Chương 37. Thêm một tứ muội

Sáng hôm sau Tử Linh chia tay mọi người quay về Ảnh Liên các, những người còn lại thì theo Tuyết Thần về Tuyết Sơn. Dọc đường đi Tuyết Sơn không phải Huyền Kha và Lệ Ảnh đấu khẩu thì lại là Tử Giao tức giận muốn gϊếŧ người, còn người mà Tử Giao muốn gϊếŧ dĩ nhiên không còn ai khác ngoài Yến Vĩ.

Nàng và hắn vẫn trầm mặc, hắn càng ôn nhu, dung túng nàng, nàng hiện tại cũng không phải mặt lạnh với hắn nhưng lại hay quát mắng hắn, nhưng như thế tốt hơn là mặc kệ hắn. Mọi người vì nôn nóng trong lòng cũng như tính toán của mỗi người nên lộ trình đi có vẻ nhanh hơn lúc nàng từ Tuyết Sơn đi Lạc Dương. Xế chiều ngày thứ mười tất cả đã dừng chân tại Thanh Thành trấn, chọn một tửu lầu lớn nhất tạm dừng chân để ngày mai bắt đầu lên núi đến Y Thủy cốc. Vừa xuống ngựa, đi vào trong điếm, điếm tiểu nhị đon đả chạy ra tiếp đón,

“Khách quan, mời khách quan vào trong, khách…” Chưa nói hết câu, khi nhìn rõ dung nhan của bọn họ điếm tiểu nhị bỗng nhiên rơi vào trạng thái hóa đá. Hắn thật chưa bao giờ nhìn nhiều nam nhân tuấn tú nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân như thế bao giờ làm hắn nhất thời không phản ứng kịp.

“Tiểu nhị, cho chúng ta 6 phòng thượng hạng, chúng ta muốn qua đêm, nhân tiện mang mấy món ngon nhất của tửu lâu lên.” Huyền Kha lên giọng nhưng điếm tiểu nhị vẫn chưa phục hồi.

“Lão bản.” Vừa vào trong tửu lâu mọi ánh mắt đều đổ dồn về bọn họ, mấy mỹ nhân của chúng ta không ý kiến gì nhưng mấy nam nhân thì hận không thể móc mắt lũ nam nhân trong tửu lâu này. Hắn khẽ gầm lên, trong giọng nói kèm theo vài phần sát khí. Lúc này mọi người mới bừng tỉnh.

“Khách quan, các vị ở trọ hay dùng cơm?” Lão bản giọng ngon ngọt tiến đến, tiểu nhị cũng bừng tỉnh mà chạy lại.

“Cho chúng ta 6 phòng thượng hạng, chúng ta muốn nghỉ qua đêm, sau đó mang mấy món ngon nhất của quán lên đây.” Huyền Kha.

“Hảo, thỉnh các vị qua bên này, Tiểu Lục mau lên dọn 6 phòng thượng hạng cho khách nhân.” Câu sau là lão bản nói với điếm tiểu nhị lúc nãy.

“Dạ”.



Chẳng mấy chốc mà thức ăn cũng được mang lên. Lúc này Lệ Ảnh mới lên tiếng than vãn,

“Haizz, đẹp cũng khổ như vậy sao? Tốn nhiều nước miếng để nói chỉ vì muốn ăn cơm và nghỉ ngơi.”

“Nàng thật tự phụ.” Huyền Kha trêu chọc.

“Ta là nói thật. Tử Giao này, sao trước kia ngươi lại phải dịch dung? Để nguyên bộ mặt này không được sao?” Nàng cũng không thèm so đo với y, quay sang Tử Giao, mà lúc này Yến Vĩ đang ngắm nhìn dung nhan thật sự của Tử Giao, từ lúc Tử Giao theo lời Tuyết Thần bỏ dịch dung là hắn cứ nhìn nàng như vậy, đúng là sắc lang. Lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan thật sự của nàng hắn chỉ hận không thể ngày ngày được nhìn, giờ có cơ hội tại sao không nhìn chứ?

