Phần 2 - Chương 4

Cụ thể là đoàn rước kiệu hoa ngoài đội kèn trống ra thì toàn người ủ rũ, hoặc gục đầu cúi mặt, hoặc sụt sùi chấm nước mắt, trông không có vẻ gì là hỉ sự cả. Mà để ý mới thấy, ngoài ba người bọn Thu Oanh đứng xem đám rước thì những người đi đường đều cố tình tránh đi, tiếng kèn trống lan tới đâu các nhà hai bên đường liền vội vã đóng cửa, càng kỳ lạ hơn là người đi đường đều quay mặt vào tường. Đợi đoàn người rầm rộ đi qua rồi ai nấy mới quay ra, cũng không ngoái nhìn một cái, chính là người nào lại tiếp túc vào việc đấy.

Thu Oanh có chút hiếu kỳ, nàng liền túm lấy một người gần đó, hỏi:

- Bá bá chờ chút, vừa rồi đám rước kiệu kia là sao vậy?

- Cô nương nói đám rước kiệu nào? Ta đâu có thấy - Người kia lắc đầu đáp, dứt lời liền nhanh chóng rời đi, thái độ không mấy thiện cảm.

Nhận được câu trả lời, Thu Oanh càng thêm khó hiểu, nàng nhíu mày nghĩ, chẳng phải vừa mới đi qua đây sao, kèn trống ầm ĩ như vậy mà nói không thấy, hay bá bá này bị mù rồi? Có thể là do phong tục ở đây khác biệt nên họ không muốn để người ngoài biết quá nhiều, dẫu sao thì các nàng cũng phải rời đi bây giờ, mấy chuyện này không cần nghĩ nữa.

Ba người rời khỏi thôn Trâu Đa lúc trời chiều đã lửng buổi, nghe nói có một con đường tắt dẫn tới đại lộ, nhưng nếu đi thì phải băng rừng, bọn họ muốn nhanh chóng tới trấn tiếp theo cho kịp trời tối nên đã chọn đi con đường đó. Không ngờ đường rừng lại khó đi như vậy, cây cối tuy không dày đặc tới tối mắt, nhưng lại là dạng đồng nhất, đi miết cũng vẫn chỉ thấy một cảnh như cũ hiện ra, thẳng đến khi trời sẩm tối, ba người vẫn chưa thấy lối ra đâu.

Ban đầu Khả Uyên tỏ ra hết sức hiếu kỳ, nàng ta chỉ trỏ hỏi cây này là cây gì, quả kia có ăn được không, sau đó ngắt thử một quả xem thì hóa ra không phải. Thứ có hình tròn vỏ nhẵn bề mặt phủ lông mịn, màu đỏ tươi to bằng nắm tay, cầm vào mềm nhũn, thực chất là một con sâu. Nó duỗi người ra vừa bằng cả bàn tay Khả Uyên, hình thù lởm chởm dọa người, hai hàng chân nhoay nhoáy bò, hại nàng sợ tới phát khóc. Sau đó không thấy Khả Uyên hiếu kỳ nữa, thẳng một đường im như thóc.

Không chỉ sâu mà côn trùng nói chung ở đây đều to hơn bình thường, thỉnh thoảng đang đi lại bị một con nhện rơi xuống vai mà cảm tưởng như có người vỗ đánh bộp một cái, có là ai thì cũng phải giật mình. Thu Oanh còn đặc biệt để ý, ở đây rất yên ắng, gần như không nghe thấy tiếng chim chóc nào, nhiều nhất chỉ có tiếng thở của ba người, còn tưởng là nó được khuếch đại lên vậy.

Vốn đi đường rừng đã quen, dù là lần đầu đặt chân đến những nơi mới mẻ cũng không làm khó được các nàng, Thu Oanh rất nhanh liền phát hiện ra trên những tán cây có treo rất nhiều ống nứa dài bằng khủy tay, thân ống đυ.c lỗ, mỗi khi gió lùa qua sẽ tạo ra thành tiếng phập phù, giống như tiếng thở của người.

