Chương 38: Mặc Lân

Cánh Tây Hoả Nham Sơn, một đám tử y nhân đặt dọc đoạn cốt tiêu lên miệng không ngừng thổi, tử khí theo đó như nhận được chỉ lệnh, cuồn cuộn đổ tới rồi bị hoá thành một cột tử quang rực rỡ xuyên phá thiên không gia tăng uy lực cho cái tử sắc màn chắn. Từng đạo ma âm phát ra khiến người nghe bất giác về thấy đau thương dần xâm nhập, tất thảy thế giới dần bị ma diệt thành một mảnh u ám, thứ cuối cùng sót lại là cảm giác tuyệt vọng tột cùng.

Cái này chiêu số gọi Vô Vọng Chi Giới thuộc vào Đoạn Trường Tứ Khúc tuyệt kỹ Bi Thống Vương nghiên cứu sáng tạo.

Lần này viễn chinh Bi Thống Vương tỉ mỉ tính toán, đem ra ba mươi vạn quân lại ở bên trong tuyển một đám tinh nhuệ cho học chiêu số hợp kích mục đích lớn nhất để đối phó Thần cảnh cường giả. Lại lấy ra ba tên Bán Thần cùng bản thân song vương xuất động đã gần đến ba thành thực lực tổng hợp của thế lực hắn. Với bậc này chiến lực đừng nói có thể nhẹ nhàng quét ngang mấy cái tông môn vô dụng tại Bắc hải này dù đặt tại Trung Địa cũng có năng lực tung hoành một trận, sánh vai nhất lưu tông môn. Nào có ngờ tới giữa đường khi không xuất hiện một tên Hoa Thần cực cường khiến mọi sự lung lay cực độ, thắng bại không dám nói trước.

Sự tình không thể lường trước tiếp theo chính là Lôi Tiêu sau khi nghe kể sự tình màn chắn tử sắc cũng đã quyết định tự thân phá trận. Theo hắn lý luận cách duy nhất để đám người mình lật ngược tình thế chính là giúp mấy người Hoa lão phục hồi tu vi. Bằng thực lực thiên hạ đệ lục của lão không đánh chết cũng sẽ ép lui song vương, khi này đừng nói hai mươi ngàn quân không quan trọng mà có thể đến hai trăm ngàn, hai vạn đều xử lý nhẹ nhàng như trở bàn tay.

Mà hiện tại kết hoạch vẫn thuận lợi tiến hành.

Tại một cái hắc động mạc danh Lôi Tiêu đang tĩnh toạ, tích cực hấp thụ thiên địa linh khí chữa trị thương tích.Hắn chiêu giương Đông kích Tây, trước cuồng oanh loạn tạc câu kéo sự chú ý, sau thừa loạn vận khởi Bách Quỷ Dạ Hành, đơn thương độc mã xuyên qua vạn quân chạy đến đây. Chỉ tiếc hai lần cực độ tiêu hao thật để hắn đã khiến hắn hiểu rõ cái gì gọi là không thể quá phận. Tính theo tốc độ Âm Dương Quyết vận chuyển phải đến một canh giờ mới có khả năng phục hồi vô sự.

Chỉ là trời cao thích trêu ngươi, Lôi Tiêu đánh ra đại thủ pháp đem mười mấy trượng bán kín hút đến không còn nửa điểm linh lực, cỏ cây khô héo đã dẫn tới sự chú ý của một tên quân đoàn trưởng, hiện đối phương chính là đang dẫn người đi thăm dò.

Đứng trước cửa động, tên quân đoàn trưởng nham hiểm nhìn về phía nam tử gầy ốm bên trái, lớn tiếng. “Ngươi. Nhanh đi vào trong đó thâm dò đi.”

Người kia bị điểm lập tức toát mồ hôi lạnh, nói. “Đại Khuyển, ta thấy nơi đây là trung tâm của lực hút kia, khẳng định không tà thì dị, chúng ta vẫn nên đi vào cùng nhau."

