Chương 33. Báo Thù – P3

Trong phòng Ngô Đạo lúc này là một mảnh hỗn loạn, trên giường lớn có bốn bóng dáng trần trụi không mảnh vải che thân, nhưng lại không cho người xem cảm thấy đỏ mặt mà chỉ khiến người ta thấy kinh tởm, bởi trên người hai nam nhân và hai nữ nhân toàn thân ngoài những dấu vết hoan ái còn lại là những bọc mụn nhọt nhìn thật ghê tởm, chỉ trừ gương mặt là còn nguyên vẹn. Lúc này 2 bóng dáng nữ nhân cũng dần tỉnh táo lại, đập vào mắt hai nữ nhân đó là hai bóng dáng trần trụi đầy những dấu vết hoan ái xanh xanh tím tím cùng những bọc mụn nước ghê tởm, nhìn xuống thân hình của chính mình cũng không khác gì mấy, tầm mắt lại rời đến khuôn mặt của hai nam nhân kia thì các nàng cả kinh, ký ức đêm qua chợt ùa về làm các nàng kinh hãi, hai người nhìn nhau, bỗng trong phòng truyền ra tiếng hét kinh thiên động địa làm hai bóng dáng của hai nam nhân cũng tỉnh lại.

Đúng lúc này đoàn người kia cũng vừa tới, nghe thấy tiếng hét vang trời kia thì vội vàng đi tới. Liên Mộng vội vàng lên tiếng,

“Lão gia, ngươi có chuyện gì không? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cút.” Ngô Đạo gầm lên thống hận.

Bên ngoài cũng không biết có việc gì, định đẩy cửa bước vào thì lại nghe thấy thanh âm bên trong,

“Ta nói cút.”

“Lão gia xảy ra chuyện gì? Nô tỳ vào xem.”

Không kịp lên tiếng phản đối thì cánh cửa đã bị Tử Giao đẩy ra, Tử Giao dẫn đầu xông vào trong phòng ngủ phía sau tấm bình phong, nhìn thấy cảnh tượng bên trong mọi người nhất thời cả kinh, đây là loại sự tình gì?

“Ta nói các ngươi cút.” Ngô Đạo rống giận.

“Lão gia, các ngươi..” Liên Mộng khϊếp sợ nói không nên lời.

“Phụ thân, nương chúng ta không có, chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra… ô ô ô.” Ngô Liên, Ngô Ngọc uất hận khóc nấc, đây rốt cuộc là vì sao? Vì sao các nàng lại ở trên giường của phụ thân, cùng phụ thân và huynh trưởng… Cá nàng thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Câm miệng, các ngươi may cút ra ngoài cho lão phu.” Chết tiệt bọn họ còn chưa có mặc quần áo, chỉ quấn chăn. Tất cả là do tiện nhân kia.

Đúng lúc này lại truyền đến một trận tiếng cười “Ha ha” đầy sảng khoái.

“Thật không ngờ Ngô trang chủ và Ngô đại thiếu gia lại phong lưu như thế, không muốn tốn tiền đi kỹ viện, còn biết giữ sức cho nhị vị phu nhân, tinh thần tiết kiệm cùng “ái thê” như vậy, Yến Vĩ ta thập phần bội phục.” Xem ra đây là tác phẩm của tiểu nhân nhi trong lòng hắn nha, bất quá hắn cũng không tin một mình nàng có thể làm được việc này.

“Yến Vĩ, xem ra chức hoa hoa công tử của ngươi phải truyền lại rồi.” Một giọng nói dễ nghe truyền đến, sau đó là một cơn gió nhẹ truyền vào phòng, xuất hiện trước mặt mọi người là một hồng y nữ tử xinh đẹp tuyệt luân, mi thanh mục tú.

“Lệ giáo chủ, không phải nàng định bỏ ta theo bọn hắn đấy chứ?” Yến Vĩ bộ mặt ủy khuất nhìn Lệ Ảnh, bộ dạng này của hắn làm cho ai đó đáy mắt hiện lên tia ưu thương không dễ gì phát hiện.

