Chương 39: Điệu hổ ly sơn

Mặc Lân chỉ khẽ cười nhạt. “Chó cùng cắn càn.” Viên Phích Lịch Lôi Đạn giấu trong ống tay lúc này truyền vào linh lực, trực tiếp ném ra.

Đại Khuyển không có phòng bị, chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi hôi phi yên diệt.

Mặc Lân lặng người nhìn theo, sau thở ra một hơi, trong lòng buông xuống khối đá nặng đè nén bao lâu, trở lại bên Lôi Tiêu. “Ta hiện tại đã gϊếŧ chết tên cẩu vật kia, căn bản đoạn tuyệt con đường quay lại. Chỉ cầu ngươi không quên lời nói, bảo vệ cái mạng nhỏ này của ta."

“Tại sao ngươi lại tinh tưởng ta, không sợ sao khi ta hồi phục thực lực sẽ gây bất lợi cho ngươi sao?” Lôi Tiêu hỏi ra, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Mặc Lân ngồi trên đất, hồi tưởng từng dòng ký ức xa xa.

“Ta và hắn cùng nhau lớn lên trong một cái thôn nghèo, coi nhau như huynh đệ, nương tựa lẫn nhau mà sống, nhưng đến một ngày bọn hắn y nhân đến, đem tất thảy dân làng thảm sát, bọn ta may mắn được Thiên Tuyệt tướng quân nhìn trúng, thu nhận làm binh lính sai vặt. Tiếc rằng, lòng tham trong tim con người quá lớn, hắn phản bội ta, đem gốc linh bảo ta tìm được đi nhận công. Sau đó cậy thế lớn chà đạp ta suốt ba năm trời. Mỗi ngày ta sống đều mang theo nỗi câm hận không thể nào nguôi ngoai, hận không thể trực tiếp lấy đầu hắn, để hắn chết vậy xem ra thật quá dễ dàng. Hôm qua, ta tình cờ thấy ngươi ở trong loạn quân tung hoành cứu vớt ngàn người nội tâm đột nhiên có một hồi cảm xúc khó tưởng, muốn đến bên ngươi nương tựa.”

Lôi Tiêu nghe thấy không khỏi gật gù, hắn chưa từng nghĩ hành động bản thân lại có ảnh hưởng đến kẻ khác nhiều như vậy. Lại hỏi ra. “Vậy ngươi không sợ sao khi ta bình phục sẽ phủi sạch tất thảy đem ngươi miễu sát? Còn nữa, nếu ngươi muốn theo ta vậy sao lúc nãy còn đâm ra kiếm kia?” Hắn thật chỉ có ý câu kéo thời gian, nhưng hiện tại thật sự có ý thu người, chỉ chờ một câu trả lời thích hợp.

Mặc Lân đáp. “Tin tưởng ngươi có khả năng ta sẽ chết nhưng nếu ở lại thì chắc chắn sẽ chết. Vậy ta thà điên cuồng một lần, đem cái mạng này đánh cược với vận mệnh. Còn kiếm kia do ta phát giác Đại Khuyển phía sau nên muốn diễn một vỡ tuồng cho hắn mất cảnh giác. Có lẽ ngươi cũng cảm nhận được lực đâm kia căn bản không đủ lấy mạng một gà."

Lôi Tiêu khắc này hoàn toàn minh bạch, hắn cảm nhận mỗi câu mỗi chữ đối phương nói ra đều là thật.

Sảng khoái nói. "Biết người biết ta, ẩn nhẫn chờ thời để nhất kiếm định giang sơn. Tốt. Ta thích tính cách này của ngươi. Từ nay ngươi làm đệ đệ ta chỗ tốt sẽ không thiếu phần. Lôi thiếu gia này cam đoan có thể biến tiểu thành kỳ lân."

Mặc Lân thoáng sững sốt một hồi, so với hình tượng nhất kích trấn vạn nhân lúc trước thì tên tiểu quỷ miệng lưỡi trước mắt có chút không khớp nhau. Một lúc thì khẽ cười. "Tiểu quỷ, ngươi còn nhỏ tuổi hơn ta, chó nhỏ là ngươi mới đúng."

Hai người cứ vậy nói thêm mấy chuyện linh tinh cho đến khi đủ một canh giờ. Lôi Tiêu từ trong tịch mịch mở bừng hai mắt, thân thể đột nhiên bạo phát ra gió bão linh lực đánh bay cả Mặc Lân,

“Lôi lão đệ, ngươi cái này.”