Làm vậy mần chi? Thu Oanh có nói với Hà Anh, trước nàng từng thấy có nơi dùng ống nứa để bẫy chim như vậy, nhưng cảm giác ở đây không giống, khả năng có sự bất thường. Ấy vậy mà Hà Anh không chút phản ứng, đúng hơn là không để tâm mấy lời nàng nói, biểu cảm lạnh nhạt, chỉ thúc giục nàng mau đi tiếp, nếu chậm trễ trời sẽ tối mất.

Càng vào sâu bên trong, không gian càng biến ảo, tiếng gió lùa ống nứa trầm đυ.c quanh quẩn bên tai không dứt, nghe như có người thở khẽ phía sau, thốt nhiên quay lại thì chỉ thấy một khoảng tĩnh lặng. Ba nàng âm thầm rảo bước, tay người nào người nấy đặt lên vũ khí, ánh mắt cẩn trọng. Tận khi trên đầu đã là một mảnh đen kịt, Thu Oanh liền đốt bùi nhùi châm đuốc, Khả Uyên bấy giờ không thể đi thêm được nữa, các nàng đành ngủ lại trong rừng.

- Ta sợ lắm - Nghĩ tới phải qua đêm ở nơi rừng rú âm u này, Khả Uyên nhất định không chịu, trong đời nàng chưa từng phải tới chỗ nào hãi hùng như vậy, tiểu thư mếu máo - Mẫu thân cứu con, em muốn về với mẫu thân...

- Có bọn ta ở đây, tiểu thư cứ yên tâm, kể cả nếu mẫu thân của tiểu thư tới đây bây giờ, bọn ta cũng không cho tiểu thư đi theo đâu -Thu Oanh lạc quan trấn an.

- Tại sao không cho ta theo mẫu thân? -Khả Uyên hỏi lại.

- Vì mẫu thân của tiểu thư là ma... À, xa, mẫu thân của tiểu thư ở rất xa, không thể xuất hiện ở đây được, nếu người mà ở đây thì họa chăng là ma quỷ biến thành thôi -Thu Oanh vừa trộm nghĩ trong đầu thì lời buột khỏi miệng, may mà nàng kịp chỉnh lại, vì thế mà Khả Uyên không nghi ngờ gì cả.

Thu Oanh và Hà Anh thay phiên nhau thức canh lửa, Khả Uyên sau khi ăn no đã ngủ thϊếp đi, xem chừng tiểu thư đã quá mệt, để tránh thu hút sự chú ý của thú hoang, hai nàng không nói chuyện, phân chia xong ca, Hà Anh liền đi ngủ trước. Lại nói tới mấy cái ống nứa, Thu Oanh trong lòng nghi vấn, nàng trèo lên cắt một cái ống xuống kiểm tra, khi bổ dọc ống ra phát hiện bên trong có quá nửa là đất mịn.

Đưa lên mũi ngửi thấy có mùi thảo mộc, đậm nhất là mùi lạc tiên, thứ này ít thì có tác dụng an thần, nhiều sẽ sinh hoang tưởng. Trên đầu bọn họ còn rất nhiều, nàng vê một chút đất mịn trong tay, lờ mờ đoán ra được một chuyện.

Theo mô tả thì đường rừng chỉ bằng một nửa đường vòng, trước hai nàng từng đi qua thôn Trâu Đa này vài bận, biết đường vòng đi mất bao lâu, hiện tại đi đường rừng thậm chí còn tốn thời gian hơn nữa, thế thì thật vô lý. Thu Oanh cho rằng quãng đường không có vấn đề, nàng nhận ra là do mình đi chậm hơn, cảm giác cũng mệt mỏi hơn, hay có lúc nàng không thể kiểm soát được đầu óc mình, đó giống như trúng phải ảo giác vậy. Chắc chắn trong chuyện này có âm mưu, không biết thứ gì muốn kìm chân ba người lại đây, sắp đặt như vậy không phải chỉ một sớm một chiều, hẳn là còn mục đích thâm hiểm phía sau.