“Hoa tâm, cút xa ta ra.” Lệ Ảnh không chút do dự ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ. Hôm nay nàng đến đây không phải để tham gia đại hội võ lâm mà là đến góp vui thôi, thật không ngờ lại có chuyện thú vị như vậy. Không biết ai có bản lĩnh bày được vở kịch này, thật bội phục. Nhất định phải thỉnh giáo mới được.

“Thỉnh các vị ra ngoài, việc này lão phu nhất định sẽ điều tra ra ngọn ngành, sẽ để kẻ chủ mưu phải trả giá thật đắt cho chuyện này.” Ngô Đạo rất nhanh bình tĩnh lại, trầm giọng nói, trong hơi thở ẩn mùi sát khí.

“Thật sao?” Lão vừa dứt lời, mọt giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng truyền vào làm mọi người ở đây kể cả Phương Trượng, trưởng môn Võ Đang phái, trưởng môn Hoa Hồ phái, trưởng môn Nga Mi phái, Uy Khâm tổng tiêu đầu và một số cao thủ giang hồ khác cũng phải rùng mình. Lệ Ảnh, Yến Vĩ cũng không ngoại lệ, chỉ trừ Tử Giao, nàng đã sớm biết người đến là ai.

Rất nhanh xuất hiện trong phòng thêm 3 bóng dáng nữa. Huyền thiếu trang chủ tuấn mỹ phong lưu, Tiêu Vu công tử khí chất bất phàm, ngọc thụ lâm phong, lạnh lùng cao ngạo. Thu hút mọi người nhất chính là nữ nhân thân vận tử y phiêu dật, đẹp tựa thiên tiên, tâm cao khí ngạo, tuyệt mỹ lạnh lùng.

Nữ nhân này thực đẹp hoa nhường nguyệt thẹn. Đây là tiếng lòng của mọi người.

Lệ Ảnh hứng thú nhìn nữ nhân mới đến kia, trong lòng bỗng nảy sinh một cỗ thân thiết không hiểu.

“Mỹ nhân, nàng hảo đẹp a, ta thực thích.” Lệ Ảnh tiến lại gần nàng định sờ má nàng bất quá lại bị một ánh mắt sắc lạnh mang đầy sát khí của ai kia uy hϊếp làm cho nàng sợ hãi mà thu tay về.

“Tiểu mỹ nhân, lát ta sẽ chơi với nàng, ngoan đứng chờ ta.” Nàng nhìn Lệ Ảnh buông lời trêu ghẹo mà mặt không chút biểu cảm, bất quá ngay từ lần đầu gặp này nàng đã thấy có hứng thú với nàng ta. Có nàng ta chơi cùng đảm bào ngày tháng sau không nhàm chán nữa. Bất quá giờ không phải lúc để chơi đùa.

“Ngô Đạo, cảm giác thế nào? Lễ vật ta tặng ngươi thực đặc biệt khó quên chứ?” Nàng hướng Ngô Đạo khinh bỉ lên tiếng.

“Ngươi.. tiện nhân hãm hại chúng ta, ngươi thật không bằng cầm thú.” Ngô Liên, Ngô Ngọc thấy Tiêu Vu và Huyền Kha cùng nàng đến, lại bị bắt gặp trong hoàn cảnh này thì oán giận không thôi, hận không thể một đao chém chết nàng, bất quá đó chỉ là ý nghĩ của nàng, vạn kiếp cũng không thể thực hiện được.

“Phải không?” Nàng vân đạm phong khinh, nhìn cũng không thèm nhìn ả ta, tiến đến ngồi vào ghế bên cạnh chiếc bàn tròn trong phòng.

“Ngươi, tiện nhân không bằng cầm thú kia, thật bỉ ổi.”

“So với sự bỉ ổi của Ngô gia trang các ngươi ta dĩ nhiên không bằng. Còn không bằng cầm thú…” Nàng lơ đãng liếc hai ả làm hai ả giật mình tránh né ánh mắt của nàng.

“Dĩ nhiên ta không bằng, Vì ta là bậc chủ tử sao có thể đem Phượng Hoàng, cùng Bạch Hổ là những sủng vật so với ta? Dĩ nhiên, nếu ngươi đem những con vật mà các ngươi tôn kính ra mà so sánh với ta, ta cũng không thể nói gì.” Lúc này mọi người cũng ra khỏi bức bình phong nhường lại không gian cho những kẻ kia.