Lôi Tiêu cười cười. “Thật ngại quá. Ta không có chú ý.”

Mặc Lân ôm cái mông tê rần đứng dậy, phủi phủi bộ y phục rồi nói. “Nếu giờ ngươi đã hoàn toàn bình phục vậy chuyện phá trận khi nãy nói tính sao đây?”

“Ta thật cũng chưa có nghĩ đến. Ngươi nói sơ tình hình một chút cho ta nghe được không?”

Mặc Lân không giấu giếm thuật lại tất thảy. “Không tính mấy kẻ đang duy trì trận pháp thì tại đây ít nhất có một ngàn quân, mười tên quân đoàn trưởng cùng một cái đầu lĩnh tướng quân.”

“Cái gì chứ? Ngoài Thiên Tuyệt ra vẫn còn một tên đại tướng sao?” Lôi Tiêu hốt hoảng.

Mặc Lân ảm đạm gật đầu. “Phải. Người này tên gọi Địa Liệt là thân đệ đệ của Thiên Tuyệt tướng quân, hai người bọn họ đồng tiến đồng thoái, tu vi chiến lực không có sai biệt, là song sát bên trong thế lực bọn ta."

Lôi Tiêu rơi vào trầm tư, hắn trước còn nghĩ đối phương toàn lực chiến tiền tuyến nơi đây không nhiều quân số tính toán tự lực quét ngang. Kỳ thật nếu chỉ có mười tên quân đoàn trưởng hắn chắc chắn trực tiếp xuất thủ nhưng do từng giao thủ qua với Thiên Tuyệt minh bạch đối phương thực lực thâm bất khả trắc, phải cần đến ba người Hà Phi mới có khả năng nghiền ép hắn nên cực độ e ngại cái tên Địa Liệt kia.



Mặc Lân liếc mắt nhìn ra Lôi Tiêu khúc mắc, lên tiếng. “Nếu ngươi không có đối sách chi bằng nghe ta lần này.”

Lôi Tiêu chiếu đến ánh mắt ngây ngốc.

. . .

Hồng Báo quân đoàn doanh trại.

Mặc Lân khuôn mặt hớt hảy, bộ dáng lắm lét đi vào lều quân đoàn trưởng.

Chấp tay huy quyền với Hồng Báo. “Đại nhân, đại sự hỏng rồi.”

Hồng Báo nhìn thấy nhíu mày khẽ nói. “Ta nhớ ngươi gọi Mặc Lân, phó đoàn trưởng Kim Khuyển Đoàn. Có chuyện khủng khϊếp gì cũng không nên thất thố chứ.”

Mặc Lân đáp. “Quân đoàn trưởng ta phát hiện một tên gia hoả Phá Sơn Tông muốn tập kích, đang cùng hắn kịch chiến bất phân thắng bại, bảo ta về báo cho ngươi.”

Hồng Báo nghe thấy thì tức giận đập vỡ cái bàn trước mắt. “Cái gì chứ? Không ngờ đám sâu kiến kia còn dám tập kích chỗ này. Tốt. Mau đi báo tất cả huynh đệ đến gϊếŧ địch, tiếp viện Kim Khuyển.”

Mặc Lân lập tức can ngăn. “Không được đại nhân.”

“Có gì không được?” Hồng Báo quát.

Mặc Lân sắc mặt lộ ra tia nham hiểm, nói. “Tên kia thân phận cực cao, cái đầu trị giá tới một trăm đồng vàng. Đoàn trưởng bọn ta kính ngài là huynh đệ thân thiết nên muốn chia đôi món lợi này, nếu thêm người khác biết chuyện sẽ không hay lắm.”

Hồng Báo nghe đến tài lợi lập tức động tâm, vuốt đôi ria mép tính toán một thoáng rồi quả quyết. “Được, ta đi với ngươi.”

Hai người cứ vậy phóng nhanh đến khi doanh trại khuất bóng thì thấy một tên bạch y nam tử bộ dạng thong dong ngồi trên một tảng đá lớn chặn đường.

Hồng Báo lớn tiếng quát. “Tiểu tử kia nhanh tránh đường. Bọn ta đang có chuyện gấp.”