Không ngoại trừ khả năng đây là địa bàn của Tu Ma Nhân, được biết trong Ngũ thủ phái có một kẻ chuyên dùng thảo mộc, chưa rõ là bằng cách nào nhưng kỹ năng của người này tương truyền phải đứng hàng nhất nhì tà phái. Đám côn trùng ở đây to bất thường như vậy hẳn là do có thực vật bổ dưỡng nuôi lớn chúng, còn về chim chóc thì Thu Oanh đoán bọn côn trùng có độc nên chim chóc ăn vào sẽ chết hết. Cả một địa bàn rộng lớn được dọn dẹp sạch sẽ như vậy, không thể coi thường được, nói như chính phái thì đây là cấm địa, cái vỏ bọc yên ổn này sớm muộn cũng bị xé rách, đến lúc đó lại phải đại khai sát giới một phen. Đầu năm nay hai nàng lăn lộn rất có nghề, mấy kẻ hạng xoàng thì các nàng đủ sức xoay sở, nhưng nếu đυ.ng phải Ngũ thủ phái, e là giờ muốn chạy cũng không kịp.

Trong hơn một canh giờ sau không xảy ra chuyện gì kì lạ, tới lượt Hà Anh thay ca cho Thu Oanh, nàng có nói với tỉ tỉ những gì mình phát hiện ra, dặn tỉ tỉ phải chú ý đề phòng, nếu thấy có sự bất tường nào thì lập tức đánh động cho nàng, tuyệt đối không được tự ý hành sự. Hà Anh gật đầu, đôi mắt ráo hoảnh, trông như nàng nãy giờ không hề ngủ, chắc nàng cũng cảm thấy không yên tâm, nghe những lời vừa rồi càng khiến cho nàng trầm mặc. Thu Oanh hiếm khi thấy Hà Anh tư lự như vậy, vị tỉ tỉ này suy nghĩ rất kín kẽ, hẳn là trong lòng đã tự có chuẩn bị, vì thế mà nàng yên tâm chợp mắt.

Tân nương, tân nương

Sống một mình cô đơn lắm thay

Đi cùng ta, đi cùng ta

Trần thế ai oán không hẹn ước

Cửu tuyền chín bước chúng ta vui vầy

Chết một mình cô đơn lắm thay

Tân nương, tân nương...

Trong cơn mơ màng, Thu Oanh nghe văng vẳng có tiếng hát bên tai, giọng ca ai oán não nề, mỗi từ mỗi chữ đều nghẹn lại, có điều thanh âm này nghe quen quen, rất nhanh sau đó tiếng hát xa dần... Nàng chập chờn mở mắt, hiện ra trước mặt là một cái kiệu hoa, ánh lửa bập bùng lay động, ai đó vừa lướt qua, là tiếng gió lùa ống nứa hay là tiếng thở? Một khuôn mặt trắng bợt ló ra, ngũ quan nhòe nhoẹt, giống như mực vẽ lên giấy, đôi con mắt đen trừng trừng ngó vào mặt nàng, y phục trên người tuyền một màu đỏ lóa mắt. Không phải một, kia là một đám người!

Choang! Thu Oanh nghe có tiếng sét đánh trong đầu, nàng vùng dậy, khuôn mặt đầy kinh ngạc. Đập vào mắt nàng là một đám-giống-người, nhưng mình mỏng đầu nhọn, mặt mũi họa bằng những nét ngang dọc kì quái, chúng di chuyển trên đôi chân thẳng tắp, giống như bay là là mặt đất vậy. Hình nhân! Một đám hình nhân bằng giấy, thấy Thu Oanh bỗng nhiên tỉnh dậy, bọn chúng đồng loạt quay ra, bị từng ấy khuôn mặt vô hồn được vẽ đen đỏ bất thình lình nhìn mình chòng chọc, cảm giác âm lạnh tới rùng mình.