“Ngươi nghĩ để khuôn mặt thật chúng ta có thể an an ổn ổn sống 5 năm ở Ngô gia trang sao?” Tử Giao mặc dù không hay cười, luôn nghiêm túc nhưng gần đây theo Tuyết Thần nàng cũng dần hòa nhập hơn, cũng hay nói móc người khác, nhưng riêng đối với Yến Vĩ là không khá hơn.

Lúc Yến Vĩ nhìn thấy tỷ muội nàng, hắn rất ngạc nhiên “hai tiểu Giao” thế này thì làm sao mà hắn nhận được chứ? Không nhận được ra nàng có phải nàng sẽ không quan tâm hắn, bỏ mặc hắn không? Ây, không nên nha.

Nhưng lo lắng của hắn có vẻ là không đáng, có lẽ trời cao còn thương xót hắn. Tử Linh tinh nghịch đáng yêu kia đang đùa giỡn với Lệ Ảnh, còn lại là khuôn mặt lạnh nhạt thờ ơ không thèm nhìn hắn chính xác là tiểu Giao nhi của hắn. Vậy là từ lúc đó hắn càng quấn quýt nàng.

“Đúng vậy, yêu nữ ngươi sao có thể nghĩ ra cái ý nghĩ ngu ngốc đó chứ? Khuôn mặt tiểu Giao nhi đẹp thế này cha con Ngô Đạo mà nhìn thấy thì tiểu Giao nhi của ta làm sao mà sống yên được đây?”

“Không được gọi Ảnh nhi của ta là yêu nữ.” Huyền Kha bực bội mắng Yến Vĩ, Ảnh nhi của y không thể để ai khi dễ.

“Hoa tâm, ai là Ảnh nhi của ngươi, còn ngươi, hoa liễu công tử, câm miệng cho ta, ngươi mà gọi ta yêu nữ nữa ta sẽ không gả tiểu Giao nhi cho ngươi. Hưʍ.” Hoa liễu công tử là danh xưng mà Lệ Ảnh gọi Yến Vĩ, nàng thấy cũng đúng thôi, suốt ngày dạo kỹ viện không mắc bệnh hoa liễu mới lạ, nàng thật lo cho tiểu Giao nhi mà.

“Không được gọi ta hoa liễu, hơn nữa ngươi có quyền gì mà không gả tiểu Giao nhi cho ta?”

“Ngươi.. ai ôi, Lâm mỹ nhân, nàng nói đi, làm sao bây giờ hắn bắt nạt ta, nói ta không có quyền không gả tiểu Giao nhi cho hắn.” Lệ Ảnh ủy khuất nhìn Tuyết Thần, nhìn bộ dạng của Lệ Ảnh bây giờ không ai lại nghĩ nàng là giáo chủ ma giáo lừng lẫy giang hồ, mè nheo, khuôn mặt phụng phịu nhìn Tuyết Thần như tiểu hài đồng làm nũng, thật sự rất đáng yêu. Huyền Kha nhìn bộ dạng của Lệ Ảnh bây giờ chỉ hận không thể ôm khuôn mặt đó dấu vào trong lòng không cho ai được phép nhìn, nhưng đồng thời y cũng thầm cảm thán trong lòng, may mắn y sớm từ bỏ tình cảm mới chớm của y với Tuyết Thần, nếu không e rằng giờ này y cũng không hạnh phúc như bây giờ, cũng không thể nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Ảnh nhi của y.

“Chúng ta kết bái tỷ muội là được rồi.” Tử Giao, Tuyết Thần cùng đồng thanh, tiếp xúc không lâu nhưng giác quan thứ sáu của một nữ nhân đã cho các nàng biết Lệ Ảnh là người tốt, tính tình sảng khoái cũng giống Tử Linh, vì vậy mà họ mới có thể gần gũi và nói chuyện một cách thoải mái như thế.

“Thật không?” Lệ Ảnh mắt sáng như đuốc nhìn hai mỹ nhân trước mặt.

“Đúng vậy.” Hai nàng cũng không ngần ngại mà khẳng định.

“Vậy được, vậy chúng ta kết bái thế nào đây?”

“Không cần phiền phức, tình nghĩa chân thật mới là quan trọng, không cần câu nệ.”

