Chương 51. Bọn họ không xứng

Từ Bích Ba hồ tiến về hướng Bắc Vân Lâu, dọc đường thấy mấy khách nhân đi có vẻ vội vã, thấy thế nàng cũng nghi hoặc tự vấn,

“Không biết có chuyện gì mà mọi người lại hấp tấp vậy nhì? Khung cảnh thư thái thế này… thật không hợp chút nào.”

“Có thể là có vị anh tài nào đó so văn.”

“Thật sao? Vậy chúng ta cũng đi xem thử. Nhã hứng cũng bị mọi người phá ngang mất rồi.” Nói rồi nàng kéo hắn rảo bước mà đi, không quan tâm kẻ nào kia bị nàng kéo đi không còn chút phong phạm nào, chỉ có thể tùy ý nàng cũng không thể lên tiếng phản đối.

Nhìn đến tiền sảnh sớm đã đông nghịt người, cố gắng chen vào trong để xem anh tài so văn, mặc dù nàng không thích thơ văn, cũng không thông thạo nhưng không phải là nàng không thích xem người ta so đấu a. Rất thú vị nha.

Nhưng vừa vào được bên trong, nhìn đến anh tài bên trong thì nàng không khỏi ú ớ.

“Kia… kia… Vu, chàng đừng nói với ta là bọn họ muốn so văn nha?”

“Như nàng nhìn thấy đó, bất quá ta thấy hình như không phải. Không biết là xảy ra chuyện gì.”

Một nam tử thư sinh bên cạnh nghe thấy hai người nói chuyện cũng không nhịn được mà muốn phân trần,

“Huyết y cô nương và Triệu công tử nhà Lại bộ thượng thư lúc nãy có va chạm, huyết y cô nướng muốn Triệu công tử hướng nàng xin lỗi nhưng Triệu công tử không chịu, thế là hai bên mâu thuẫn, Triệu công tử thách đố huyết y cô nương kia giải được câu đố của Bích Vân Lâu mà hơn 5 năm nay chưa có ai giải được, nếu vị cô nương kia giải được thì hắn sẽ xin lỗi và bồi thường 10 vạn hoàng kim a.”

“10 vạn hoàng kim?” Nàng cũng giật mình, con trai Lại bộ thượng thư lại giàu vậy sao?

Hắn cũng nghĩ như nàng, Lại bộ thượng thư Triệu Khinh từ khi nào lại nhiều tiền như vậy?

“Ây da, hai người không biết là sau lưng người ta còn có công tử nhà Từ thừa tướng sao? Ai chẳng biết công tử Từ Văn Trác nồi tiếng ăn chơi, cậy thế hϊếp người, lúc nãy nhìn thấy huyết y cô nương và mấy vị bằng hữu của huyết y cô nương kia đã muốn mê mẩn, mặc dù trong đó có Huyền thiếu trang chủ thì sao chứ? Cũng không dễ gì giải được đáp án này, dù sao đây cũng là câu đố của Xích Tâm công tử – đệ nhất tài tử Huyền Thiên Quốc a. Nghe nói hôm nay công tử cũng đến đây. Vì thế mà hôm nay mới phi thường nhộn nhịp như thế. Hai vị không thấy hôm nay có rất nhiều thiếu nữ ăn vận xinh đẹp đến đây sao?”

Nguyên lai rừng hoa này là đón chờ Xích Tâm công tử kia, trong mắt nàng tràn đầy hứng thú, đệ nhất tài tử sao? Thú vị, nếu là tiểu thuyết xuyên không, tin rằng nữ chính sẽ giải câu đố một cách ngoạn mục, lại còn để lại câu đố khoa trương khó nhằn hơn. Sau đó thì vị công tử kia cảm phục rồi yêu mến vân vân, nhưng mà khi nữ chủ là nàng thì… không có khả năng a. Nàng thật dốt thơ văn nha. Đọc bao nhiêu tiểu thuyết chứa đầy thơ văn câu đối, ấy nhưng mà nàng không thể nhớ được bao nhiêu câu đối trong đó. Chậc chậc, nàng thật không có tương lai.

Nhìn vẻ mặt khi thì hứng thú, lúc lại tiếc nuối, mơ mộng rồi lại cam chịu trong lòng hắn sinh ra một cỗ ghen tức,

“Tầm thường.”

“Hả?” Tuyết Thần không hiểu gì cả, cái gì mà tầm thường? Nhìn khuôn mặt đằng sát khí của hắn, nàng cũng không hiểu, tên bệnh thần kinh này lại sinh khí cái gì?

“Ta nói mấy câu đối kia thật tầm thường.”

“A?”

“A cái gì, không cần phải hâm mộ như vậy nếu nàng thích ta có thể đối cho nàng xem, mấy câu đối tầm thường đó có gì mà phải hâm mộ như vậy chứ?” Hắn vô cùng tức giận, mấy câu đối, bài thơ vớ vẩn đó có gì hứng thú, nếu nàng thích hắn có thể vì nàng làm vô số câu đối hay, áng thơ trác tuyệt. Cái gì mà đệ nhất tài tử Hoàng Thiên Quốc, nếu hắn thích thì cái danh đó chẳng để cho người khác đâu.

Hắn cũng không phải nói đùa, hắn thật sự là tài năng của Hoàng Thiên Quốc, từ khi còn là một tiểu hài đồng đã bộc lộ sự tài ba uyên bác của mình ở mọi mặt không trừ thơ văn. Bất quá, sinh ra trong gia đình đế vương, thơ văn cũng chỉ để trưng bày mà thôi, cũng đôi khi dùng để ứng đối với các nước, cũng không phải là mang ra khoe khoang. Đệ nhất tài tử thì sao chứ? Hắn đưa ra một vế đối xem hắn có đối được không?

