Chương 77. Nhân sinh viên mãn (Hoàn)

Tại một tửu lâu, trong một nhã phòng có 6 vị tuấn nam mỹ nữ đang cùng uống trà nói chuyện phiếm. Bên cạnh còn có 5 đứa nhỏ đáng yêu như thiên thần.

“Haizzz, tẩu tử, bây giờ tẩu tử đã là thần, là bồ tát sống trong lòng mọi người rồi nha, lại còn ‘có thể không biết tự danh của hoàng thượng Hoàng Thiên Quốc, có thể không biết chiến thần là ai, nhưng tuyệt không thể không biết vị bồ tát sống, người đã thay đổi hoàn toàn Sưu thành – Huyền vương phi’. Chậc chậc, thật hoành tráng nga.”

“Xì. Tứ thúc, đây gọi là cách mạng gian khổ cuối cùng cũng thành công, nương lao tâm khổ tứ, dĩ nhiên phải được đền đáp rồi. Những người nhàn cư vi bất thiện lại cứ thích ghen tị, thật là đức tính không tốt.”

“Tiểu Tuyết ngoan, thúc không phải ghen tị, thúc chỉ là cảm thán, cảm thán cháu có biết không?” Huyền Kha khuôn mặt vạn phần nghiêm túc nhìn Vu Hạo Tuyết, cái đửa nhỏ này sao lại giống nương nó vậy chứ? Thông minh mà lại hay nói móc hắn, những người khác sao không nói đi, cứ chĩa mũi kiếm vào hắn làm gì?

“Thúc cần gì phải cảm thán, đại bá có cảm thán đâu? Rất là ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ bên đại a di. Hơn nữa đại a di, tứ a di có nói gì đâu? Đấy là các a di còn là thành phần chủ chốt của cách mạng nha.”

Y còn có thể nói gì nữa sao? Tẩu tử biếи ŧɦái, ác ma, dậy đứa con cũng biếи ŧɦái, ác ma như vậy.

Yến Vĩ đang yên ổn ngồi bên cạnh bóc quýt cho Tử Giao, nghe thấy lời nói của Vu Hạo Tuyết tức giận không thôi, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể âm thầm mắng chửi Huyền Kha, Huyền Kha chết tiệt, không dưng trêu vào ma đầu đó làm gì? Hắn cũng không có làm gì nha, vậy mà vào trong miệng con nhóc kia lại biến thành giống con chó con ngoan ngoãn ngồi cạnh tiểu Giao nhi của hắn? Tức chết hắn.

“A, đại bá sao mặt lại đen hơn cả than vậy? Không phải định diễn vở Bao Công chứ? Tiểu Tuyết thuộc làu cốt truyện rồi, tiểu Tuyết không thích xem đâu.”

“Tiểu Tuyết, đại bá là đang tức giận, không phải diễn Bao Công, muội không nên nói sai, hơn nữa, Bao Công tuy mặt đen nhưng rất có phong phạm, muội nhìn đại bá xem. Có sao?” Vu Hạo Tường mặt không đổi sắc, liếc cũng không thèm liếc Yến Vĩ, yêu thương nhìn Vu Hạo Tuyết, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm vuốt ve má cô bé, vén sợi tóc đang vương xuống mặt của bé sang bên. Hắn rất thích vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, ửng hồng đáng yêu của tiểu muội bảo bối của hắn nha.

Ha ha ha ha ha. Người lớn nhìn nhau ôm bụng cười, tiểu gia hỏa cũng thật ác khẩu, sao hai đứa nhóc này toàn thừa hưởng những “đức tính tốt” của nương nó vậy?

Vu Hạo Tường năm nay vừa tròn 5 tuổi, nhưng đã có khí phách của một chiến thần, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm đối với người ngoài, ngay cả phụ thân hắn – Vu Hạo cũng không thể nhận được thái độ tốt của hắn, hắn chỉ ôn nhu, mỉm cười sủng nịch với muội muội bảo bối, biến thành đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời với Tuyết Thần. Vu Hạo vô cùng ai oán, sao hắn lại có đứa con như thế chứ? Luôn tranh giành tiểu bảo bối với hắn không nói làm gì, còn tranh luôn cả vợ yêu bảo bối với hắn, hắn không tức sao được? Nhưng lại không thể làm gì. Trong nhà, nương tử là lớn nhất, nữ nhi thứ hai, tiếp đó là tiểu gia hỏa kia, hắn chính là người không có tiếng nói a. Cũng không phải riêng gì nhà hắn, mấy nhà kia cũng thế cả thôi. Vì thế mà hắn cũng được an ủi phần nào, ít ra không chỉ riêng mình hắn bị đàn áp trong cái gia đình mẫu hệ.