“Vậy được, ta còn một tháng nữa là tròn 16.”

“Vậy ngươi là tứ muội đi, ta vừa qua sinh nhật thứ 16 rồi.”

“Uhm, Đại tỷ, tam tỷ.” Lệ Ảnh hưng phấn nhìn Tử Giao và Tuyết Thần. Từ khi phụ thân mất nàng luôn cô độc một mình, mẫu thân mất ngay sau khi sinh nàng, nàng từ nhỏ chỉ dựa vào tình thương ít ỏi của phụ thân mà trưởng thành, vì tranh đấu giang hồ, vì trách nhiệm của giáo chủ tương lai mà từ nhỏ nàng đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc. Vì thân phận giáo chủ tương lai tất cả mọi người luôn coi nàng là chủ tử không giám quá phận mà làm bạn với nàng, nàng cũng không hi vọng gì ở họ vì vậy nàng chăm chỉ luyện võ hỗ trợ phụ thân xây dựng Minh Thần giáo. Bên ngoài người ta thường gọi nàng là yêu nữ, ma nữ, đối với người trong giáo thì một tiếng giáo chủ hai tiếng chủ nhân nhưng đâu ai biết nàng thật sự cô độc, phụ thân mất nàng lại càng cô độc hơn, vì vậy nàng lấy cái bộ mặt hiện tại mà che đi nỗi cô đơn trong lòng. Bây giờ gặp được và kết nghĩa với tam vị tỷ tỷ thật sự trong lòng nàng cảm thấy rất cao hứng. Nàng thật không ngờ mình cũng có thể nhận được hạnh phúc như thế này.

Nhận thấy tia bi thương trong ánh mắt của Lệ Ảnh, Tử Giao và Tuyết Thần không hẹn mà cùng nắm lấy tay của nàng an ủi.

“Tỷ tỷ, ta thật rất vui, cảm tạ các tỷ đã kết giao với ta, cảm tạ các tỷ không chê ta là yêu nữ, ma nữ, là giáo chủ ma giáo mà vẫn kết giao với ta.” Lệ… không biết từ lúc nào đã rơi.

“Nha đầu ngốc, sao lại có thể chê muội được, muội xinh đẹp đáng yêu như thế này cơ mà, đúng không? Phải mạnh mẽ lên chứ, có chúng tỷ bên muội, bao chuyện buồn khổ quên hết đi, giờ hãy thật vui vẻ, biết không?” Tuyết Thần nắm chặt tay Lệ Ảnh an ủi, nàng biết Lệ Ảnh có địa vị như bây giờ e rằng cũng trải qua không ít khổ ải, hi vọng tình tỷ muội này có thể giúp Lệ Ảnh hạnh phúc hơn.

“Đúng vậy, tứ muội, muội phải vui lên chứ, giờ có các tỷ rồi, muội sẽ không cô độc nữa.” Tử Giao cũng an ủi Lệ Ảnh.

“Uhm, muội đã biết.” Lau nước mắt, nở nụ cười tươi tắn nhất, một nụ cười xuất phát từ nội tâm, chân thật nhất suốt 16 năm qua.

“Được rồi, ăn thôi, ăn còn nghỉ ngơi nữa, nàng không thể khóc nữa, khóc nữa sẽ sưng mắt, xấu lắm đó, lúc đó ta không yêu nàng nữa mà yêu người khác nàng ráng chịu.” Huyền Kha thấy nàng bi thương cũng rất đau lòng, từ nhỏ sống giữa tình thương của cả phụ thân và mẫu thân, y thật không thể nào tưởng tượng được nỗi đau của Lệ Ảnh, y ngầm ước định, cả đời này sẽ dùng để yêu thương Ảnh nhi , dành cho Ảnh nhi những gì tốt nhất, hạnh phúc nhất, yêu thương Ảnh nhi bằng tình yêu chân thành nhất. Ảnh nhi của y xứng đáng được hạnh phúc.

“Ai cần ngươi yêu chứ? Hoa tâm tránh xa ta một chút.”

“Thôi được rồi, ăn cơm thôi, còn sớm nghỉ ngơi mai lên núi.”