Chương 78: Phiên Ngoại 1. Moon

“VU HẠO.”

“A, bà xã, nàng bình tĩnh, không nên xúc động, cục cưng sẽ bị ảnh hưởng.”

“Chàng dám để tiểu Tường cùng tiểu Tuyết theo nhị tỷ đi kinh thành. Tốt, tốt lắm. Chàng làm rất tốt.”

“A, bà xã, không phải a, là tiểu Tuyết muốn đi, thế là tiểu Tường cùng đi theo. Á, bà xã nhẹ tay.” Một bên đỡ cái tai bị Tuyết Thần nhéo, một bên không ngừng giải thích.

“Chàng còn dám nói, không phải chàng xúi giục chúng sao? Chàng dám không thừa nhận?” Tuyết Thần tức đến thở phì phì, hai bảo bối của nàng, xa chúng làm sao mà nàng chịu được a?

Hắn chính là không dám thừa nhận đó, thừa nhận không phải là bị bà xã vứt bỏ sao?

“Hề hề, bà xã… là chúng muốn đến kinh thành chơi thật mà, nàng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm ta, ta không phải xúi chúng a.” Vu Hạo rất chân chó nịnh nọt, xum xoe nàng, hắn cũng hết cách, ai bảo trong nhà bà xã là lớn nhất a.

“A, chàng làm ta tức chết a, chàng…”

“A, Thần nhi, nàng sao vậy? Tỉnh, tỉnh lại a.”

Tuyết Thần cảm giác như bản thân bị một lực hút, hút vào một vòng xoáy nào đó nàng sợ hãi nhắm chặt mắt lại, sau khi cảm giác được mọi thứ bình thường lại nàng mới từ từ mở mắt ra.

Nhưng đập vào mắt nàng là một ngôi nhà hai tầng nhỏ xinh, phía trước là một giàn hoa giấy xinh đẹp ôm lấy vòm cổng vào, nàng vô cùng hoảng sợ? Sao lại thế này, nàng lại xuyên về hiện đại sao? Vậy Vu của nàng, hai bảo bối của nàng, phải làm sao đây? Đang trong hoảng sợ nàng lại phát hiện ra, nàng là đang lơ lửng trên không trung, nàng không phải đi mà là nàng bay, nghĩa là đây chính là linh hồn của nàng. Đây là có chuyện gì?

“Moon, con đã gọi Bom và tiểu Tuyết chưa?”

“Dạ rồi, hai đứa nói lát sẽ từ công ty đến đây luôn. Đúng rồi, tiểu Tường hôm nay có đi làm không?”

“Có, nó nói chúng ta cứ đi trước rồi đến nghĩa trang luôn.”

“Vâng, vậy chúng ta đến đó trước đi.”

“Ông à, nhanh lên đi.”

“Được rồi, chúng ta đi thôi. Mà chúng ta đi xe bus đến à?”

“Không cần, con lái xe đến, chúng ta đi xe của con, đi thôi ba mẹ.”

Tuyết Thần theo bọn họ đến một ngôi mộ trong nghĩa trang cách nhà không xa. Nhìn tấm hình trên ngôi mộ mà Tuyết Thần lặng người, thì ra đây là mộ của mình, hôm nay là ngày giỗ của mình.

Sau một lúc thì tiểu Tường hay chính là Lâm Tường em trai nàng cùng hai nữ nhân nữa đến, đó là Hướng Tuyết và Bom hai người bạn cùng phòng ký túc của nàng.

Cô gái tên Moon dọn dẹp ngôi mộ, ánh mắt đầy áy náy và đau lòng.

Mọi người thấy vậy cũng không biết nói gì, thắp hương cho Lâm Linh xong mọi người cùng nhau ngồi xe Moon về nhà.

Trong xe không khí có chút đau thương.

“Moon, con cũng đừng áy náy, con đã làm hết phận sự của một người con thay tiểu Linh đối với ba mẹ rồi, còn lo lắng cho tiểu Tường, con cũng nên vì bản thân vì gia đình nhà con mà suy nghĩ. Hơn nữa, tiểu Linh cũng không muốn nhìn con như vậy. ”

“Đúng đó chị Moon, chị đừng tự trách nữa, em và ba mẹ hiện tại rất hạnh phúc, chị Linh cũng sẽ biết điều này. Chị không phải dày vò bản thân như thế.”

“Moon, cũng đã 8 năm rồi, chúng tớ cũng đã có gia đình cả rồi cậu còn muốn độc thân đến bao giờ?”

“Tuyết nói đúng đó Moon, Vũ rất yêu cậu, theo đuổi cậu đã 7 năm rồi, chẳng lẽ cậu không dung động sao?”

