Quyển 2-Chương 38. Quay về Y Thủy Cốc

Trong tiếng ồn ào huyên náo cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc ai về phòng nấy, sáng sớm hôm sau lên núi. Khi đến giữa Tuyết Sơn, địa hình khá dốc, rất khó cưỡi ngựa vì vậy mọi người cùng thống nhất cột ngựa ở ngoài rồi tiến vào bên trong. Lên được Tuyết Sơn muốn đến Y Thủy cốc phải đi qua một ngọn núi băng, muốn vào đây nếu không phải có sự hỗ trợ của đan dược Hỏa Lộ Đan mà nương nàng bào chế thì cho dù có trăm năm công lực, tuyệt đỉnh công phu cũng không thể chống chọi lại với cái giá lạnh hơn cả hàn băng nghìn năm này. Có Hỏa Lộ Đan dù chỉ là người có một chút nội công cũng có thể vào được.

Nhưng cũng không hẳn là thế, ngoài Hỏa Lộ Đan còn một loại dược nữa là Hồng Lộ Đan cũng có thể giúp những cao thủ giang hồ, tuyệt đỉnh công phu ấy vượt qua được núi băng này, chỉ có điều Hồng Lộ Đan không phải cứ muốn là có, nghe nói giang hồ 10 năm trước chỉ có 10 viên, ngoài khả năng đưa thân nhiệt con người về dạng đồng điệu theo khí hậu, giữ thân nhiệt luôn ở mức bình thường, nó còn là giải dược của Ảo Mộng Thương, nó vô cùng trân quý, chính là dược phẩm mà nương nàng chế ra, không ngờ nó lại là một tác nhân gây ra cái chết của nương.

Trên ngọn núi băng này lại có một ôn tuyền nằm bên trong một hang động khá nhỏ, dùng nơi này để luyện công vô cùng hiệu quả, lúc nhỏ nàng cùng nương thường xuyên đến đây luyện công.

“Phía trước là núi băng, đây là Hỏa Lộ Đan, mỗi người một viên nuốt vào đi.”

Mỗi người cầm một viên Hỏa Lộ Đan mà nàng đưa nuốt vào, rồi cùng vận công phi thân vào Y Thủy Cốc. Chẳng mấy chốc mà ngôi nhà nhỏ trong rừng trúc đã lọt vào tầm mắt.

“Đây là nơi muội đã từng sống sao?” Tử Giao lên tiếng hỏi khi vừa mới vào đến khuôn viên trước ngôi nhà nhỏ.

“Đúng vậy.”

“Thế nương muội…”

“Muội an táng người ở Mai Lâm, tỷ và tứ muội có muốn đên đó không? Muội sẽ giới thiệu hai người với nương.”

“Hảo, thật quá tốt, ta cũng muốn đến gặp nương muội.”

“Chúng ta cũng đi.” Ba đại nam nhân uất ức lên tiếng khi bị bỏ quên.

“Ta cũng muốn ra mắt nhạc mẫu, sao nàng có thể không cho ta đi chứ?” Hắn giận dỗi với nàng, trong mắt là một khoảng không ảm đạm, trong tâm nàng vẫn không nghĩ đến hắn, nàng vẫn là không muốn hắn gặp nương nàng. Khóe môi tự giễu, nhưng hắn biết làm sao? Nàng vẫn chưa chấp nhận hắn… Nhưng hắn cũng không bỏ cuộc, cả cuộc đời này hắn đã định nàng là của hắn, hắn sẽ dùng cả cuộc đời của hắn để yêu nàng, theo đuổi nàng. Hắn không tin không thể làm nàng dung động.

Nàng thấy biểu hiện trên khuôn mặt của hắn, lòng bỗng nhói đau, không phải là nàng không muốn cho hắn gặp nương chỉ là… nàng vẫn là không dám, nàng sợ nàng yêu nhiều rồi cái nhận được là tổn thương thật nhiều, nàng không sợ hắn phản bội nàng, hai lần bị phản bội trái tim sớm đã bị chai lì, còn có thể đau được nữa sao?

