Phần 2 - Chương 5

Chuyện này cũng thật vô lý, Thu Oanh lập tức đuổi theo, nàng nghĩ không ra đại tỉ của mình bị trúng chiêu từ khi nào, chẳng lẽ là trong lúc nàng ngủ, nhưng đám hình nhân kia đâu phải đối thủ của tỉ ấy, dù bị đánh úp cũng không thể lặng yên không một tiếng động như vậy? Chỉ có thể là trước đó, kì lạ là ba người các nàng chưa từng tách nhau ra, từ khi băng rừng tới giờ vẫn ở cùng một chỗ, thế tại sao một người trúng chiêu mà hai người còn lại thì không?

Đáng ngại hơn nữa là Thu Oanh không phải người thông thạo vu thuật, nàng từ bé chỉ tập trung vào chiến thuật, trong hoàn cảnh khác thì khả năng còn xoay xở ra đầu mối, nhưng một khi vấp phải thứ năng lực vô hình nàng nhiều nhất chỉ có thể cầm cự, cơ hội phản chiến bằng không. Chưa kể do Tu Ma Nhân đang chiếm thế thượng phong nên dạo gần đây nhiều loại hình tà thuật mọc lên như nấm sau mưa, có khi vu thuật này bọn nàng chưa gặp bao giờ, như vậy sao đánh đây!

Thực chất trong gia tộc các nàng nữ nhân rất ít người được dạy vu thuật, nguyên nhân là bởi muốn tu tập những năng lực vô hình đó cần một lượng tà khí vô cùng dồi dào, nếu không có ý chí sắt đá thì rất dễ bị hắc hóa. Vốn dĩ Quỷ Khách đã mang trong mình tâm ma từ những tổ tông đi theo Tu Ma Nhân trước kia, dù đời sau có mai một thì tâm ma đó vẫn luôn tồn tại bên trong bọn họ, chỉ cần một chút sơ hở cũng sẽ dẫn đến đại họa cho toàn tộc.

Trong quá khứ từng chứng kiến một lần huynh đệ tương tàn đẫm máu như vậy, tương truyền bấy giờ có ba nam nhân đứng đầu chi Trung SinhQuỷ Khách đã phá lệ tu tập Quỷ thiên bộ - Một trong những hệ thống phù chú hàng yêu phục ma lớn mạnh nhất, nhưng lại bị chính phái liệt vào danh sách cấm vì có nhiều bài phép đi ngược lại luân thường đạo lý. Vì bọn họ nghĩ rằng mình là những cường nhân dũng mãnh nhất trong gia tộc nên khả năng khống chế tâm ma không thành vấn đề, kết quả tu tập bất thành, ba người đó bị tẩu hỏa nhập ma, họ tàn sát vợ con, trong thời gian ngắn hủy diệt cả một chi lớn trong tộc. Ngay cả Thượng Sinh và Hạ Sinh liên thủ cũng phải rất vất vả mới trừ khử được ba người đó, đáng thương ở chỗ, tất cả bọn họ lại là khúc ruột trước khúc ruột sau trong một nhà, cùng là huynh đệ bao lần vào sinh ra tử, không nghĩ tới sẽ có ngày phải chĩa mũi giáo vào nhau. Tất cả đều chỉ vì muốn chấn hưng gia tộc, để đời sau được thoát khỏi lời nguyền phục dịch Tu Ma Nhân, nhưng sảy chân một bước, đại họa lâm đầu.

Song, ít không có nghĩa là không có, thậm chí vẫn có nữ nhân được truyền thụ vu thuật. Một trong số đó là Hà Anh, nàng bẩm sinh đã có tư chất hơn người, tính tình trầm ổn, suy nghĩ thấu triệt, ba tuổi biết đọc phép, tám tuổi biết hàng ma, chính trong lần đi cùng ông ngoại bắt Giao Long ở sông Cái, khi đó ông ngoại cùng mọi người có nguy cơ bị Giao Long lật thuyền, nàng đứng trên bờ đã nhanh trí vẽ ra kết giới phong tỏa bốn phương tám hướng dưới lòng sông, dù chỉ nhìn trộm ông ngoại sử dụng đôi lần mà có thể tạo thành công Tam bình thủy kết, giúp đoàn người trên thuyền được an toàn.

