Chương 32. Báo Thù – P2

Vừa nghe xong lão không kịp thốt nên lời, mắt trợn tròn nhìn nàng sau đó lăn ra đất. Lời nói của nàng cũng làm hắn chấn động. Không ngờ nương của nàng lại là Lâm lão quỷ, nhưng hắn nghe nói Lâm lão quỷ không có con mà? Sao có thể?

Hắn nghi hoặc nhìn nàng.

Bắt gặp ánh nhìn nghi hoặc của hắn nhưng nàng cũng không muốn giải thích nhiều.

Dù sao hắn đã quyết định tình cảm của mình, dù nàng có là ai thì với hắn nàng cũng chỉ là nàng, là Lâm Tuyết Thần của hắn.

“Chỗ này giao lại cho các tỷ. Muội đi đây, nhớ rõ nhiệm vụ ngày mai.” Nàng quay sang nói với Song Tử.

“Hảo, muội về nghỉ đi, chỗ này đã có các tỷ.” Tử Giao yêu thương nhìn nàng, nét ưu thương nơi đáy mắt của nàng không qua được ánh mắt của Tử Giao, có lẽ nàng cũng giống như họ, trả được thù này nhưng đồng thời cũng làm họ nhớ đến người mà họ kính trọng yêu thương nhất, cũng đã động lên vết thương lòng khó quên nhất, có lẽ vì thế mà người luôn giỏi che giấu cảm xúc như nàng cũng lộ ra nét bi thương kia.

Tử Linh thì không tinh ý được như thế, ánh mắt tinh nghịch nhìn nàng rồi lại nhìn sang vẻ si tình quyến luyến của hắn mà trêu ghẹo,

“Muội phu, ngươi mau đưa tam muội của chúng ta về hảo hảo chiếu cố, không được để muội ấy mệt mỏi.”

Hắn đang đăm chiêu nhìn nàng, bỗng giọng nói của Tử Linh lọt vào tai hắn, hắn biết thân phận của hai người này, và cũng là tỷ muội tốt của nàng. Thời gian qua tiếp xúc với nàng hắn có thể hiểu được một phần tính các của nàng. Nàng không thích quá thân cận với ai, luôn giữ khoảng cách với mọi người nhưng với cặp sinh đôi này nàng lại rất quan tâm chứng tỏ trong lòng nàng họ rất quan trọng. Tử Linh gọi hắn muội phu có thể thấy họ cũng đã chấp nhận hắn như vậy cơ hội hắn và nàng bên nhau sẽ cao hơn. Nghĩ thế nên tâm tình hắn rất khá không để ý một Tiêu Vu công tử nổi danh giang hồ, một vị vương gia cao cao tại thượng lại bị một nữ tử gọi là muội phu. Đúng là tình yêu có thể làm cho người ta mù quáng.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ.”

“Nhị tỷ, tỷ nói gì thế? Gì mà muội phu? Hắn không xứng với muội.” Nàng thẹn quá hóa giận, thực ra trong lòng nàng đã có hình bóng của hắn, chỉ là bóng đen tâm lý không sao giải tỏa được nên nàng vẫn còn e ngại.

Mặc dù Tử Linh tinh nghịch, không thâm trầm suy tính như Tử Giao, nhưng dù gì nàng cũng đã 19, là các chủ của Ảnh Liên các, gặp qua không biết bao nhiêu loại người, nhưng không hiểu sao với hắn nàng có lòng tin tuyệt đối, tin tưởng hắn sẽ không thương tổn tam muội của bọn họ, tin tưởng Tiêu Vu công tử lạnh lùng, tâm cao khí ngạo kia sẽ bảo hộ cẩn thận cho tam muội, mang hạnh phúc cho tam muội, giải tỏa được bóng đen tâm lý kia. Lần trước tam muội ở Ảnh Liên các, các nàng có ghé qua mấy lần, cũng có ít thời gian tâm sự để hiểu nhau hơn, tam muội cũng đã kể cho họ nghe chuyện trong quá khứ của muội ấy, vì vậy mà trong thâm tâm họ càng mong muội ấy được hạnh phúc.

