Chương 41: So đấu

Ma trảo chỉ cách đầu lâu Mặc Lân trong phân đoạn đột nhiên Địa Long cảm nhận một đợt gió lạnh thổi bay tóc mai, biết ngay nguy hiểm muốn lập tức thu tay nhưng đã chậm. Mười phần lực đạo như đập lên một toà cương sơn phản lực truyền lại tê rần từng đợt, tiếng xương cốt nứt gãy hoà cùng tiếng kêu la thê thảm.

Mọi người kịp ý thức đã thấy Lôi Tiêu vô thanh vô tức từ khi nào đã đứng chắn nơi đó, khoé miệng khinh miệt nhìn Địa Long. “Sớm nói ta có thể phế ngươi vậy mà không tin. Giờ đến cái chân cũng không thể giữ rồi.”

Địa Long vừa nghe lời ấy nội tâm kêu không tốt, động thân bắn ngược. Nhưng, hắn nào có thể sánh với Bách Quỷ Dạ Hành bộ. Lôi Tiêu lắc mình một cái liền tới ngay trước mặt hắn, chân vận khí lực đạp mạnh.

Lần nữa vang lên tiếng “răn rắc” Địa Long chẳng những xương chân bị phế còn lãnh tiếp một cước vào giữa ngực, văng mạnh về sau. May mắn một tên quân đoàn trưởng kịp thời động thân đỡ lấy.

“Trùng đất, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn ở đó liệu thương. Nếu dám có dị động ta phế luôn cái chân còn lại.”

Lôi Tiêu nói lời độc ác nhưng khuôn mặt lại cười tươi như hoa càng có thêm lực uy hϊếp, khiến đám quân đoàn trưởng một đợt lạnh sống lưng. Tất cả bọn hắn ở tại chỗ cao, khinh người thành thói, từ khi xem thấu tu vi Lôi Tiêu nào có để vào mắt nhưng hiện thực cái này lại mạnh mẽ tát vào mặt. Một cái Thần Hồn cảnh ngũ trọng trong thời gian ba nhịp hô hấp đánh chết một tên Thần Du Cảnh rồi lại phế tiếp một tên, cái này thực lực căn bản cực độ nghịch thiên.

Cả Mặc Lân vừa được cứu mà toát mồ hôi lạnh, người ta trước mắt mình làm ra vô số biến hoá vậy mà bản thân lại không thể nhìn ra dù nửa điểm, thật sâu kính sợ, cảm nhận cái này ván cược đã lộ hy vọng.

“Ta có thể lưu lại cái mạng chó của hắn nhưng các ngươi lại không được. Nhanh tự sát đi. Đừng phiền ta xuất thủ.” Lôi Tiêu đặt lưng dựa vào tảng đá nhìn đến hai tên quân đoàn trưởng nơi đó.

“Ngông cuồng. Ngươi tự cho rằng bản thân mình là ai chứ? Để ta lãnh giáo một phen.” Một tên quân đoàn trưởng mặc hoàng y mắng chửi muốn xuất thủ nhưng bị ngăn lại.

“Huynh đệ đừng nóng vội. Tên tiểu quỷ này thủ đoạn cực kỳ tà dị, bọn ta không có đề phòng đã ăn thiệt thòi. Ta xem hai người đồng loạt xông lên, lấy lực nhanh chóng diệt sát hắn.” Địa Long khuyên can.

Tên quân đoàn trưởng còn lại cũng nói. “Lời Địa Long có ý tứ. Tên lão ngu đần kia chết kỳ thật do hắn quá mức ngông cuồng, đi lấy thương đổi thương. Bằng không chưa chắc đã chết thảm. Chúng ta hai người liên thủ không tin lại sợ một tên oắt con.”

Cả hai đồng thuận rút ra vũ khí, xông lên đâm chém.

“Không biết sống chết.” Lôi Tiêu ngáp dài một tiếng rồi lao ra ứng chiến.

Tuy nhiên, song quyền nan địch tứ thủ, Lôi Tiêu có nhiều công pháp nhưng tu vi quá kém, ở dưới tình huống đối phương cẩn trọng mười phần, phòng thủ nghiêm ngặt thật khó lòng hạ sát thủ. Càng thêm bên ngoài Địa Long quán chú linh lực vào hai mắt, khoá chặc hành động Lôi Tiêu rồi nhắc nhở, khiến tình thế dần chuyển xấu, Lôi Tiêu tuy không bị áp chế nhưng chiêu số xuất ra hết sức lúng túng, phải công trái thủ, rơi vào khổ chiến.

Đánh được nửa khắc nhận thấy lợi thế nắm trong tay Địa Long mở miệng nhẹ giọng. “Tiểu quỷ, ngươi thật sự là thiếu niên anh tài. Khiến ta bội phục. Nguyện ý đến chỗ ta làm phó đoàn trưởng thì chuyện hôm nay xem như mây khói cuốn theo gió, chưa từng phát sinh qua. Thấy thế nào?”