Kỳ tích này đã thuyết phục gia tộc cho phép nàng được tu tập vu thuật dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của những người thân cận – về sau là Thu Oanh, tuy kiến thức có được không phải quá xuất sắc nhưng đại loại thì cũng đủ dùng, ít nhất là nhìn vào chiêu thức có thể phán đoán ra môn phái và năng lực, từ đó tìm được cách hóa giải.

Nhưng như đã nói ở trên, Quỷ Khách luôn tồn tại một loại tâm ma, cái mà nếu năng lực người nào càng cao thì nó sẽ càng dễ bạo phát, Hà Anh lại là phận nữ nhi, dù cứng rắn đến đâu cũng không thể khống chế hoàn toàn luồng tà khí mỗi khi vận dụng vu thuật, vì thế nàng không hay động đến nó. Ngược lại, khi chạm trán một vu thuật, bản thân Hà Anh cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, Thu Oanh cho rằng đây có thể là một nguyên nhân khiến cho nàng dễ dàng trúng chiêu hơn những người khác.

Dăm ba cái vu thuật hạ đẳng, nàng đây không coi vào mắt. Thu Oanh vì thế không thèm đếm xỉa tới bọn hình nhân, nàng dồn toàn lực đuổi theo Hà Anh, mặc dù không có thiên bẩm gì, nhưng nàng chưa thua ai bao giờ, muốn thoát thì chỉ có độn thổ!

- Mau buông tay!

Vừa thấy Khả Uyên đang bị lôi lẵng nhẵng phía trước, Thu Oanh lập tức hét lên, tiểu thư ngoái nhìn, thấy vị tỉ tỉ kia vung tay một cái, thanh đao bay vun vυ"t tới trước mặt nàng, Khả Uyên kinh hãi bất giác cho hai tay lên đầu đỡ, đồng thời tuột khỏi chuôi xích, do quán tính mà nàng bị văng lại phía sau.

Phập!

Khả Uyên thấy người khựng lại, hai chân nàng chới với rồi nhẹ nhàng tiếp đất, mở mắt thấy mình đã đứng cạnh Thu Oanh, thanh đao vừa rồi bay qua mặt nàng, đâm trúng giữa dây xích và cắm xuống đất, vị tỉ tỉ kia đã nhanh tay đỡ lấy nàng trước khi nàng kịp ngã. Thu Oanh để Khả Uyên sang bên cạnh, một tay múa đao, từ từ tiến gần đến đầu xích. Do đột ngột bị giật lại, Hà Anh không thể chạy tiếp, nàng đứng sững bất động, bóng tối mờ mờ càng làm cho dáng vẻ của nàng thêm ám muội. Chợt thấy Thu Oanh cợt nhả nói:

- Lão nương của ta, đêm hôm tỉ vội như vậy, có phải sợ trễ giờ thành thân? Ta nói tỉ nghe, đã đợi đến tuổi này rồi thì thêm một hai canh giờ nữa cũng đâu gọi là trễ, vẫn nên để trời sáng hãy đi không?

Đáp lại là tiếng kim loại va nhau leng keng, dây xích có động, Hà Anh lắc người một chút đầu dây quấn quanh người nàng liền bung ra, cũng phải nói thêm xích dao này vốn là vũ khí của nàng, muốn dùng nó để phong tỏa nàng là sai lầm.

Phựt!