“Hỗn xược. Ai cho ngươi gọi tên ta. Mặc Lân, ngươi tốt nhất nên tự rõ thân phận bản thân là gì. Chúng ta sớm không ở cùng cấp bậc. Ta là quân đoàn trưởng cao cao tại thượng. Ngươi thì chẳng qua một tên pháo hôi, tính mạng bằng con sâu cái kiến. Ta bảo đi chết ngươi cũng phải chết, đừng có mà lý luận.” Đại Khuyển trợn mắt, chửi ra một tràng.

“Cẩu vật.” Mặc Lân chửi thầm, khuôn mắt lộ ra cực kỳ oán độc, nắm tay siết chặc nhưng vẫn đi vào. Hắn sâu sắc hiểu tên quân đoàn trưởng này chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, ngày thường vô pháp vô thiên, tuỳ ý đánh chửi nhưng khi đυ.ng chuyện lại là kẻ nhát chết, chạy trốn đầu tiên.

Mà mấy loại sự tình người trên cậy thế ức hϊếp, chà đạp kẻ dưới bên trong hắc bạch lưỡng đạo đều có xảy ra, chỉ là hắc đạo có phần ngông cuồng cùng tuỳ tiện hơn, vừa muốn liền tuỳ ý đánh chửi. Trong cái thế giới cường thị nhược thực này nếu ngươi không tự thân cường đại, không có cây cao bóng cả che chắn phía sau thì tính mạng chẳng đáng một xu, chỉ có thể làm đá lót chân cho kẻ khác.

Khi Mặc Lân khuất bóng tên nam tử còn lại nói với Đại Khuyển. "Đại nhân, ngài chiêu này thật sự lợi hại nha, nếu trong kia thật sự có nguy hiểm vậy tên Mặc Lân đó sẽ bỏ mạng là chắc. Dù cấp trên muốn truy cứu cũng có cách an nói."

Đại Khuyển mĩm cười. "Ngươi thật hiểu ý ta. Sau khi hắn chết chức vụ phó đoàn trưởng sẽ đến tay ngươi."

"Tạ đại nhân chiếu cố."

Bên trong hang động âm thanh bốn phía vọng lại khiến tiếng bước chân của Mặc Lân nhẹ nhàng cực điểm nhưng khi này rơi vào tai Lôi Tiêu lại thành thứ âm thanh khủng khϊếp nhất thiên hạ, giống như Diêm Vương đến đòi mạng, khiến trái tim hắn muốn thoát ly l*иg ngực. Khắc này hắn không thể di chuyển, linh lực lại cực độ hỗn loạn nên dù cho là phàm nhân tầm thường nhất vẫn có thể nhẹ nhàng đoạt mạng.

Tiếc rằng, số phận đến ngươi có muốn trốn cũng không thể thoát.

Lôi Tiêu đã cùng Mặc Lân đối diện.

“Ngươi là ai? Sao lại ở đây?” Mặc Lân hỏi ra, rút ra một thanh trường kiếm chỉ thẳng.



“Ta…..ta…..ta….” Lôi Tiêu ấp úng, trán toát mồ hôi lạnh, hắn thật không biết nói gì cho phải.

“Ngươi không nói cũng không sao. Bi Thống Vương có hạ lệnh, bất luận kẻ nào tiến vào khu vực quanh trăm dặm đều xử tử. Gϊếŧ ngươi trước, ta sẽ được ban thưởng.” Mặc Lân dứt khoát đâm ra nhất kiếm.

“Khoan đã, khoan đã. Chúng ta có thể thương lượng chút không.” Lôi Tiêu hối hả nói.

Khi mũi kiếm chỉ cách mi tâm Lôi Tiêu nửa phân thì dừng lại.

Mặc Lân thu kiếm, âm trầm. "Thương lượng thế nào?”

“Chỉ cần ngươi không gϊếŧ ta. Thiên tài địa bảo trân quý bậc nào đều có thể bảo lão phụ thân cho ngươi.”

“Phụ thân?” Mặc Lân lặp lại.