Tử Giao thì không trọc ghẹo nàng mà nghiêm túc nhìn hắn lên tiếng,

“Ngươi hãy đối tốt với muội ấy, nếu ngươi mà làm muội ấy tổn thương dù là một sợi tóc thì mặc ngươi là ai chúng ta cũng không tha cho ngươi, muội ấy đã đủ đau khổ rồi, đừng làm muội ấy thương tâm thêm nữa.”

“Cảm tạ đã nhắc nhở, ta sẽ không làm tổn thương nàng ấy, trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có một mình nàng ấy.” Hắn cũng khẳng định với Tử Giao, hắn biết bọn họ là muốn tốt cho nàng nên cũng không so đo.

“Các ngươi nói gì thế? Ta không cần ai chăm sóc, tự bản thân ta có thể bảo hộ tốt mình. Ta đi đây.” Nhị vị tỷ tỷ sao thế chứ? Không dưng nói nhiều như thế, lại giống như mẹ vợ dặn dò con rể trước khi gả con gái cho người ta như vậy, thật tức giận mà.

Nói xong không để họ kịp phản ứng phi thân rời đi, hắn cũng vội vàng đuổi theo nàng.

“Tỷ tỷ, muội ấy sẽ hạnh phúc chứ?” Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, Tử Linh bỗng trầm mặc.

“Yên tâm, Muội ấy nhất định sẽ hạnh phúc, nhất định.” Như là khẳng định, cũng như là tự nhủ với bản thân.

“Được rồi, chúng ta làm việc thôi.”

Nói rồi họ gọi thuộc hạ vào sắp xếp theo kế hoạch đã định. Xong xuôi rồi rời đi phân phó mấy thuộc hạ đứng ngoài mặc quần áo gia nhân canh cửa không cho ai lại gần, mặc dù trời đã muộn nhưng không thể chắc là không có ai đến làm phiền.

Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng kêu la thống khổ, hiển nhiên là người đã tỉnh lại, như vậy mới tốt.



Hắn cứ thế theo nàng về Nghị Vân lâu, cả đoạn đường không ai nói gì, hắn biết tâm trạng nàng không tốt, đêm nay đã gợi lại chuyện thương tâm của nương nàng. Mãi cho đến lúc đã đứng trước cửa phòng nàng, hắn không nhịn được mà kêu nàng, chất giọng ôn nhu quan tâm,

“Thần nhi.”

“Hôm nay ta mệt mỏi có gì thì nói sau, mai ta có việc phải làm, ngươi cũng nghỉ ngơi đi.”

Cứ thế nàng về phòng mình đóng cửa, nàng biết nàng nói thế nhưng đêm nay khẳng định nàng không ngủ được, nhớ đến chuyện của nương tâm nàng lại đau, bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về, nàng thực nhớ nương.

“Tiểu nha đầu, ngươi lại làm gì nữa đó?”

“Ân, cũng không có gì, nương người ăn thử thứ này đi, ăn rất ngon và mát đó nha, thứ này ở quê con gọi là món giải khát hoa quả rầm, ăn với đá bào ngon lắm đó, con mới xuống hàn động lấy ít đá bào.” Nàng đưa cho nương một bát với nhiều màu sắc nhìn rất đẹp mắt, nhìn thật ngon. Nương nàng tiếp nhận bát hoa quả rầm, ăn một miếng vị ngọt mát nơi đầu lưỡi rất nhanh trôi xuống dạ dày, cái mát lạnh như lan tỏa đến tứ chi khiến cho người ta thấy thanh tỉnh hẳn.

“Thật ngon, Thần nhi, ăn thật ngon nha.” Lâm Tuyết Nhạn hưng phấn ăn lấy ăn để mà không để ý trong mắt nàng lóe lên tia kỳ dị rất nhanh liền biến mất.