Thu Oanh nhanh tay nắm lấy chuôi thanh đao đang cắm dưới đất, không để cho đối phương giật được vũ khí, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra không phải chỉ biết chạy, tỉ ấy đã bắt đầu hành động! Nghĩ chưa xong thì trước mặt có kình phong đánh tới, bạch quang lóe lên, là lưỡi dao ở đầu dây xích, Thu Oanh phản xạ tức thì múa đao đánh văng nó đi. Không nghĩ tới đao của nàng chỉ đánh vào không khí, là bẫy, vừa chột dạ một cái, mắt liền thấy một cước nhắm vào hông bên trái của nàng. Quả nhiên chiêu thức có biến hóa, cũng không kịp thu tay, Thu Oanh trực tiếp buông cán đao kia ra để đỡ một cước đó.

Hự!

Choang!

Tốc độ ra đòn của Hà Anh vô cùng nhanh, nàng ném lưỡi dao về phía Thu Oanh đồng thời áp sát nàng ấy, đòn phủ đầu thực chất chỉ là để che mắt, Hà Anh thu lưỡi dao lại cùng lúc tung cước đánh vào hông Thu Oanh, ngay khi đối phương cho tay ra đỡ thì lại vung dao chém xuống bả vai nàng ấy.

Xui cho nàng là Thu Oanh không phải hạng xoàng, nàng ấy trong một khắc đã kịp xoay đao ra ngang vai che chắn, tiếng kim loại va nhau chói tai. Hà Anh được đà đánh tới, quyền cước giống như mưa dồn xuống khắp người Thu Oanh, thái độ lạnh lùng không chút nương tay, còn chăm chăm nhắm vào những yếu huyệt đối phương mà hạ sát chiêu. Thu Oanh vậy mà không hề nao núng, nàng né đông né tây, vốn dĩ đã quá quen thuộc với cách tấn công của đại tỉ nên nhiêu đây chưa tính là nguy hiểm.

- Tỉ đánh ta? Vậy ta không đại diện bên đàng gái tiễn tỉ xuất giá nữa – vừa đấu quyền Thu Oanh không quên đấu khẩu với Hà Anh, tuy rằng tỉ ấy nửa chữ cũng không đáp – Được, tỉ không nói là muốn gả về đâu, ta nhất quyết không cho tỉ đi!

Còn chưa nói dứt lời, Hà Anh đã rút luôn cây đao mà Thu Oanh cắm dưới đất lên, chém liền ba nhát xuống đầu nàng ấy, chiêu này nhìn thế nào cũng không thể là đùa giỡn, thường ngày tỉ muội rất yêu thương nhau mà giờ lại cứ nhè đầu nhau sát phạt, vậy là ghét nhau rồi! Thu Oanh đỡ được một đao, đao tiếp theo nàng nghiêng người né sang bên phải, đến đao thứ ba thì trực tiếp gạt đi, chân vừa nhích lên nửa tấc, Hà Anh đã giật phần chuôi xích dao về sau đó nhanh chóng thoái lui ra xa, một khi món vũ khí này đã trong tay nàng thì đối phương dù muốn đánh hay chạy cũng không còn lựa chọn.

- Tới đây, đánh với ta một trận thống khoái nào!

Thu Oanh vẫn nói không ngớt miệng, hai tay múa song đao, càng đánh nàng càng trở lên hứng thú, không phải lúc nào cũng có cơ hội đấu thẳng tay với Hà Anh thế này, trước giờ nàng vẫn luôn tự hỏi giữa hai người ai võ công cao cường hơn? Không cần chờ đợi, Hà Anh đã lập tức phát động tất công, sợi xích kim loại vung lên vun vυ"t, lưỡi dao bay như tên nhắm thẳng ngực Thu Oanh mà phóng tới.