Lôi Tiêu đáp. “Phải. Phụ thân ta là đương thế đệ nhất nhân Lôi Thần.”

Mặc Lân nghe đến danh hào kia cực độ kích động. Đối với hai chữ Lôi Thần này mọi người nghe vào một là kính ngưỡng, hai là kinh sợ không có cái thứ ba.

“Lôi Thần uy danh như sét đánh bên tai, ta đối với người cực kỳ tôn sùng nhưng ngươi làm sao chứng minh bản thân cùng hắn có liên hệ.” Mặc Lân âm trầm sau một hồi tính toán. Hắn trải qua thăng trầm không ít, nào có thể chỉ vì mấy câu nói liền đi tin tưởng kẻ khác.

Lôi Tiêu suy nghĩ một hồi thì chợt nhớ tới một điểm, nói. “Đại ca, ngươi xem trong không gian giới chỉ của ta còn có mấy cái Phích Lịch Lôi Đạn thuộc về Lôi Thần Cung vật đặc hữu. Tuy không thể chứng minh ta là thân hài tử Lôi Thần, nhưng chí ý nói lên bọn ta ở giữa vẫn có liên hệ.”

Mặc Lân theo lời lấy ra một viên Phích Lịch Lôi Đạn tỉ mỉ quan sát. “Thật ngại quá, chỉ dựa vào một viên lôi đạn này vẫn không thể giữ mạng ngươi.” Nói đoạn, nhất kiếm mạnh mẽ đâm tới.

Chỉ nghe kim thiết và chạm một tiếng chấn lực đánh bay Mặc Lân ra phía sau còn thanh trường kiếm đương nhiên phát diệt thành trăm mảnh. Sự tình dĩ nhiên do khối Hắc Nghĩ Thiết gây ra.

Song phương còn chưa kịp phát sinh cái nhíu mày đã thấy bên ngoài lao vào hai cái thân ảnh.

“Ngươi ở đây làm cái quái gì chứ, sao lại lâu đến vậy?” Đại Khuyển vẫn trước tiên mắng chửi Mặc Lân, sau mới nhìn tới Lôi Tiêu. “Hắn là ai?”

Mặc Lân khom người báo cáo. “Hắn nói bản thân là người của Lôi Thần Cung. Dường như đã bị thương tổn nguyên khí, đào ngũ chạy đến chỗ này.”

“Cái gì?” Đại Khuyển thoáng giật mình, bất giác lùi lại một bước.

Tên nam tử kia đỡ lấy hắn, nói khẽ vào tai. “Đại nhân, thuộc hạ nghe nói lần này đến thật có người của Lôi Thần Cung. Treo thưởng cái đầu bọn hắn lên đến tận mười đồng vàng.”

Tài bảo đến tay Đại Khuyển hai mắt sáng rực. “Tốt, lão tử ở chỗ này canh giữ chẳng có được một phân một hào tiền thưởng, nay ngươi tự dẫn xác đến. Thật tốt.” Nói đoạn thì huy chưởng đánh tới.



Đối diện sát chưởng Lôi Tiêu cố gắng lách người dùng tấm Hắc Nghĩ Thiết chống đỡ.

Vật có thể chống chịu Thần Pháp cảnh nhất kích thì một tên quân đoàn trưởng không quan trọng sao có thể lay chuyển. Nhất chưởng vừa hạ xuống chấn lực đã khiến Đại Khuyển cảm nhận một đợt đau nhứt, xương cổ tay dường như đang nứt gãy.

“A......” Đại Khuyển kêu thảm một tiếng rồi bay ngược ra ngoài. Tại thời điểm hắn sắp ổn định thân hình lại cảm nhận phía sau linh lực chấn động, vừa quay người liền thấy Mặc Lân vỗ ra nhất chưởng. Nội táng một hồi chấn động, ngã nhàu trên đất.

“Phó đoàn trưởng, ngươi làm gì vậy?” Tên kia kinh hoảng hô lên một tiếng, nhưng chỉ sau một khắc đầu lâu hắn đã bị Mặc Lân đánh vỡ.