Huyền Tiểu Nguyệt năm nay đã 4 tuổi, Yến Tố Tâm 4 tuổi, Yến Phong Vũ 3 tuổi, Vu Hạo Tuyết cũng đã hơn 3 tuổi, cuối năm nay cũng là sang 4 tuổi, nhưng lại khôn ranh nhất, luôn trưng ra bộ mặt hiền lành, đáng yêu để thu phục lòng người, nhưng chỉ có bọn họ mới biết, bên trong thực sự là ác ma. Nhưng cũng là bảo bối trong lòng mấy tiểu yêu tinh kia.

“Tường ca, đệ cũng muốn vuốt tóc của Tuyết tỷ, huynh tránh ra cho đệ vuốt ve đi.” Yến Phong Vũ từ trong lòng Tử Giao nhảy phốc xuống, chạy đến tranh giành với Vu Hạo Tường khiến chân mày cậu bé nhăn lại. Hừ, Yến Phong Vũ đáng chết, lại tranh bảo bối với hắn. Yến Phong Vũ kế thừa tính trăng hoa của phụ thân hắn, mới tí tuổi đã dụ dỗ không biết bao nhiêu tiểu nữ hài ở khắp Sưu thành, thật không nên để hắn lại gần tiểu muội.

“Tiểu Vũ, đệ tránh xa tiểu Tuyết ra, không giải quyết cho xong đám hoa đào của đệ thì đừng có lại gần tiểu Tuyết.”

“Đúng vậy, đệ mau biến ra chỗ khác, đồ playboy như đệ thật ghê tởm.”

Câu sau chính là của Huyền Tiểu Nguyệt, tiểu mỹ nhân này vô cùng thần tượng tam a di, vì thế cũng cưng chiều bảo vệ Vu Hạo Tuyết vô cùng, có lần còn vì bênh vực Vu Hạo Tuyết mà đánh cả Yến Phong Vũ. Yến Tố Tâm cũng không ngoại lệ, rất cưng chiều Vu Hạo Tuyết, còn hiệp trợ Huyền Tiểu Nguyệt khi dễ, đánh Yến Phong Vũ, khi dễ Yến Vĩ, chính là phụ thân đáng kính của nàng.

Mấy đứa trẻ này ai không thừa hưởng vẻ đẹp của cha và nương chúng, đứa nào cũng đáng yêu như thiên thần, còn nhỏ mà đã nam anh tuấn, mỹ thiếu niên, nữ xinh đẹp động lòng người. Ấy vậy mà không hiểu sao ai cũng chỉ cưng Vu Hạo Tuyết, mấy “lão nữ nhân” kia thì bảo, đây là Lâm Tuyết Thần phiên bản thu nhỏ, lại còn nói không được chứng kiến “tuổi thơ” của Tuyết Thần nên bây giờ phải yêu thương sủng nịch bù, họ còn yêu Vu Hạo Tuyết hơn cả con ruột của mình, ấy vậy mà mấy đứa nhỏ này không oán thán, lại giống như lây nhiễm, cưng Vu Hạo Tuyết tận trời xanh.

Vu Hạo Tuyết chạy đến bên Yến Tố Tâm, Huyền Tiểu Nguyệt kéo kéo tay áo của hai người, khuôn mặt vạn phần ủy khuất.

“Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, Tố Tâm tỷ tỷ, hôm qua tiểu Vũ nói với mấy bạn nữ ở thành đông, muội là tiểu ác ma, rất không đáng yêu, tiểu Vũ mới không thèm yêu thương, cưng chiều muội. Oa oa oa, muội không phải ác ma, muội là tiểu thiên sứ cơ.”

Nói xong còn úp mặt vào lòng Huyền Tiểu Nguyệt oa oa khóc rất thương tâm, làm cho hai tiểu cô nương kia phóng ánh mắt như đao sắc về phía Yến Phong Vũ. Vu Hạo Tường thì trực tiếp hạ Yến Phong Vũ đo ván, hừ dám nói xấu tiểu bảo bối của hắn. Chỉ khổ thân Yến Phong Vũ bị đánh đã đành, lia ánh mắt cầu cứu với nương thì bị nương ném ánh mắt “đáng đời, lại dám trêu vào bảo bối làm chi? Bé tí lại còn bày đặt trăng hoa. Nam nhân không có bản lĩnh, bị đánh về kêu họ làm gì?”. Yến Phong Vũ đáng thương tiếp tục tìm sự trợ giúp từ cha và thúc thúc, đáng tiếc cũng chỉ nhận được ánh mắt đồng tình của họ. “Ngoan, lần sau nhớ đừng gây chuyện với tiểu bảo bối của bọn họ, cha/ thúc thúc cũng hết cách.”