Moon không nói gì, chỉ im lặng lái xe, mọi người thấy thế chỉ biết thở dài.

Không dung động ư? Cô đã yêu hắn từ 4 năm về trước, nhưng cô có tư cách để hưởng hạnh phúc sao? Tám năm trôi qua mọi người đều tha thứ cho cô, nhưng cô lại không thể tự tha thứ cho bản thân được. Ngày đó nếu không phải cô nhõng nhẽo bắt bằng được Linh cùng đi trả thù nam nhân kia, không vì cứu cô thì Linh làm sao mà chết? Cũng là tại cô đã cướp đi sinh mệnh của Linh, cô chỉ có thể thay linh chiếu cố ba mẹ và tiểu Tường, đón ba mẹ Linh và tiểu Tường lên thành phố sống cùng để tiện chăm sóc, số lần cô ở với họ còn nhiều hơn số lần cô ở cùng ba mẹ cô. Cô coi họ như người thân của mình mà đối đãi nhưng áy náy trong lòng cô lại không thể nào giải tỏa nổi. Cô có thể lo cho họ về mặt vật chất, nhưng còn tình thần?

Không biết bao nhiêu lần cô bắt gặp mẹ Linh âm thầm ôm bức ảnh của Linh mà khóc, đã bao lần thấy ba Linh và tiểu Tường nhìn bức ảnh của Linh đến thẫn thờ. Trước mặt cô họ luôn tỏ ra không sao cả, luôn tỏ ra là mình đang hạnh phúc để dấu đi nỗi đau, nỗi mất mát trong lòng, cũng là để cô yên tâm, để cô có thể nghĩ cho hạnh phúc của mình. Nhưng cô có thể sao? Những lúc cô tạm quên đi lỗi lầm của mình mà tận hưởng hạnh phúc, để cảm nhận sự yêu thương của ba mẹ ruột, của anh trai, của ba mẹ Linh, của tiểu Tường. Khi cô nằm trong vòng tay yêu thương của mẹ Linh cô lại chợt nghĩ, vị trí này đáng lẽ phải là của Linh, nếu Linh còn sống…

Nhưng tất cả chỉ là nếu mà thôi. Ba mẹ Linh rất yêu thương cô, đem tất cả yêu thương của Linh dồn lên cô, cũng vô tư mà đối xử với cô, có nhiều lúc tiểu Tường còn ghen tị nói “ba mẹ còn yêu thương chị hơn cả em rồi nè.” Nhìn khuôn mặt phụng phịu giả bộ giận dỗi của tiểu Tường cả nhà lại bật cười. Thật sự ở bên họ cô cười rất nhiều, rất hạnh phúc. Nhưng mà cô…

Về nhà ba mẹ Linh ăn cơm xong, Mặc Vân uể oải tắm rửa rồi nằm lên giường nhìn trần nhà, thật lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.

Nhìn Mặc Vân (tên thật của Moon) khó khăn chìm vào giấc ngủ Tuyết Thần bỗng thấy áy náy, thì ra Moon cũng không hạnh phúc gì, khi cô hạnh phúc thì người thân của cô lại đau lòng vì nhớ cô, vì áy náy, vì cảm giác tội lỗi mà không dám nắm bắt hạnh phúc của mình. Cô phải làm sao bây giờ?

Bỗng nhiên căn phòng tối om trước mắt Tuyết Thần được thay thế bằng một khoảng không vô định, trong đó là hình ảnh một người con gái có mái tóc dài ngang eo đang ngồi bó gối, khuôn mặt buồn bã, do dự một lúc Tuyết Thần mới cất tiếng gọi.

“Moon.”



“Moon.”

Mặc Vân từ từ ngẩng đầu lên, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là một người con gái vô cùng xinh đẹp, quyến rũ vận trang phục cổ trang đang nhìn cô mỉm cười hết sức ôn nhu. Là tiên nữ sao?

“Tớ không phải tiên nữ, tớ là Lâm Linh.” Tuyết Thần bật cười, nhìn Moon lúc này thật ngốc, ngốc đến đáng yêu.

“Cô là… Lâm Linh? Sao có thể?” Mặc Vân ngỡ ngàng cùng không thể tin, người này sao có thể là Lâm Linh?

“Moon, nghe tớ nói này. Tớ là Lâm Linh, ngày đó tớ cứu cậu mà bị tai nạn ô tô, tớ không chết mà là xuyên không đến một thế giới khác.”

“Lâm Linh, thật sự là cậu sao? Thật sự là cậu?” Mặc Vân hoảng hốt, cũng thật vui mừng, cô không nghe thấy câu sau, cô chỉ nghe được Tuyết Thần nói cô ấy vì cứu cô mà bị tai nạn ô tô. Đây là Lâm Linh thật sao?