Biến hoá loại này khiến cả Lôi Tiêu cũng mục trừng khẩu ngốc, chẳng biết có chuyện gì xảy ra.

Mặc Lân tới bên người Lôi Tiêu, hỏi ra. “Thoả thuận giữa chúng ta còn hiệu lực chứ?”

Trong sự ngây ngốc Lôi Tiêu gật đầu lia lịa, nhãn phát hồng quang. "Ngươi không gϊếŧ ta chuyện gì cũng có thể đồng ý.”

Mặc Lân đạm nhạt đáp lời. “Chẳng cần cái gì thiên tài địa bảo, chỉ cần ngươi thu nhận, đưa ta ly khai cái hắc ám thế lực này, mượn danh nghĩa Lôi Thần bảo vệ ta một đời an ổn."

“Chuyện này….” Lôi Tiêu do dự.

Mặc Lân lập tức lớn tiếng. “Có làm được không?”

“Được. Nhất định sẽ được.”

“Thành giao.” Mặc Lân cười đạm nhạt, lại chiếu ánh mắt đên Đại Khuyển. “Nếu ta đã đầu nhập dưới trướng ngươi vậy phải đem đến chút lễ vật.”

Đại Khuyển đọc vị được ý tứ kia, trước tiên đe doạ.“Mặc Lân, ngươi cái này là công khai tạo phản, để bên trên biết được sẽ sống không bằng chết.”

“Nếu ta đã dám làm chuyện này ngươi nghĩ ta còn sợ hậu quả sao.” Mặc Lân treo nụ cười giễu cợt.

Đại Khuyển tức đến ho ra ngụm máu lớn, ánh mắt oán độc nhìn tới. “Đồ khốn nạn. Ta thật nhìn lầm ngươi rồi. Lão tử cam đoan ngươi sẽ chết không được yên.”

“Nhìn lầm ta?” Mặc Lân cười lớn một tràng. “Cây này nên để ta nói mới đúng. Nếu như ngươi quên vậy để ta nhắc lại. Ở nhiệm vụ năm đó rõ ràng là ta phát hiện linh vật vậy mà tên cẩu vật không biết xấu hổ ngươi lại dám chuốc thuốc mê ta rồi dành hết công trạng. Ngươi xem ai nhìn lầm ai chứ?”

“Vu khống. Ngươi vu khống ta.” Đại Khuyển lớn tiếng chối tội.

Mặc Lân cười nhạt dần bước đến. “Đại Khuyển, ngươi tự cho mình thông minh nhưng lại không quản nổi cái miệng, khi ngươi uống say đã vô tình nói hết tất thảy với đám thuộc hạ. Cơ duyên xảo hợp ta đi ngang nghe được, bằng không còn nghĩ ngươi là huynh đệ tốt. Cái gì mà phong ta làm phó đoàn trưởng, căn bản chỉ muốn giữ ta trong tầm mắt, luôn tìm mọi cách gây khó dễ ta, hôm nay còn có ý đẩy ta vào chỗ chết, loại mặt người dạ thú ngươi sống chỉ chật đất.” Mặc Lân nói hết những lời giấu trong lòng ra, l*иg ngực từng hồi phập phồng, khoé mắt phát đầy oán niệm.

Ngay thời điểm Mặc Lân sắp đến gần thì lại nghe Đại Khuyển cười lớn một tràng. “ Mặc Lân ơi Mặc Lân, ngươi sớm biết hết mọi sự vậy mà ẩn nhẫn cũng thật lâu. Chỉ tiếc tính toán đã sai một điểm. Tu vi tự thân ta sớm đề thăng không ít, dù có bị trọng thương vẫn có thể nhẹ nhàng lấy cái mạng chó ngươi." Linh lực nội thể điên cuồng bạo khởi, hoá thành từng đạo cương phong thổi đến rồi lập tức đè ra song chưởng đánh mạnh.