Như hiểu được tâm trạng của hắn, nàng chỉ có thể mỉm cười bất đắc gì, nàng biết Vu của nàng rất giỏi, rất tài hoa. Nhưng nàng hâm mộ không phải là hâm mộ mấy tên thi sĩ kia mà là nữ chủ trong tiểu thuyết xuyên không a.

“Chàng sinh khí cái gì, tài hoa của chàng đương nhiên ta hưởng thụ rồi, ta không phải hâm mộ bọn họ, chàng biết ở thế giới của ta không còn quá hứng thú với thơ văn cổ gì đó a, ta cũng không biết thơ văn cổ này, chỉ là thấy hâm mộ mấy nữ chủ trong tiểu thuyết mà thôi.” Nàng cũng không so đo với hắn, dù sao cũng là vì hắn yêu nàng nên mới ghen như thế. Vu của nàng thật đáng yêu a.

“Tốt nhất là như thế.”

Vị thư sinh đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện không khỏi sửng sốt a, mặc dù đoạn cuối không hiểu gì, nhưng mấy câu đầu thì hắn hiểu. Dù gì cũng là câu đối của đệ nhất tài tử Hoàng Thiên Quốc thế mà vị công tử này lại dám nói là tầm thường, thật không hiểu người kia thật sự tài hoa hay phải nói là ngông cuồng đây nữa. Nghĩ thế hắn nhìn sang hai người đánh giá một phen, khi nãy mải tập trung phía trên nên không có để ý kỹ hai người này, lúc này mới nhìn lỹ lại dung nhan của hai người nhất thời hóa đá.

Không nghĩ tới trên đời lại thật sự có cặp tiên đồng ngọc nữ, xinh đẹp như trích tiên thế này. Cả người lại tỏa ra khí thế bá đạo, áp đảo quần hùng, ngạo thế uy phong. Vị công tử này trong mắt chỉ là một tia khinh thường nhìn một màn phía trước, nhưng lại không làm cho người ta nghĩ hắn là ngông cuồng, mà cho dù hắn ngông cuồng thật thì cũng không ai có ý kiến bởi vì hắn thật sự có tài, cảm nhận được sự uy áp của hắn, cảm nhận được khí thế của hắn, đương nhiên tất cả mọi người đều không nghĩ hắn là “thùng rỗng kêu to”, mà thật sự kinh tài tuyệt tuyệt. Vì thế vị thư sinh kia tuyệt nhiên cũng không dám nói nhiều, lặng lẽ theo dõi một màn phía trên.

“Nhớ, chỉ cần ta biết tài năng của chàng là đủ, không được bộc lộ ra ngoài, cho dù mấy câu đối tầm thường kia cũng không được đối lại. Ta không thích.”

“Nhớ rõ… Bởi vì bọn họ không xứng.”

Vị thư sinh kia thật sự bội phục cặp uyên ương này rồi.

Đúng vậy tài hoa của hắn chỉ cần mình nàng biết là được rồi, thực ra tài năng nhiều lúc không cần phô bày, như thế chính là khoe mẽ, thực tài hay không chỉ cần người ngoài nhìn vào liền biết, đó mới là thực tài. Ẩn nhưng lại không phải ẩn, thể hiện nhưng lại không phải khoe mẽ, tất cả nên hư hư thực thực, như thế mới thú vị. Thực lực của bản thân tự mình biết là được rồi, nếu là hiện đại nàng cũng không ngăn cản hắn, nhưng trong thế giới này tất cả chỉ tạo nên phiền toái. Hơn nữa, bọn họ không xứng được chiêm ngộ (Chiêm ngưỡng, lĩnh ngộ) tài năng của hắn, chỉ có nàng mới đủ tư cách mà thôi.

Một màn ồn ào phía trên cũng không làm hai người hứng thú, muốn quay đầu ra ngoài đi dạo một chút, có lẽ bọn Huyền Kha cũng còn lâu mới dứt ra được. Nhưng trời lại không hay chiều lòng người, phiền toái đôi khi không phải cứ tránh là được. Đúng lúc hai người quay đầu ra ngoài thì giọng nói quen thuộc thập phần đáng ghét của Huyền Kha vang lên,

“Tiêu Vu, tẩu tử hai người định đi đâu đó a?” Y vừa phát hiện ra hai người, cứ nghĩ hai người tiến tới giúp bọn họ, không nghĩ lại thấy hai người quay đầu bỏ đi nên y muốn gọi lại, hơn nữa y cũng muốn xem Tiêu Vu công tử thi triển tài năng a, cũng muốn nhìn xem Tuyết Thần ứng phó thế nào.

Nhìn khuôn mặt cười giả lả của Huyền Kha, nàng chỉ hận không thể bóp chết hắn.

Được lắm Huyền Kha, ngươi muốn xem trò vui đúng không? Ta đây phụng bồi, nhưng giá cả cũng không rẻ đâu, đến lúc đó ngươi đừng hối hận là được.

Huyền Kha chết tiệt, dám chủ trương (tự ý quyết định), lại để cho mọi người để ý hắn và bảo bối của hắn. Ngươi đã muốn vậy thì đừng trách ta độc ác, hừ.

Nở nụ cười nham hiểm, nàng và hắn tiến đến chỗ bọn họ, Lệ Ảnh còn đang cùng bọn Triệu Khinh và Từ Văn Trác đấu khẩu, xem ra cũng đau đầu đây.