Món vũ khí này vốn dĩ có hai lưỡi dao hai đầu, nhưng không lâu trước các nàng tổ chức vây bắt Thoái Dạ - Một loài thú mình gấu đầu chó, to gấp rưỡi con trâu trưởng thành, biết trèo cây, nghe dân làng ở đó nói có ba người bị nó cắn chết xong tha xác lên cây, không ai dám tới gần lấy xuống. Trong lúc hai nàng găm được con quái bằng song xích dao, nó vùng vẫy kịch liệt, lưỡi dao còn lại đã bị con thú dữ cắn vỡ, xích tuột ra nên nó nhanh chân tẩu thoát, đuổi theo sẽ nguy hiểm vì lúc đó trời rất tối, hai nàng chỉ lấy được xác người trên cây đem trả cho dân làng. Về sau Hà Anh không tìm được chất liệu phù hợp thay thế lưỡi dao cũ nên đã đổi thành cán da bò để cầm, ngoài làm xích nàng còn sử dụng nó như phán tiên, chiêu thức vì thế cũng linh hoạt hơn.

Mắt thấy lưỡi dao bay đến, Thu Oanh vung đao đánh văng đi, nàng biết rõ đại tỉ của mình rất giỏi đánh tầm xa, nên trong một khắc tiếp theo, Thu Oanh liền bứt tốc áp sát tỉ ấy, đạo quang loang loáng, hai tay nàng thành thục xoay chuyển vũ khí, gần như không có sơ hở. Đôi song đao của Thu Oanh cũng có lai lịch rất lừng lẫy, thanh nhỏ mảnh gọi là Phong đao được lão đại của chi Thượng Sinh truyền lại, làm từ xương ống khuyển của Dã Miêu – một loài mèo lớn sống ở vùng núi đá, tứ chi của chúng dài và cực kì rắn rỏi,nên chúng dù có rơi từ trên cao xuống cũng không hề hấn gì, sở dĩ Thu Oanh có được món bảo khí này chính bởi nàng là cháu đích tôn đời thứ ba trong dòng họ, Thượng Sinh là chi duy nhất theo chế độ mẫu hệ.

Thanh to bản gọi là Trì đao là do nàng tự tay rèn thành, bằng kim loại, trọng lượng trên dưới ba chục kí, ngay cả nam nhân muốn nhấc lên cũng phải dùng lực cả hai tay, một nhát chém đủ sức chẻ đôi đá. Để sử dụng điêu luyện Trì đao đòi hỏi công phu cùng kiên nhẫn rất lớn, chưa kể nàng có thể kết hợp nhuần nhuyễn hai món vũ khí một nặng một nhẹ cùng lúc, thứ năng lực này ngoài Thu Oanh ra chưa thấy người thứ hai luyện thành, chẳng thế mà trong giới Quỷ Khách nàng được xem như kì nhân hiếm có.

Âm mưu áp sát Hà Anh của Thu Oanh rất nhanh liền bại lộ, xích dao trong tay nàng uốn lượn như con rắn giữa không trung, tạo ra thứ âm thanh vun vυ"t ớn lạnh. Nhất cử nhất động của Thu Oanh đều bị nhìn trúng, nàng chạy đông chạy tây một hồi không cách nào đột phá được vòng vây, tay phải vác Trì đao lên vai, tay trái vung Phong đao chống cự từng đợt tấn công chớp nhoáng của Hà Anh, dù chỉ nhích nửa bàn chân cũng không thoát được sự đuổi riết từ phía đối phương.

Sau cùng Thu Oanh cũng đối mặt với đại tỉ, khi nàng dùng Trì đao chặn ngang dây xích, bất quá vừa quay ra thì Hà Anh đã ập đến. Nàng chỉ kịp nhìn thấy hai mắt tỉ ấy vẫn nhắm chặt, sau đó bả vai trúng một cước văng cả người đi, làm thanh Trì đao bị tuột khỏi tay nàng.

Có sơ hở! Thu Oanh trong lòng lạnh băng, nàng lảo đảo lùi về phía sau ba bước, tay phải chống Phong đao xuống đất mới trụ vững, xem ra không có chút hạ thủ lưu tình nào, giờ mà tỉ ấy phản công e rằng mạng nàng khó giữ. Thu Oanh lập tức thủ thế nhưng lại thấy Hà Anh đứng yên bất động, nhìn không ra động thái tiếp theo muốn làm gì. Có khi nào tỉ ấy đã hóa giải vu thuật không?