… Hắn là vương gia, tam thê tứ thϊếp, hắn có thể thú một mình nàng không? Bên cạnh hắn sẽ không phải chỉ có mình nàng, hắn tài giỏi nàng biết, nhưng ai có thể nói trước được tương lai, hắn là Vương gia có nhiều việc hắn không thể tự mình định đoạt, hơn nữa có thể bảo đảm hắn không vô tình tổn thương nàng không? Những tổn thương mà hắn sẽ vô tình tạo ra cho nàng, những tổn thương mà nàng chưa từng gánh chịu, nàng… có thể chịu đựng được không? Nàng… vẫn là không dám đối mặt, nàng sợ. Đúng vậy, nàng rất nhát gan, nàng không phải mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi.

“Hảo, vậy mọi người đợi ta một chút rồi ta dẫn mọi người đến Mai Lâm”.

Nàng chuẩn bị một chút đồ đến viếng nương rồi dẫn mọi người đến Mai Lâm.

Mai Lâm

Một ngôi mộ nhỏ với một tấm bia khắc dòng chữ “nương Lâm Tuyết Nhạn chi mộ, ái nữ Lâm Tuyết Thần lập” lạc trong khung cảnh tuyệt đẹp, những bông mai nhẹ lay, những cánh mai bay bay tạo nên khung cảnh thật hoàn mỹ, những tuấn nam, mỹ nữ lạc vào rừng mai tưởng như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Những cánh mai với đủ màu sắc, tiếng chim hót, tiếng nước chảy róc rách, một khung cảnh thật bình yên.

“Oa, nơi đây thật tuyệt, ta thật không nghĩ sau cái núi băng chết tiệt kia lại là nơi phong thủy hữu tình thế này.” Lệ Ảnh hưng phấn hẳn lên, một nơi bình yên thế này khiến cho nàng, một người đã sớm nhúng tràm giang hồ cũng trở nên thanh thản, tâm hồn như được thanh lọc.

“Thật không ngờ lại có một nơi thế này, thật bình yên.”

“Đúng vậy, thật bình yên.”

Mọi người thả lỏng tâm tình, nhắm mắt hưởng thụ không khí trong lành, không mùi máu tanh, không tranh đấu giang hồ. Lúc này đây không còn là một vương gia cao ngạo lãnh khốc, một Tiêu Vu công tử lạnh lùng, lạnh nhạt, không còn một Kiếm chủ gϊếŧ người tàn nhẫn. Không còn một giáo chủ ma giáo, không còn là một yêu nữ, cũng không còn một phong lưu công tử, không còn một hoa hoa công tử, không còn cung chủ Nhạn Băng cung tổ chức sát thủ lừng lẫy giang hồ, giờ đây họ chỉ là những con người bình thường như bao nhiêu con người khác, tất cả những ân oán, tranh đấu hãy tạm thời bỏ sang một bên, hãy để cho họ hưởng thụ giây phút khoái hoạt này một chút, chỉ một chút thôi, họ không mong gì thêm, cũng không dám mong mỏi gì thêm, chỉ cần một khoảng lặng như thế này là đủ lắm rồi.

Nàng đến bên mộ nương, đặt vào trong đĩa mấy xâu kẹo hồ lô, một đĩa quả lê trước nhà, loại quả mà nàng và nương thích ăn nhất. Thắp cho nương nén hương, đốt chút giấy tiền, nàng lẳng lặng ngồi đó tâm sự với nương,

“Nương, nữ nhi bất hiếu, giờ mới về thăm nương được, nương đừng trách con, được không?”

“Nương, nương ở trên đó có vui không? Có thoải mái không? Con thật sự rất nhớ nương, nương nói con phải làm sao bây giờ, con rất muốn gặp nương? Con cũng hoài niệm cha mẹ và em trai con. Con thật sự rất nhớ, rất nhớ.” Lệ, không biết từ khi nào đã rơi xuống. Đã tự nhủ bao nhiêu lần không được yếu đuối, đã tự nhủ không được rơi lệ nữa, không được rơi lệ trước mặt nương, không để nương lo lắng, vậy mà lại không kìm chế nổi mình. Thực hận.