Cầm là động vật có hai chân, Phượng Hoàng có hai chân, Hổ cũng là một loài thú nha, nàng so sánh vậy cũng không gọi là sai đi.

Phì

Hahahahahahah

Yến Vĩ, Huyền Kha, Lệ Ảnh không kìm được mà phì cười, mọi người ở đây cũng không nhịn được mà khẽ cười mặc dù trong lời nói của nàng có chút đυ.ng chạm bất quá không sao. Quả thực nha đầu này thật biết ăn nói.

Sau khoảng một nén hương thì cha con Ngô Đạo cũng đã quần áo chỉnh tề đi ra ngoài sảnh.

“Tiện nhân, thật không biết xấu hổ, còn lớn tiếng mà nói hươu nói vượn.” Liên Mộng thấy hôm nay thật quá nhục nhã, phu quân và nhi tử lại cùng nhi nữ lσạи ɭυâи bà ta sớm uất ức không có chỗ phát tiết, nãy giờ kiềm chế đã không chịu được nữa rồi, biết đây là do nàng tạo nên lại càng hận, liền hướng nàng mà mắng chửi.

“Đại phu nhân thật biết nhìn người, ta đúng là không biết xấu hổ, bất quá…”

“… đó là vì từ trước đến giờ ta chưa từng làm chuyện gì đáng xấu hổ nên không biết phải xấu hổ như thế nào. Thật ngại quá, phải thỉnh đại phu nhân chỉ giáo nhiều.”

“Ngươi..”

“Im miệng. Lâm Tuyết Thần, ngươi đây là có ý gì? Tại sao lại hãm hại Ngô gia chúng ta?” Ngô Đạo gầm lên.

“Tiện nhân, thấy bộ dáng ngươi đẹp mắt bổn thiếu gia còn muốn..”

“Aaaa.” Ngô Thông chưa kịp dứt lời thì một đạo quang phóng tới bên người hắn ta, không ai kịp phản ứng, không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy một tiếng kêu gào thảm thiết của Ngô Thông, mọi người nhìn lại nhất thời kinh hãi.

“Thông nhi, ngươi sao thế?”

“Thông nhi.”

“Đại ca”

Cả nhà Ngô Đạo lao đến bên hắn ta nhao nhao lên.

“Là ai?” Vẫn là Ngô Đạo lấy lại tinh thần tìm hung thủ đầu tiên.

Chỉ thấy quanh người Tiêu Vu công tử sát khi bao quanh người, sát khí nồng đậm, máu còn đang nhỏ rọt trên Ngọc Tiêu của hắn.

“Thiện tai, thiện tai.” Phương Trượng nhắm mắt chắp tay kiểu nhà phật.

“Tiêu Vu công tử, vì sao ngươi lại hủy đi đôi mắt của Thông nhi nhà ta?” Ngô Đạo tức giận trừng mắt, mẹ con Liên Mộng còn đang khóc lóc bên cạnh Ngô Thông. Đây chính là nhi tử duy nhất của bà ta, cũng là một “quải trượng” để bà ta trụ vững ở vị trí nữ chủ nhân Ngô gia, giờ mà đứa con này của bà ta mà bị hủy thì làm sao mà bà ta yên ổn sống được.

“Dám dùng mắt cẩu mà nhìn nương tử ta, như thế là còn nương tay với hắn.” Hắn thu hồi sát khí đến ngồi cạnh bên người nàng. Ai cũng không được nhìn nàng như thế, nàng là của hắn.

“Ngươi..”

“Hôm nay ta đến đây để thanh toán mọi thù hận với Ngô gia, kẻ không phận sự xin miễn can thiệp, có thể rời đi, đại hội võ lâm thỉnh các vị chọn ngày khác tổ chức, còn nếu các vị muốn ở lại coi kịch ta đây không phản đối, bất quá mỗi môn phái một ngàn lượng bạc, nộp xong có thể coi.” Nàng cắt đứt lời nói của Ngô Đạo, quay sang nói với mọi người. Dĩ nhiên tất cả ở đây đều đã sớm muốn nhổ bỏ cái gai của võ lâm là Ngô gia trang từ lâu nên không muốn can thiệp, bất quá ai cũng muốn xem vị tiểu cô nương này có bản lĩnh gì, nên không ngần ngại mà xuất bạc.