Lôi Tiêu nghe nói thì cười vang. “Con trùng đất, ta xem ngươi nhìn đến thèm khát mấy cái loại công pháp trên người ta thì nói thẳng. Khi ngươi chết ta sẽ đại nhân đại lượng đem mấy trang khẩu quyết chép tay đốt cho ngươi xem. Thấy sao hả?”

“Khốn nạn.” Địa Long vậy mà bị trực tiếp vạch mặt tức đến trán nỗi gân xanh. Hắn thật dòm ngó Bách Quỷ Dạ Hành bộ có thể ra vào giữa chiến trường như chốn không người, nhưng lại muốn qua mặt hai người kia. Hiện tại, thì vui rồi.

Tên hoàng y đoàn trưởng mắng. “Địa Long, tên khốn ngươi dùng bọn ta làm con cờ rồi tự chiếm lợi ích. Sau này ta tuyệt không tha cho ngươi.”

“Đúng đó. Tên khốn ngươi thật đáng hận.”

“Các ngươi tin ta. Hắn cố ý muốn ly gián….” Địa Long luôn miệng giải thích.



Lôi Tiêu chính chờ đợi điểm này, nhanh như quỷ ảnh đến trước mắt lục y quân đoàn trưởng, Thần Ma Thủ vỗ ra, đập thẳng vào lòng ngực khiến hắn phun ra ngụm nghịch huyết bay ngược phía sau.

“Cái gì chứ?” Hoàng y đoàn trưởng kinh chấn, hành động trở nên chậm chạp rồi cũng lãnh một chưởng, nhưng lực đạo khống chế hoàn hảo khiến hắn không có văng ngược ra ngoài.

Lôi Tiêu một chân đạp lên l*иg ngực. “Đã phục chưa?”

“Ta….ta….”Hoàng y đoàn trưởng mắt nổi tơ máu muốn giãy giụa nhưng lại phát hiện chân đối phương vậy mà có thể khoá chặc nội thể hắn toàn bộ linh lực. Khắc này cảm nhận bản thân trở nên bình thường chẳng khác phàm nhân. Uỷ khuất nuốt vào tức giận. Cầu xin. “Đại nhân, ta có mắt như mù, không thấy Thái Sơn. Cầu xin ngài đại nhân đại lượng tha cho ta.”

“Đại nhân đại lượng? Tha cho ngươi? Xin lỗi, ta chỉ là một tên tiểu quỷ, một cái Thần Hồn Cảnh không quan trọng nên không muốn lưu lại hậu hoạ. Cổ nhân bảo thêm bạn bớt thù. Còn đối với ta, chỉ có người chết mới vĩnh viễn không thể trở thành kẻ thù.” Lôi Tiêu nói đoạn, bàn tay mạnh mẽ đạp xuống.

Đỉnh đầu hoàng y quân đoàn trưởng truyền xuống ngàn cân chấn lực, thần thức rơi vào tịch mịch, thân thể ngã ngang.

“Không thể nào. Không thể nào.” Lục y đoàn trưởng lẩm bẩm, hai mắt trợn trừng như gặp quỷ, không có quan tâm thân phận, quay người bỏ chạy.

Nhưng mà, mặc cho hắn nhanh đến mức nào thì cũng có một cái bóng đen bám sát bên thân.

Khi khoảng cách dần thu hẹp còn mấy bước chân, bên hông truyền đến một đạo chấn lực rồi cũng thật nhanh ngã xuống.

Làm xong tất thảy, Lôi Tiêu lộn người một cái, trở về đối diện Địa Long. “Ngươi xem, bọn hắn đều chết rồi. Kẻ tiếp theo sẽ là ngươi đó. Có sợ không?”

Địa Long sắc mặt khắc này đạm nhạt tựa nhược thuỷ, hắn minh bạch bản thân không cách nào giãy giụa trong tay tiểu quái vật trước mắt, trực tiếp đổi thành thương thảo. “Ngươi muốn để hắn gϊếŧ ta. Vậy nếu ta thắng, có thể tha ta cái mạng này không?’

Lôi Tiêu sắc mặt biến đổi, giống nghe được một chuyện hết sức thú vị, vuốt cằm suy tư thật lâu mới mĩm cười nói.

“Tuyệt đối không thể.”

“Ngươi…..” Địa Long tức muốn ói máu.

Lôi Tiêu cười vang, bước về bên Mặc Lân, bỏ lại lời nói. “Hắn đánh thắng ngươi ta sẽ thu nhận hắn làm thuộc hạ. Ngươi đánh thắng hắn vậy ta sẽ gϊếŧ ngươi bái tế hắn. Vậy là xong. Ta chỉ cần một con kỳ lân đạp lên vạn chúng, không muốn bên người bị một con giun đất tâm địa thâm độc quấn lấy.”

Địa Long nghe thấy thì biết hết cách, thở ra một hơi nặng nhọc, cam tâm nhận mệnh.

Ước chừng qua thêm nửa khắc Mặc Lân khép lại trang cuối công pháp, đứng bậc người dậy. Tốc độ tu luyện này thật khiến Lôi Tiêu giật mình, hắn trước có Liễu Thuần Thanh bên cạnh giúp luận giải, luyện thành chẳng nhanh hơn bao nhiêu.