Hồi lâu sau, sau khi đã ăn no nê món hoa quả rầm kia Lâm Tuyết Nhạn mới ngẩng đầu lên liếc nàng một cái.

“Thần nhi, ta không biết con có nhiều món ngon vậy nha.”

“Lần sau con làm cho nương ăn nữa.”

“Ân..” Chưa kịp nói hết câu, bà bỗng thấy có gì không đúng, chân tay bại hoại không chút sức lực, thần trí mơ hồ, toàn thân đau nhức.

“Nương, không sao chứ?”Nàng dè dặt hỏi nương.

“Thần nhi, con… đã cho gì vào hoa quả rầm?” Khuôn mặt tái xanh của bà nhìn nàng đau khổ.

“Nương, ngàn lần xin lỗi nương, con là không cố ý, trong lúc làm hoa quả rầm con có “lỡ tay” làm rớt một thứ vào đó.”

“Thứ .. gì?”

“Ách, cái này… một loại độc con mới nghĩ ra. Nương con vạn lần xin lỗi nương, con chưa có chế qua thuốc giải, bất quá trong 2 canh giờ nữa độc sẽ tiêu tan thôi. Nương yên tâm, con đi ra ngoài có việc, tạm biệt nương.” Nói rồi nàng phi thân đi luôn không dám chậm một khắc.

“Ngươi, ta …muốn gϊếŧ… ngươi” Bà khó nhọc gầm lên.

Nương, con rất nhớ người, cha mẹ, đệ đệ, hảo bằng hữu của ta, các người có hạnh phúc không? Có sống tốt không? Có nhớ đến ta không? Ta thật nhớ các người. Moon, đừng thương tâm, đừng tự trách mình, hãy sống tốt, ta không trách ngươi, hãy thay ta hảo hảo chiếu cố cha mẹ và đệ đệ của ta là được rồi. Ta không sao, sau khi trả thù xong ta cũng sẽ vì mình mà sống tốt, vô ưu vô lo sẽ hạnh phúc, vì vậy các người đừng lo cho ta, hãy sống thật tốt, ta yêu các người.

Lệ… từ khóe mắt nàng thi nhau rơi xuống, hãy để cho nàng yếu đuối thêm lần này nữa thôi, từ giờ nàng sẽ không khóc nữa mà sẽ sống tốt, để nương trên cao không phải bận tâm cho nàng.



Sáng hôm sau, giờ thìn đã điểm, trong đại sảnh cũng đã tập trung các vị trưởng lão các môn phái, bên ngoài lôi đài đã được dựng lên cũng đã có các đệ tử, các vị anh hùng tụ tập ở đó.

“Sao giờ này còn chưa thấy Ngô trang chủ đâu?” Phương Trượng, trụ trì thiếu lâm lên tiếng hỏi, các vị khác cũng lên tiếng.

“Đúng vậy, sao giờ này trang chủ còn chưa có đến?”

“Định cho chúng ta chờ đến khi nào? Thật không coi ai ra gì.”

“Đúng vậy, thật quá đáng.”

“Các vị hay chúng ta đến xem Ngô trang chủ thế nào?” Bỗng có một người đưa ra ý kiến.

“Thật thất lễ, có lẽ lão gia nhà ta có nguyên nhân gì đó chưa thể đến, thỉnh các vị chờ thêm chút nữa.” Đại phu nhân Liên Mộng lên tiếng, dù sao bà ta cũng là tiểu thư của Hắc Báo nên có thể xem như có chút mặt mũi.

“Phu nhân.” Đúng lúc này có nha hoàn đi vào, không ai khác chính là Tiểu Giao.

“Tiểu Giao, có chuyện gì? Lão gia đâu?”