“Đại tỷ thu bạc.”

Tử Giao theo lời thu bạc lại, Lệ Ảnh cũng chen một chân vào góp vui.

“Mỹ nhân, ta giúp nàng thu bạc.” Đùa à, có trò vui không thể thiếu nàng. Mặc dù là người của Minh Thần Giáo nhưng nàng lại rất thiện lương và tinh nghịch, võ công cũng thượng thừa.

“Không ngờ giáo chủ Minh Thần Giáo lại là tiểu dã miêu ham chơi a.” Huyền Kha từ nãy im lặng giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, không hiểu sao nhìn thấy Lể Ảnh là y lại muốn trêu ghẹo.

“Lại thêm một phong lưu công tử, ngươi cùng Yến Vĩ nên cẩn thận kẻo mang bệnh vào người mà không biết đâu.”

“Yên tâm, ta sẽ cẩn thận không lây bệnh cho nàng.”

“Ngươi, sắc lang, không thèm nói chuyện với ngươi.” Lệ Ảnh thẹn quá hóa giận, từ trước đến nay nàng chưa như thế bao giờ, người khác không bị nàng trọc cho tức chết mới lạ, vậy mà giờ nàng lại chịu thua cái tên Huyền Kha chết tiệt.

“Các ngươi đừng có không coi ai ra gì.” Ngô Đạo

“Ta rất coi trọng ngươi là đằng khác, mất công ta bố trí mấy ngày trời.”

“Ngươi, rốt cuộc tại sao lại đến gây sự với Ngô gia chúng ta?” Ngô Đạo

“Trước khi ngươi chết ta sẽ cho ngươi được minh bạch.”

“Các vị, 5 năm trước Ngô Đạo đã gϊếŧ chết các chủ tiền nhiệm của Ảnh Liên các hòng chiếm đoạt Ảnh Liên các, cũng may đại tỷ cùng nhị tỷ ta bản lĩnh đã giữ lại được Ảnh Liên các, nhưng lại không thể cứu sư phụ các nàng. Các ngươi nói thù này có nên báo?”

“Từ trước đến nay, Ảnh Liên các không gây thù chuốc oan với ai, luôn chỉ mua bán tin tức vậy mà Ngô Đạo lại vì Ảnh Liên các không chịu cung cấp tin tức của Lâm lão quỷ mà gϊếŧ người ta hòng chiếm Ảnh Liên các làm của riêng.” Những ngày qua nàng có ở Ảnh Liên các có tìm hiểu qua về thân phận của các chủ tiền nhiệm của Ảnh Liên các, thật không ngờ nàng lại cùng nương là hảo tỷ muội, vì bảo vệ hảo tỷ muội mà nàng không tiết lộ tin tức, thật không ngờ lại hại đến bản thân. Bây giờ nàng lại kết bái tỷ muội với song Tử, đây chỉ có thể nói là duyên phận.

“Bỉ ổi.”

“Vô sỉ.”



Trong sảnh có không ít lời nghị luận.

“Lâm lão quỷ cũng chính là nương ta có ân cứu con trai ngươi một mạng, ngươi lại đuổi tận gϊếŧ tuyệt, vì Thần Quang mà gϊếŧ chết bà. Ngươi lòng lang dạ sói.” Nhắc đến cái chết của nương, nàng không nhịn được mà tâm có chút chấn động, một cỗ thương tâm dâng lên trong lòng. Hắn từ nãy vẫn luôn bên nàng thấy tâm tình nàng biến đổi thì đến ôm lấy bả vai nàng, tiếp cho nàng thêm sức mạnh mà chống đỡ mọi thứ.

Lúc này đây nàng thấy thật sự may mắn, mặc dù chưa cùng hắn nói cho rõ ràng tình cảm, nhưng trong hoàn cảnh này, có hắn bên nàng, nàng thấy mạnh mẽ hơn rất nhiều.

“Hôm nay, ta sẽ tính trên người Ngô gia các người cả vốn lẫn lời.”