Lôi Tiêu học theo bộ dáng sơn tặc ngông nghênh nói. “Đường này do ta mở. Cây này do ta trồng muốn yên ổn đi qua, để lại tiền mãi lộ.”

“Ở đây lại ra cái tên điên này vậy chứ?”

Hồng Báo mắng to càng khiến Lôi Tiêu thêm phần cười sảng khoái. “Ta chính do lão Diêm Vương phái đến đòi mạng ngươi.”

“Hỗn xược….” Hồng Báo còn chưa nói hết câu đã cảm nhận một thanh trường kiếm đâm xuyên hậu tâm. “Ngươi…..”



Mặc Lân khẽ cười. “Ngại quá, kế điệu hổ ly sơn này của ta phiền ngươi làm người khai đao rồi.”

Hồng Báo cứ vậy dần dần mất đi ý thức rồi rơi vào u tịch.

“Mặc đại ca, ngươi thủ đoạn không ngờ lợi hại vậy, không tốn nữa giọt mồ hôi đã nhẹ nhàng gϊếŧ chết một tên quân đoàn trưởng, còn lợi hại hơn ta mấy lần.” Lôi Tiêu trêu đùa.

“Lăn lộn chiến trường học được mấy thủ đoạn vặc không tính là gì.” Mặc Lân cười nhạt.

Hai người bọn hắn cứ vậy theo kế hoạch, dẫn dụ từng tên quân đoàn trưởng đến rồi diệt sát. Mà đám người này thật đều là kẻ đại tham lam, nghe Mặc Lân mấy lời đường mật liền mờ mắt đi theo. Mãi đến khi Mặc Lân đến dẫn dụ tên quân đoàn trưởng thứ tư thì phát sinh biến hoá.

“Mặc phó đoàn trưởng xin dừng bước.” Một tên quân đoàn trưởng kéo theo mấy chục đệ tử đứng trước doanh trại chờ sẵn.

Mặc Lân lòng thầm kêu không tốt nhưng vẫn diễn sắc mặt vô sự. “Địa Long đoàn trưởng, ngài đưa nhiều huynh đệ vậy chặn đường ta là có ý gì?”

Địa Long cười cười. “Câu này nên để ta hỏi. Mặc phó đoàn trưởng dẫn dụ nhiều người vậy là muốn đi đâu?”

“À. Chuyện này thật ngại quá. Đoàn trưởng ta không cho nói.”

“Có chuyện đến cả ta cũng không được biết sao?” Địa Long trợn mắt, vặn xoắn.

Mặc Lân tức thì quỳ một gối, hắn liếc mắt nhìn thấy bốn phía vậy mà đều có mai phục, bên trong càng là có ba tên quân đoàn trưởng ẩn nấp, loại tình huống này xem ra tất thảy đều bại lộ, chực chờ tung lưới bắt mình. Suy tính một lúc mới ra vẻ sợ hãi nói. “Thuộc hạ không dám dối gạt ngài. Kỳ thật Kim Khuyển đại nhân ở hang động phía sau tìm thấy kỳ trân dị bảo nên phái thuộc hạ kêu người đến trợ giúp.”

Địa Long giãn ra khuôn mặt nham hiểm, cao giọng. “Là loại dị bảo gì mà ghê ghớm vậy chứ? Cần đến bốn tên quân đoàn trưởng. Có muốn ta giúp một tay không”

“Được vậy thì thật tốt. Nhanh. Thuộc hạ đi trước dẫn đường.” Mặc Lân lập tức quay người.

Chờ đợi chỉ có vậy Địa Long ma chưởng nhằm ngay hậu tâm chộp tới.

Đáng tiếc, Mặc Lân nào phải tay vừa, hắn lấy ra một viên lôi đạn dứt khoác ném mạnh.

Địa Long sớm có đề phòng, trên không xoay chuyển mấy vòng tránh thoát nhất kích, nhưng chấn động kia mạnh mẽ đánh văng mấy chục người xung quanh.

“Khốn khϊếp.” Địa Long ổn trọng thân hình, ánh mắt oán độc nhìn Mặc Lân cao chạy xa bay sau màn khói. Quát lớn. “Huynh đệ, đuổi theo. Gϊếŧ chết tên phản bội đó cho ta.” Sau động thân phóng nhanh.

Theo sau hắn ba cái quân đoàn trưởng trốn trong bóng tối cũng xuất đầu lộ diện bám sát.