“Được rồi, tiểu Tuyết không nháo nữa. Tiểu Nguyệt, tiểu Tâm, tiểu Tường đừng bắt nạt tiểu Vũ nữa, ngồi vào chỗ đi.” Yến Phong Vũ mang ánh mắt cảm kích nhìn Tuyết Thần, vẫn là tam a di tốt với hắn, hắn sao không phải là hài nhi của tam a di chứ? Đã vậy, sau này hắn sẽ bỏ nhà đến ở với tam a di, xem cha và nương hắn có khổ tâm không. Hừ.

Đúng lúc này lại có một giọng trẻ con chen vào, non nớt nhưng lại rất trầm ổn.

“Tiểu Tuyết, ai bắt nạt muội, nói cho ca ca biết, ca ca thay muội xả giận.”

“A, Dương ca ca, oa oa oa, tiểu Tuyết nhớ Dương ca ca, ca ca mãi không đi thăm tiểu Tuyết, tiểu Tuyết còn tưởng Dương ca ca quên tiểu Tuyết, không thương tiểu Tuyết nữa.”

“Tiểu Tuyết ngoan, Dương ca ca sao lại không thương tiểu Tuyết. Là Dương ca ca sai, sau này sẽ thường xuyên đến thăm tiểu Tuyết.” Vu Thiên Dương – thái tử Hoàng Thiên Quốc, hài tử của Vu Thiên và Tử Linh, cũng thuộc phe của các a di và mấy đứa nhỏ kia, thật ra thì Yến Phong Vũ cũng rất yêu thương cưng chiều Vu Hạo Tuyết, chỉ có cậu bé biết trong lòng cậu bé có biết bao nhiêu yêu thương với Vu Hạo Tuyết. Nhưng bị Vu Hạo Tuyết bắt nạt nhiều, lại thêm thói trăng hoa vì thế nghiễm nhiên bị đẩy về phe của mấy nam nhân kia. A, nhân sinh của Yến Phong Vũ cũng thật bi ai.

Hừ, lại dám tranh tiểu muội bảo bối với hắn, tên Thiên Dương chết tiệt.

“Tiểu Tuyết không nhớ Thanh tỷ sao? Chỉ nhớ một mình Dương ca ca của muội sao?”

“A, Thanh tỷ, tiểu Tuyết cũng nhớ Thanh tỷ muốn chết. Nhưng mà sao hai người lại đến đây? Hoàng bá bá và Hoàng bá mẫu đâu?” Vu Hạo Tuyết lại rời khỏi lòng Vu Thiên Dương chạy đến bên Vu Thiên Thanh nhào vào lòng nàng. Vu Thiên Dương 6 tuổi và Vu Thiên Thanh 5 tuổi chính là hai bảo bối nhà Vu Thiên và Tử Linh.

“Là tỷ và đại ca cùng mẫu hậu chốn nhà bỏ đi, phụ hoàng cứ viện cớ bận quốc sự không đưa chúng ta đi, lại nói cái gì mà không yên tâm để chúng ta đi một mình. Mẫu hậu lần này quyết định đưa chúng ta chốn đến đây.”

“Oa, vậy hoàng bá mẫu đâu?”

“Đây đây, tiểu Tuyết, nhớ hoàng bá mẫu sao?” Tử Linh tử bên ngoài tiến vào, ôm tiểu Tuyết, hôn vào khuôn mặt bầu bĩnh trắng nộn đáng yêu của tiểu Tuyết, đây chính là lý do nàng muốn đến Sưu thành nhất, không những được ăn hoa quả tươi ngon tại vườn, còn được ở bên tam muội, ôm hôn tiểu Tuyết đáng yêu. Thật là hạnh phúc a.

“Dương ca ca.” Huyền Tiểu Nguyệt e thẹn đi tới trước mặt Vu Thiên Dương, nàng chính là rất thích Dương ca ca a.

“Tiểu Nguyệt, muội lại cao thêm một chút, càng ngày càng đáng yêu nha.”

Vu Thiên Dương cũng mỉm cười sủng nịch nhìn Huyền Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt chính là luôn e thẹn đáng yêu trước mặt hắn như vậy, hắn rất thích.

“Thật sao Dương ca ca.”

“Đương nhiên rồi.”

Người lớn ngồi nhìn đám nhóc con không nói gì, đất nước bình an, dân chúng hạnh phúc ấm no, bản thân lại có được một gia đình nhỏ hạnh phúc, con cái xinh đẹp đáng yêu, nhân sinh thế là viên mãn rồi, họ đâu cần gì thêm.