Thu Oanh tất nhiên không nao núng, nàng là ai mà phải sợ mấy con người giấy đó, chỉ là nhất thời chưa hiểu đây là chuyện gì, nàng lập tức hét lớn:

- Tỉ tỉ! Ma hình nhân!

Tiếng hét tắt lịm đi, khi Thu Oanh vừa nhìn thấy một sự còn kinh ngạc hơn nữa, tỉ tỉ của nàng sao lại bước vào kiệu hoa thế kia? Tức thì nàng bật dậy đuổi theo, trong đầu rối tung rối mù, tỉ tỉ như thế nào lại bị ma hình nhân bắt đi rồi! Nàng chộp được tay Hà Anh, gọi tên tỉ ấy nhưng Hà Anh một chút phản ứng cũng không có, vẫn một mực chui vào kiệu hoa. Có phải tỉ tỉ muốn xuất giá tới phát điên rồi không, Thu Oanh thầm chửi một tiếng, đồng thời vận lực kéo nàng ấy lại, tay còn chưa kịp thu về liền thấy sau gáy lạnh toát, có ám toán!

Thu Oanh vội buông tay, một con hình nhân đã dán vào lưng nàng, tiếp theo lại thêm một con nữa, rồi một con nữa, chúng dồn tới mỗi lúc một đông, cạnh giấy trên người chúng sắc như dao, động một chút liền bị cứa trúng. Thu Oanh tả xung hữu đột, đang loay hoay lại thấy Hà Anh đã vào kiệu, nàng toan mở đường chạy tới, nhưng đám hình nhân từ đâu tràn đến đông nhung nhúc, tới tiếng gọi của nàng cũng bị tiếng giấy vò xột xoạt nhấn chìm đi.

Người giấy vừa nhẹ vừa mỏng, đánh trúng cũng vô lực, ngược lại bị chúng dán vào rất khó hoạt động. Bọn hình nhân này trông thì yếu ớt, nếu chỉ dựa vào cách thức hoạt động thì không có gì nguy hiểm, chẳng qua nàng nghĩ không ra đây là loại vu thuật gì, ngoài dùng lực thì phải dùng cách nào để trị chúng. Có điều, dám khẳng định người chúng nhắm đến là Hà Anh, Thu Oanh đột nhiên bị cuốn vào chỉ là ngoài ý muốn, vậy tạm thời Khả Uyên bên kia sẽ được an toàn.

Vừa đúng lúc tiểu thư nghe thấy ồn ào mới giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy một cảnh hết sức kinh thần. Vô số bóng người mặc hồng y, khuôn mặt trắng bệch, mắt đen xếch ngược, mũi miệng dính vào nhau, hình dáng cứng nhắc, trông như từ trong giấy bước ra, chân đi hài thậm chí không chạm đất, người nào người nấy lởn vởn như ma xung quanh, dưới ánh lửa lập lòe càng giúp cho vẻ đáng sợ của họ thêm bức người. Nàng lập tức ngoác miệng, muốn vùng dậy mà hai chân vô lực, mắt nhìn đám người giấy không rời, cuối cùng đành giật lùi về phía gốc cây, vừa khóc vừa la lớn:

- Cứu ta, người đâu có ma, có ma! - Khốn thay không thấy bóng dáng hai vị tỉ tỉ đâu khiến Khả Uyên càng hoảng loạn.