Nhẹ nhàng bước đến ôm cô vào lòng, Tuyết Thần an ủi.

“Là tớ, tớ là Lâm Linh, là Lâm Linh ngày đó theo cậu đi trả thù tên nam nhân khốn kiếp, bắt hắn khỏa thân nhảy điệu Abracadabra.”

“Oa oa oa, Lâm Linh, thật là cậu, thật sự là cậu, tớ nhớ cậu muốn chết, oa oa, Lâm Linh.”

“Ngoan, không khóc.”

Sau một hồi đợi cho Mặc Vân bình tĩnh lại cô cuối cùng cũng có thể nói rõ mọi chuyện. Nghe xong Mặc Vân ngây ngốc, hồi lâu mới có phản ứng.

“Cậu thật sự có hai nhóc rồi? Lại còn đang mang thêm một baby nữa? Oa, cậu là heo nái à?”

“Moon, cậu thích chết à? Cậu mới là heo nái thì có.”

“Oa đừng đánh tớ, tớ sai rồi.”

“Moon, hiện tại tớ đang rất rất hạnh phúc. Vu đối xử với tớ rất tốt, tớ lại có con ngoan ngoãn, đáng yêu, có những người bạn thân thiết đối xử chân thành với tớ, điều này làm tớ mãn nguyện. Và tất cả là do cậu mang đến cho tớ, vì vậy, Moon, tớ thật sự, thật sự cảm ơn cậu.”

“Linh, tớ…”

“Cậu không thấy dung mạo của tớ xinh đẹp tựa thiên tiên sao? Nếu không xuyên không làm sao mà có được?”

“Xì, cái gì mà thiên tiên chứ? Tự sướиɠ cuồng.”

“Moon, Có thể đây chính là số phận, là số phận của tớ, chân mệnh thiên tử của tớ không phải ở thế giới hiện đại này mà là ở cổ đại, là ở thế giới có Vu – nam nhân của tớ. Vì vậy cứu cậu chỉ là nhân cơ hội đó thôi, dù không có cái tai nạn đó thì số phận cũng sẽ tạo ra một cái tai nạn khác mà thôi. Vậy nên cậu không cần phải tự trách bản thân, hãy vì bản thân mà sống hạnh phúc, như vậy ở thế giới kia tớ mới thoải mái mà hưởng hạnh phúc.”

Mặc Vân ngơ ngác nhìn Lâm Linh, cô không biết điều này, có thật là như vậy không? Lâm Linh thật sự hạnh phúc, chân mệnh thiên tử của cô ấy ở thế giới kia, đây là số phận của cô ấy? Thật sự sao?

“Moon, tớ không còn nhiều thời gian ở đây nữa, cậu chẳng lẽ không tin tớ đang hạnh phúc, cậu nhìn xem bụng tớ không phải đang phình to rõ ràng sao? Còn muốn tớ làm gì cậu mới tin hả? Cậu nhìn tớ xem có giống ma đói không? Không thấy tớ phổng phao, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc sao? TMD, cậu còn muốn tức chết lão nương sao? Cậu không muốn lão nương hạnh phúc sao? Còn cứ nghĩ lão nương bất hạnh? Tức chết lão nương.” Càng nói giọng điệu Tuyết Thần càng lên cao, nàng thật sự bất lực với Mặc Vân rồi, cô không ngờ bạn cô lại cố chấp như thế.

“A, đừng tức giận, cẩn thận ảnh hưởng đến baby thì sao? Không nên tức giận. Là tớ sai, tớ biết sai rồi.”

“Sai thì sao?”

“Tớ sẽ vì mình mà nắm bắt hạnh phúc. Thật ra tớ đã yêu Vũ 4 năm rồi, chỉ là tớ không dám…”

“Được rồi, tỉnh dậy phải gọi điện cho Vũ của cậu ngay, nói cậu yêu hắn, biết chưa?”

“Đã biết.”

“Thôi tớ phải đi rồi, thay tớ chiếu cố ba mẹ và tiểu Tường, gửi lời hỏi thăm tới Tuyết và Bom, cũng đừng nói cho ba mẹ và tiểu Tường biết tớ gặp cậu trong mộng. Tớ không muốn khuấy đảo cuộc sống của họ, họ đã nguôi ngoai rồi thì hãy để bình yên như vậy đi. Có cậu thay tớ làm con gái làm chị hai là tốt rồi, cậu đã làm rất tốt.”

“Linh.”

“Được rồi, tớ phải đi rồi, Vu đang gọi tớ. Tạm biệt. Nhớ phải hạnh phúc đó.”