Kỳ thật, Mặc Lân đến giờ còn sống bởi Thiên Tuyệt nhìn thấy hắn có thiên tư nghịch thiên, chỉ là ngày thường tài nguyên hạn hẹp lại bị chèn ép từ Đại Khuyển, bên trong điều kiện khắc nghiệt vậy tu thành Thần Du nhất trọng đã biểu hiện tất thảy.

Mặc Lân kiểm tra tự thân linh lực rồi lạnh lùng nói. “Ngươi có thể đứng dậy rồi. Không cần tiếp tục giả vờ.”

“Hả?” Lôi Tiêu kinh ngạc một tiếng, chiếu ánh mắt nơi kia.

Địa Long cũng cười nhạt rồi đứng dậy, cỗ linh lực khủng bố từ trên thân bạo khởi. Hắn sớm chữa trị xong thương tích nhưng vẫn giả vờ mục đích muốn đột phá cảnh giới. Hiện tại, thật đem Thần Du tứ trọng đẩy lên ngũ trọng.



“Nếu hai ngươi đều hoàn hảo rồi vậy nhanh đánh cho ta xem. Mặc Lân, ngươi tốt nhất nên chiến thắng đi. Bằng không sẽ bị chôn chung với con giun đất lớn. Thân thể sẽ bị vô số giun con, giun cháu, ăn đến sạch.” Lôi Tiêu đùa cợt, phóng lên tảng đá, bày ra bộ dáng đi xem náo nhiệt.

“Nhất định sẽ thắng.” Mặc Lân quát lớn một tiếng rồi phóng người lao ra, linh lực bạo động hoá thành một lớp hộ thủ hư ảo phía ngoài, muốn tiên phát chế nhân.

Địa Long cười lạnh. “Mặc Lân, ngươi mới vừa thảm bại dưới tay ta vậy mà chỉ trong một khắc thời gian đọc mấy quyển thư tịch không rõ nguồn gốc lại nghĩ có thể đối phó ta. Căn bản quá mức ngu độn.”

Hắn minh bạch bản thân đột phá cảnh giới, lực lượng lại đến một đẳng cấp khác, tuyệt không giống lúc trước cầm đồng ngang tay. Dù cho công pháp kia thật có là Thiên cấp ắt cũng không thể trong tức khắc đem chênh lệch bốn trọng thiên kéo lại sát bên.

Hoả Sơn Chưởng phát ra nóng bức khí tức đánh ra.

“Ầm!”

“Ha ha. Thấy rõ chưa hả. Ngươi đối với ta mãi mãi là sâu kiến.” Va chạm xảy ra khiến cho Địa Long hết sức hài lòng, hoả khí trên tay bắt đầu cưỡng ép rót vào người Mặc Lân. Theo hắn dốc hết toàn lực chiêu này khẳng định chỉ mười nhịp hô hấp đi qua có thể đốt đối phương thành than đen.

Nhưng mà, chỉ qua ba nhịp hô hấp Địa Long liền phát hiện điểm bất thường. Mặc Lân hai mắt vô hồn, dường như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, chẳng chỗ nào giống bộ dáng đang thụ thương. Bản năng mách bảo muốn thu tay.

Lôi Tiêu quan chiến lập tức nhìn ra, cảnh báo. “Mặc Lân, hắn muốn chạy.”

Một tiếng kéo lại Mặc Lân thần trí, nhất chưởng đẩy ra.

Khí thế kia như bài sơn đảo hải, tựa đạo tường thành vạn lý đổ ập xuống thân, khiến Địa Long toát mồ hôi lạnh, chưởng thu được phân nữa giờ lại đánh ra.

“A…….”

Địa Long kêu thảm một tiếng, thân thể bắn ngược về sau, phun ra ngụm máu lớn, cả xương tay vừa mới lành lại khắc này lần nữa vỡ nát, là trực tiếp vỡ thành phấn vụn.

Thời điểm va chạm toàn bộ hoả khí lộ ra yếu ớt như ngọn đèn treo trước gió, bị kình khí nhẹ nhàng thổi tắt, chấn lực toàn bộ được cánh tay hứng chịu mới đến nông nổi.

Thuận nước đẩy thuyền, Mặc Lân tranh thủ xông lên nhất cử diệt sát.

Khi này, đột nhiên Lôi Tiêu cảm nhận sát khí trùng trùng, thấy rõ phía xa một cái vật đen nhắm ngay phần đầu Mặc Lân bay đến. Không có nghĩ nhiều, trực tiếp phát chưởng.

Thời điểm cái vật đen kia chạm đất chỉ cảm nhận một đợt rung chuyển đủ biết sức nặng kia khủng khϊếp bậc nào.

Lôi Tiêu sắc mặt nghiêm trọng, nhíu mày quát lớn. “Ai?”

Một thanh âm khàn khàn mang theo uy áp của linh lực hồi đáp. “Tới chỗ ta làm loạn lại hỏi ra là ai.”