như thép tình vậy mà bị nhẹ nhàng chấn sát, không biết lực đạo chiêu kia phải mạnh mẽ đến mức nào. Đổi mình đến vị trí kia sợ rằng chẳng khác bao nhiêu.
Địa Long có chung suy nghĩ, nhưng hắn đâm lao thì phải theo lao, công kích thêm phần uy lực chộp tới. "Mặc Lân, ta lấy mạng ngươi bồi táng mấy vị huynh đệ kia."