“Lão gia… sáng nay nô tỳ định vào sớm hầu lão gia nhưng cửa không mở được, bên trong cũng không có tiếng động gì, nô tỳ lo lắng nên đến thỉnh phu nhân đến xem, nô tỳ không dám luống cuống.” Tử Giao cúi đầu bẩm báo, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt rất nhanh biến mất, nhưng không thể lọt qua ánh mắt một người.

“Tiểu Giao, sao ngươi không nói sớm? Đi, chúng ta cùng đến đó xem sao.” Liên Mộng dẫn đầu mọi người tiến về phía phòng của trang chủ ở hậu hoa viên của đại sảnh, Tử Giao cũng liền theo đó cất bước đi theo sau cùng, vừa ra đến cửa một làn hơi thở nam tính thổi vào tai, nàng theo bản năng nàng rụt cổ lại ngoái nhìn thì thấy bộ mặt cợt nhả của Yến Vĩ gần ngay trước mặt.

“Tiểu Giao nhi, mới không gặp nàng mấy ngày mà ta đã nhớ nàng da diết nha, từ sau khi nhìn thấy dung nhan thật của nàng, ta ngày đêm nhớ nàng khôn nguôi, chấp nhận gả cho ta nha? Tiểu nương tử?”

“Sắc lang, tránh xa ta ra, hoa hoa công tử, sớm muộn gì ngươi cũng mắc chứng hoa liễu.” Nàng trừng mắt nhìn hắn. không hiểu sao trước mặt tên này là nàng không thể giữ nổi bình tĩnh thường ngày, thường hay nổi nóng vô cớ.

“Ây da, tiểu Giao nhi của ta ghen sao? Thật đáng yêu nha. Ta đã rũ bỏ hồng trần quay về bên nàng, ba ngàn nhược thủy nhưng ta chỉ cần có nàng, nàng thật không hiểu tâm ý của ta sao?” Hắn làm bộ ủy khuất, hắn cũng không biết vì sao khi nhìn thấy bộ mặt lạnh như tiền của nàng lần đầu tiên khi tiến nhập Ngô gia trang là lại muốn trêu ghẹo nàng, làm cho nàng gỡ bỏ mặt nạ đó ra, cũng vì thế mà biết bao lần hắn quên luôn cả nhiệm vụ cần làm của hắn. Cũng không biết từ bao giờ trong tâm trí hắn hiện lên khuôn mặt bình thường của nàng, cho đến khi hắn tình cờ nhìn thấy bộ mặt thật của nàng khi định đột nhập vào phòng nàng vì nhớ nàng quá mức. Kể từ đó tâm hắn bỗng hóa thành si, vốn vẫn tự nhắc nhở bản thân, không nên si tình vì một nữ nhân, nhưng hắn lại không thể khống chế bản thân bị nàng cuốn hút, đi thanh lâu giải khuây cũng không tập trung, trong đầu hắn chỉ có nàng, hình bóng nàng, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt giảo hoạt, vẻ không kiên nhẫn khi bị hắn tròng ghẹo, tất cả của nàng không biết tự bao giờ đã đi vào trong tim hắn. Nhưng có vẻ tiểu nhân nhi này chưa hiểu được tấm chân tình của hắn. Hắn phải cố gắng hơn nữa, có lẽ phải học hỏi Tiêu Vu công tử, mặt dày đeo bám nàng mới được.

“Bệnh thần kinh, lăn xa một chút.” Nàng thẹn quá hóa giận, hơi thở nam tính gần trong gang tấc làm khuôn mặt của nàng không tự chủ được đỏ lên, nhìn cỡ nào đáng yêu. Nói xong chạy vội theo đám người phía trước, chết tiệt, nàng có chuyện quan trọng phải làm.

Nhìn thấy nàng đỏ mặt hắn thấy rất thích thú, bộ dạng nàng như vậy rất đáng yêu. Hắn hảo thích nha. Khi bóng dáng Tử Giao đã khuất, hắn cũng vội vàng rời đi theo mọi người.