Trong khi đó Thu Oanh vẫn chưa thoát được khỏi đám người giấy đang dán vào mình, bên hông vẫn đeo song đao nhưng hai tay nàng đều bị cản trở, không cách nào cựa quậy được. Bỗng nàng thấy dưới chân nóng bỏng, nhìn xuống thì hóa ra là lửa bén vào con hình nhân, nó lại dán vào người nàng, thì ra đây là kế hoạch của bọn chúng, muốn bọc lấy nàng rồi tự thiêu! Thu Oanh lăn lộn dập lửa, nhưng hết con hình nhân này tới con hình nhân khác bắt cháy, nàng cuống cuồng gạt đi, hai tay rất nhanh liền đỏ tấy mà vẫn không ngăn được chúng dán vào mình. Bên kia kiệu hoa đã bắt đầu rời đi, chỉ dựa vào mấy con hình nhân mỏng manh này vậy mà lại có thể nhấc bổng cả kiệu, thoạt nhìn thì giống một cái kiệu ma đang bay vậy!

- Tỉ tỉ! -Thu Oanh gọi một tiếng, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất lao tới xô đổ kiệu, lửa lan khắp nơi, cháy bừng cả khoảng rừng.

Khả Uyên bấy giờ nghe thấy tiếng người nói lớn, sau đó là một đống người giấy cuộn vào nhau bốc cháy đuổi theo một cái kiệu, nàng toan chạy tới thì đống người giấy và kiệu đã va nhau bung bét ra đầy đất. Trong đống hình nhân là Thu Oanh hai tay cầm song đao sáng lòa, toàn thân nàng bốc khói nghi ngút, lửa cháy dưới chân, mỗi bước nàng dẫm xuống tàn đỏ liền bay tung lên. Hà Anh lại từ trong kiệu bước ra, khuôn mặt nàng cũng trắng bệch như hình nhân, đôi mắt nhắm nghiền, không rõ tình hình bên đó thế nào.

- Hai người mau tới cứu ta! -Khả Uyên mừng rỡ reo lên, bỗng thấy Hà Anh phản ứng như bị ma đuổi, chính là vội vã quay người bỏ chạy.

- Ném cho ta xích dao!

Thu Oanh hướng về phía Khả Uyên quát lớn, tiểu thư nhìn nhanh một lượt, thấy món vũ khí mà vị tỉ tỉ kia cần liền cầm lấy ném sang. Nàng lập tức cắm một bên song đao xuống đất, vươn tay chộp lấy xích rồi ba chân bốn cẳng đuổi theo Hà Anh, không quên nói với Khả Uyên rút cây đao kia mang theo cho nàng. Vừa chạy Thu Oanh vừa vung xích lên, nhắm người trước mặt mà quăng tới.

Hự!

Dây xích quấn mấy vòng vào người Hà Anh khiến nàng bị kéo giật lại, nhưng nhiêu đó không đủ khiến nàng suy suyển, Thu Oanh dùng sức chín trâu hai hổ bên đầu này thì Hà Anh cũng vận hết mười thành công lực ở đầu kia, căn bản là một tay giữ không nổi. Tay còn lại Thu Oanh còn phải chống trả bọn hình nhân đang bu tới, đao trong tay nàng múa lên vun vυ"t, chớp mắt liền chém một con thành giấy vụn. Vừa hay Khả Uyên ôm thanh đao còn lại chạy tới, đám hình nhân không tấn công nàng, có vẻ chúng bay chỉ bay theo Hà Anh. Thu Oanh liền đưa dây xích cho tiểu thư gấp gáp nói:

- Mau giữ cho ta, giải quyết xong đám hình nhân ta sẽ xử lý tiếp.

Khả Uyên giao đao còn Thu Oanh giao xích, song đao vừa múa được vài đường thì phía sau bỗng nghe tiếng tiểu thư kêu thất thanh:

- Không giữ được rồi! - Tiếp theo liền có âm thanh như bao cát bị kéo lê dưới đất.

Thu Oanh chẻ đôi một hình nhân xong quay lại, giật mình không thấy Hà Anh đâu, còn Khả Uyên thì do không chịu buông tay nên cả người cả xích cùng bị lôi theo lệch xệch phía xa. Nàng bàng hoàng chớp mắt một cái thì tiểu thư cũng mất hút, chỉ còn nghe được tiếng hét vọng lại mỗi lúc một nhỏ dần.