“Tạm biệt, Linh, tớ nhất định sẽ hạnh phúc.”

Mặc Vân giật mình tỉnh lại, nhớ lại giấc mơ vừa rồi, cô không khỏi ngây người một lúc, trên môi nhoẻn nụ cười hạnh phúc, là nụ cười thật sự trong 8 năm qua của cô.

Không quan tâm hiện tại là mấy giờ, cô với lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc đã in sâu trong đầu cô suốt 4 năm qua. Cuộc gọi được kết nối, vừa nghe được giọng nam trầm ấm quen thuộc, tim Mặc Vân bỗng nhiên đập lỗi một nhịp, hồi lâu cũng không phản ứng lại được.

“Moon, anh nghe, em có chuyện gì thế? Em không khỏe sao? Anh lập tức đến. Moon, giờ em ở đâu.”

Mặc cho các quản sự, các trưởng phòng đang nhìn Tề Vũ bằng ánh mắt ngạc nhiên đến há hốc mồm, vị tổng giám đốc cao cao tại thượng, vị tổng giám đốc nổi tiếng lạnh lùng hơn cả băng tuyết, tàn khốc trên thương trường, luôn luôn dùng mặt lạnh để đối xử với người khác, giờ đây lại ôn nhu, lo lắng cho một cô gái? Đây chính là ngạc nhiên hơn cả sao hỏa đâm vào địa cầu, hôm nay không phải có bão chứ?

Tề Vũ cũng không thèm quan tâm bọn họ. Moon của anh là quan trọng nhất. Đây là một trong những lần hiếm hoi Moon chủ động gọi cho anh, khỏi phải nói trong lòng anh có bao nhiêu phấn khích.

Nghe giọng nói ôn nhu, gấp gáp lo lắng cho cô, trong lòng cô lại càng thấy có lỗi, lại cảm thấy ủy khuất muốn làm nũng với anh, muốn sà vào lòng anh nghe anh an ủi vỗ về. Cô yêu anh.

“Oa oa oa oa, Vũ.”

“Chết tiệt. Moon. A, anh không phải mắng em. Em… em bị làm sao? Em đang ở đâu, bình tĩnh, mau nói cho anh biết.” Nghe thấy cô khóc đầy ủy khuất Tề Vũ không kìm chế nổi mình mà chửi thề một câu, anh hận lúc này không thể bay nhanh đến bên cô, ôm cô vào lòng mà yêu thương, săn sóc. Đây là lần đầu tiên cô làm nũng như thế này với anh, lần đầu tiên gọi tên anh dịu dàng như vậy, anh bình tĩnh nổi sao?

“Oa oa oa, anh lại chửi thề, em không thèm để ý anh.”

“A. Moon, em…”

“Anh không thương em? Oa oa oa, anh bắt nạt em.”

“Ngoan, Moon, anh sao lại không thương em, anh yêu em còn không hết, sao lại không thương em.”

Phụt, khụ khụ.

Bịch

Hàng loạt tiếng động lạ vang lên, đó là tiếng có người sặc nước, tiếng ngã từ trên ghế xuống, Tề Vũ lia ánh mắt gϊếŧ người về phía mấy người kia, tất cả sợ quá chạy nhanh khỏi phòng hội nghị.

“Moon, anh…”

“Vũ, nghe em nói. Vì em luôn áy náy chuyện của Linh nên không dám nhận lời anh, hôm nay em mơ thấy Linh, cô ấy nói cô ấy đang rất hạnh phúc và nói em phải biết nắm giữ hạnh phúc cho mình, nếu không cô ấy sẽ không hạnh phúc. Vì vậy em cũng không muốn để lỡ hạnh phúc của mình, không muốn lỡ mất tình yêu của mình, không muốn lỡ mất anh.”

Thịch. Tề Vũ nghe được tiếng tim mình đập dữ dội, anh chính là đợi câu sau của cô đã 7 năm. Chết tiệt, sao tim lại đập nhanh như vậy chứ.

“Vũ, em yêu anh, yêu anh từ 4 năm trước rồi.”



“Vũ, anh còn nghe không? Anh không còn yêu em sao?”

“Không phải như vậy. Moon, giờ em ở đâu? Anh lập tức đến.”

Cúp điện thoại, Mặc Vân mỉm cười hạnh phúc, Lâm Linh nói đúng, cô không nên đánh mất anh, đánh mất hạnh phúc của mình. Lâm Linh nói cô ấy đang rất hạnh phúc, cô ấy muốn nhìn cô hạnh phúc. Cô cũng sẽ hạnh phúc. Lâm Linh, cảm ơn cậu.