Thu Oanh tự hỏi, rất nhanh liền có câu trả lời, nàng thấy Hà Anh buông vũ khí và quay người bỏ chạy, đột ngột như lúc từ trong kiệu hoa bước ra. Nàng toan đuổi theo nhưng lại nghe có tiếng hét thất thanh phía sau:

- Có ma! Cứu ta với!

Hóa ra là Khả Uyên nãy giờ đứng lấp sau thân cây xem hai vị tỉ tỉ hỗn chiến, tới lúc Hà Anh bỏ đi thì nàng mới giật mình thấy xung quanh có rất nhiều hình nhân, bị từng ấy khuôn mặt quái dị ló ra trong bóng tối trừng trừng nhìn về phía mình, Khả Uyên chân tay rụng rời, sợ tới không chạy nổi.

Chúng từ khi nào đã vây kín lấy ba người, đợi Hà Anh đi rồi liền xuất hiện, Thu Oanh chép miệng, nàng muốn đuổi theo nhưng không thể bỏ lại tiẻu thư ở đây, cuối cùng vẫn là quay lại xốc Khả Uyên lên rồi vừa đánh vừa chạy. Một đường cây đổ lá bay tơi bời, đám hình nhân bị chém rụng thành thảm dưới chân, phía trước đã thấy Hà Anh, nhưng đồng thời phát hiện ra có ánh sáng cách đó không xa.

Thu Oanh quắp Khả Uyên chạy tới, qua hết tàng cây liền thấy nơi có ánh sáng là hai nấm mộ, đất vun thành đống xung quanh, dường như bên dưới trống không. Sau đó chính mắt Thu Oanh nhìn thấy, Hà Anh chạy như bay tới trước mộ huyệt đã đào sẵn đó và nhảy thẳng xuống dưới! Không thấy một tia do dự, nói nhảy là nhảy, quyết tuyệt như vậy lẽ nào tỉ ấy nghĩ mình là Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài?

Bên dưới là cái gì, Thu Oanh gia tăng cước bộ, trong lòng rối tinh rối mù, muốn xem đại tỉ của mình nhảy xuống huyệt kia làm gì. Vừa chạy khỏi tàng cây, bỗng nàng thấy bên cạnh có động, kình phong ập đến lạnh toát cả gáy, nàng đưa mắt nhìn qua, thấy một cái bóng màu đỏ lướt đến bên cạnh mình, sau đó hông nàng đau nhói lên. Thu Oanh lập tức đổ gục xuống đất, may mắn là kịp đẩy Khả Uyên ra xa, bằng không tiểu thư vì va đập mà sẽ dẫn đến trọng thương. Nàng toan vùng dậy nhưng trên lưng liền bị đè chặt, hai tay bị bẻ quặt về phía sau, đầu bị dí xuống đất.

- Đại tỉ! Đại tỉ! Mau đến cứu ta!

Thu Oanh hét lớn, nàng nhìn miệng huyệt hồi lâu không thấy động tĩnh gì, bất ngờ tứ phía vang lên kèn trống hỉ sự, điệu ca ai oán não nề nghe một chút mà muốn ngất đi. Bỗng chốc Thu Oanh thấy người mình được thả lỏng, nhưng toàn thân đã sớm vô lực, hai tay nàng buông thõng, và Khả Uyên vừa khóc vừa lay gọi nàng thảm thiết bên cạnh. Trước khi hai mắt tối sầm lại, Thu Oanh thấy phía sau Khả Uyên xuất hiện một thân ảnh màu đỏ thẫm, không phải một, rất nhanh có tới ba thân ảnh ló ra, tiến tới sát bên cạnh tiểu thư, nàng chỉ kịp thốt lên:

- Chạy đi...

Sau đó ngất lịm.