Chương 52. Mỹ nam bình hoa

Huyền Kha vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nương theo ánh mắt của y nhìn bóng dáng tiêu sái của Tiêu Vu công tử, chỉ thấy một đôi tiền đồng ngọc nữ xinh đẹp như trích tiên đang bên nhau tiến về phía trước, nam anh tuấn tiêu sái cao ngạo uy áp quần hùng, nữ thanh lệ xinh đẹp tuyệt luân. Ba nữ nhân phía trước đã xinh đẹp khiến người ta phải ngạc nhiên không thôi, nữ tử này cư nhiên làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông, cả người lạnh lùng cao ngạo, trong ánh mắt lại hiện lên tia sát khí mơ hồ làm người ta sợ hại.

Tất cả mọi người đều đứng về hai bên nhường đường cho hai người. Hắn và nàng cũng không khách khí hiên ngang tiến vào, trong lúc lơ đãng cảm nhận được một ánh mắt khác lạ nhìn họ, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, đập vào mắt là một nam tử bạch y phiêu dật đang ngồi trong một gian nhã lâu lầu hai nhìn xuống bọn họ tựa tiếu phi tiếu, bộ dáng tùy tiện mà thanh thoát nhưng lại làm cho hai người chán ghét.

Nàng không thích hắn.

“Xôn xao”

Tất cả mọi người trong lâu đều không thể bình tĩnh được nữa. Không nghĩ lại được gặp Tiêu Vu công tử danh chấn giang hồ ở đây, hôm nay thật là may mắn sao? Cư nhiên lại gặp được hai vị công tử uy chấn giang hồ lại còn thêm một Huyền thiếu trang chủ của Huyền Môn trang ở đây. Nghe nói ngày diệt Ngô gia trang trừ hại cho võ lâm cũng có y góp mắt chỉ có điều không biết vì sao Tiêu Vu công tử không tham gia mà thôi.

Thực ra ngày hôm đó nàng có yêu cầu Phương Trượng và mọi người trong tiền sảnh giữ kín bí mật việc diệt Ngô gia trang là do các nàng làm, nhưng cũng không thể nói chỉ có mấy vị tiền bối mà có thể thực hiện được nên Huyền Kha đành bị làm vật hi sinh. Vì thế mà giang hồ vẫn không biết là do các nàng làm.

“Huyền thiếu chủ gọi vị cô nương này là tẩu tử, hai người kia lại đi cùng nhau, không lẽ vị cô nương này là phu nhân trong lời đồn của Tiểu Vu công tử sao?”

Không biết vị nhân sĩ nào thốt lên câu này làm tất cả mọi người chấn động. Hai người này quả thật xứng đôi, nhưng nàng ấy thật sự là nương tử của Tiêu Vu công tử sao?

Không ít thiếu nữ ở đây tỏ ra tiếc nuối cùng ghen tị, nhưng cũng đành cam lòng, các nàng cũng không với tới Tiêu Vu công tử, nhưng mà… cũng không thể nén nổi lòng mình mà mơ mộng.

“Tam tỷ, tỷ đến thật đúng lúc a, tên cẩu săn này va vào muội còn không nói đạo lý, không xin lỗi lại còn thách thức chúng ta đối câu đối gì đó. Thật tức chết muội.”

Mặc dù các nàng không phải dốt đặc cán mai mấy cái thơ văn này. Được huấn luyện thành giáo chủ ma giáo, thành các chủ Ảnh Liên các tự nhiên mấy cái văn thơ này cũng không thể nói là biết một chút. Cơ mà để đối lại thì cũng không thể a.

Còn mấy tên hoa hoa công tử kia suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt kia thì biết cái gì.

Thực ra cũng không trách họ được, nếu họ có thể đối, vậy cái danh đệ nhất tài tử Hoàng Thiên Quốc đã không đến lượt tên Xích Tâm kia.

Nhưng Vu Thiên lại khác hắn đường đường là hoàng thượng cao cao tại thượng của Hoàng Thiên Quốc sao có thể đi so đo với con dân của mình? Vì thế hắn cũng không muốn ra mặt, mặc dù Tử Linh rất muốn, hắn cũng rất muốn thể hiện cho nàng xem. Bất quá chỉ mình nàng xem là đủ rồi.

“Đã không đối được thì chịu về làm tiểu thϊếp của ta đi, lại còn lớn lối.”

Một giọng hách dịch vang lên làm người ta chán ghét, nàng và hắn quay đầu thì thấy một hoàng y nam tử, và một tử y nam tử mặt mũi cũng được coi là tuấn mỹ, bất quá thái độ ngạo mạn hách dịch làm người ta chán ghét không thôi.

Nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn kẻ vừa lên tiếng,

“Không biết đây là công tử nhà ai?”

Triệu Khinh mê đắm nhìn giai nhân trước mặt, ngày hôm nay hắn thật may mắn vì gặp được nhiều mỹ nhân như vậy. Mặc dù nàng là nương tử của Tiêu Vu công tử, nhưng vậy thì sao chứ? Chỉ cần có Từ Văn Trác ở đây hắn còn sợ tên nhân sĩ giang hồ này sao?

“Ta là Triệu Khinh, công tử của phủ Lại bộ thượng thư.”

“Còn đây là Từ Văn Trác công tử của Từ thừa tướng, đệ đệ của Từ chiêu nghi.” Tử y nam tử quay sang giới thiệu vị hoàng y nam tử nãy giờ còn đang mải nhìn ngắm nàng.