“Nương, người đừng hiểu lầm, đừng trách con, a?”

“Không phải con yếu đuối… là tại con cao hứng vì gặp lại nương nên… lệ mới rơi, nương đừng hiểu lầm, con… sống rất tốt, người xem… con lợi hại như vậy… sao có thể không tốt được chứ…? ” Lệ càng rơi, lúc này đây xin hãy để cho nàng yếu đuối một chút, hãy để nàng bộc lộ cảm xúc thật của nàng, dù chỉ một chút thôi. Nàng cứ ngỡ nỗi đau mất nương đã lung lạc, đã dần nguôi ngoai, thật không ngờ nó vẫn âm ỷ cháy nơi đáy lòng, nhìn thấy ngôi mộ nằm cô độc lạnh lẽo ở đây, nhìn tất cả những gì thuộc về nàng và nương, nỗi đau lại một lần nữa bùng cháy, thiêu đốt bức tường cứng rắn mà nàng đã tốn công xây dựng nên, bức tường bảo hộ sự yếu đuối của nàng. Có phải nàng thật vô dụng không?

Nhìn bộ dạng của nàng bây giờ khiến cho mấy người ở đây càng thấy đau lòng, Lệ Ảnh tối qua cũng đã được Tử Giao kể cho nàng nghe chuyện của Tuyết Thần, tối qua sau khi ăn xong nàng cứ mè nheo theo Tử Giao bắt nàng ấy phải kể cho nàng nghe quá khứ của Tuyết Thần, không nghĩ Tuyết Thần lại chịu nhiều đau khổ như thế, so ra trong số các tỉ muội thì có lẽ Tuyết Thần mới là người bất hạnh nhất, cả chuyện tình cảm của nàng nữa, có lẽ vì thế mà Tuyết Thần mới giữ khoảng cách với Tiêu Vu công tử.

“Lâm lão tiền bối, vãn bối là đại tỷ kết nghĩa của tam muội, người yên tâm, chúng ta sẽ thay người chăm sóc cho tam muội, không để muội ấy phải chịu ủy khuất.” Tử Giao đến quỳ bên mộ nương nàng hành lễ.

“Đúng vậy, Lâm lão tiền bối, ta là ma nữ vì vậy giang hồ cũng rất sợ ta, ta sẽ chiếu cố cho tam tỷ, không để kẻ khác ăn hϊếp tỷ ấy, người yên tâm.”

“Nhạc mẫu, hiền tế là Vu Hạo xin ra mắt nhạc mẫu, người yên tâm giao Thần nhi cho hiền tế, hiền tế sẽ thay người chăm sóc cho Thần nhi, sẽ không để nàng chịu bất kỳ thương tổn nào, sẽ dùng cả thể xác lẫn linh hồn, dùng cả cuộc đời này để yêu nàng, vì vậy người hãy yên tâm về Thần nhi. Mong người sẽ chúc phúc cho chúng con.” Hắn đến hành lễ với nương nàng làm mọi người chấn động, không ngờ hắn lại là vương gia của Hoàng Thiên Quốc, càng không ngờ hắn sẽ quỳ xuống hành lễ. Một vương gia cao cao tại thượng, một vương gia lãnh khốc tuyệt tình, một nhân vật nhân trung long phụng, một nhân vật phong vân của Hoàng Thiên Quốc, của cả cái lục địa này, thật không ngờ giờ khắc này hắn vứt bỏ tất cả hạ mình hành lễ với Lâm lão tiền bối, vì một người nữ nhân mà nguyện bỏ đi sự cao ngạo, tự tôn vương giả hành lễ với một lão tiền bối giang hồ. Tình yêu này đã sâu đến thế nào?