Mọi người đều biết hoàng thượng từ khi đăng cơ đến giờ đều không có lập phi vì vậy chức chiêu nghi nho nhỏ này nhưng hiện tại cũng là “quan lớn” trong hậu cung. Vì thế mà người nhà thừa tướng rất hống hách, hơn nữa nhị tiểu thư của thừa tướng cũng là một tiểu thϊếp của nhị vương gia.

Mặc dù chỉ là một tiểu thϊếp nhưng vương gia cũng giống hoàng thượng chưa có vị thị thϊếp nào, nửa năm gần đây hoàng thượng mới ban cho vương gia bốn vị tiểu thϊếp, nhưng mà không hiểu vì sao gần đây đã bị đuổi, chỉ có mình vị tiểu thϊếp kia được giữ lại, vì thế không nói mọi người cũng biết họ Từ có bao nhiêu vinh quang.

Nàng chán ghét hai tên ô da^ʍ này.

“Nguyên lai là hai vị công tử nhà quý nhân a.”

“Thế nào mỹ nhân, có thể theo chúng ta chứ?” Từ Văn Trác lúc này tỉnh ngộ tiến đến bên người nàng cợt nhả, nhưng hắn chưa kịp vui mừng thì một chưởng của Tiêu Vu đã đánh về phía hắn làm hắn bay về phía sau đập vào tường hộc một ngụm máu. Không gian bỗng nhiên lặng ngắt, ai ai cũng không dám thở mạnh, giống như thở mạnh thì người tiếp theo bị đánh sẽ là mình.

“Nếu còn muốn an ổn làm một công tử thừa tướng thì hãy ngậm miệng lại chớ sủa lung tung.” Hắn lên tiếng cắt đứt sự yên lặng đến nghẹt thở này, nhưng cơ hồ lại làm bầu không khí lại càng thêm quỷ dị. Đúng lúc này một thanh âm trầm thấp nhưng lại không nghe ra một tia cảm xúc.

“Tiêu Vu công tử đây là uy hϊếp người sao? Như vậy có coi là ỷ mạnh hϊếp yếu không?”

Đống loạt ánh mắt của mọi người đều hướng về phía phát ra tiếng nói. Một nam tử bạch y lơ đãng ngồi dựa vào ghế quý nhân trên gian nhã lâu lầu hai, ánh mặt tựa tiếu phi tiếu, nhưng trên mặt lại không có một tia cảm xúc, tất cả chỉ là một mảnh lạnh như băng. Cánh tay phất phất chiếc quạt một bộ phong lưu công tử thật không hợp với khuôn mặt băng lãnh kia chút nào, nhưng lại không làm người ta cảm thấy không chỗ nào không hợp.

“Xôn xao”

Không ít tiếng nghị luận của mọi người về nam nhân băng lãnh tuấn mỹ phi phàm này. Lúc này đây mọi ngươi cũng đã quên đi tình hình hiện tại.

“Oa oa, lại một mỹ nam tử nữa a.”

“Tứ muội không cần xúc động như vậy a, bên cạnh muội còn có rất nhiều mỹ nam tử, không cần không biết kiềm chế như thế.” Tuyết Thần thấy Lệ Ảnh tuy rằng miệng thì khen mỹ nam tử nhưng trong mắt lại hiện lên tia chán ghét, xem ra tỷ muội các nàng rất hợp nhau nha, vậy thì phải đùa vui một chút mới được.

“Đúng vậy a, Ảnh nhi, nàng không thể bỏ mặc vi phu, vi phu rất thương tâm.”

“Huyền Kha câm miệng lại cho ta, không được làm mất hứng ngắm mỹ nam của ta. Dạng mỹ nam kia chỉ để ngắm ngươi không biết phân biệt sao?” Cũng không thật sự tức giận với Huyền Kha, Lệ Ảnh không ngại mà cùng y tung hứng trêu ghẹo tên kia, nàng cũng không ngại chế nhạo tên “mỹ nam bình hoa” kia. Tam tỷ đã không thích hắn vậy thì phải hảo hảo mà phụng bồi hắn.

“Tứ muội, xem ra mấy ngày qua theo tam muội học tập cũng rất có hiệu quả nha.” Tử Giao cũng nhận thức được nam tử kia không phải tầm thường, bất quá vậy thì sao? Tam muội và tứ muội không thích cũng không cần quản hắn, để cho các muội ấy chơi một chút.

“Đúng vậy, đúng vậy, đã biết hình dung và vận dụng triệt để và liên tưởng đến một cái tên sáng tạo cho mỹ nam tử kia, “mỹ nam bình hoa”, rất được, tứ muội rất có óc sáng tạo.” Tử Linh nhanh mồm nhanh miệng giải thích cho nhưng người ở đây ý của tỷ muội nàng, bất quá giải thích cũng như không, căn bản là họ không hiểu cái gì mà mỹ nam bình hoa, lại còn óc sáng tạo, nhưng có một điều mà ai ở đây cũng biết, những thứ đó không tốt đẹp gì, nhìn ánh mắt không dấu một tia khinh miệt nào kia cũng đủ hiểu.

“Chậc chậc, đệ muội, muội không nên dạy hư Linh nhi của ta thế a, trên đời còn có biết bao giống vo ve thế kia, muội bảo ta phải quản nàng ấy như thế nào?”

“Đúng vậy, tiểu Giao nhi của ta sớm muộn cũng bị Thần muội muội làm hư thôi.”

“Còn có Ảnh nhi của ta nữa, tẩu tử đừng dạy hư nàng chứ. Hơn nữa, nhìn người ta “phong tình vạn chủng” thế kia phải giữ mặt mũi cho người ta chứ, phải biết thương hương tiếc ngọc.” Huyền Kha cũng không vừa cùng họa cùng xướng với bọn họ, dù gì nam nhân kia cũng rất đáng ghét.